Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)
  4. Chương 213: Có phải anh muốn bị tôi đánh không?​

Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)

  • 237 lượt xem
  • 1293 chữ
  • 2022-02-26 22:21:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh lóe qua một ý lạnh cực nhanh: “Xem ra, Hàn Dương luôn là người nhà họ Phó.”



Nghiêm Minh ở bên kia trả lời chắc nịch: “Phải.”



“Bên đó không cần tra nữa, cậu quay về đi.”



Người đàn ông nói xong thì cúp máy.



...



Thời gian nửa ngày đã làm xong công việc trong tay, sau khi tan ca lại đột ngột mở một cuộc họp, Triệu Mịch Thanh không biết là sợ Lương Hạnh đợi quá nóng ruột hay là sợ cô rời khỏi căn hộ của anh, mà sau khi kết thúc thì gần như là không ngơi nghỉ mà liền quay về Cảnh Lâm Loan.



Trong căn hộ, anh đứng ở cửa bấm mật mã, xác nhận, đẩy cửa, một chuỗi động tác liên tục mang theo một trận gió, đi vào trong nhà, nhấc tay lên mở đèn, quét nhìn một vòng phòng khách, không kịp đặt máy tính xuống lại trực tiếp đi về phía phòng ngủ.



Mở đèn phòng ngủ lên, nhìn cái chăn u lên một cục, biểu cảm lãnh khốc của người đàn ông dường như mới dịu lại.



Đặt túi máy tính lên trên bàn, anh bước đi bên giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn ra, bên trong chăn lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng hồng, hơi thở đều đặn mà an tĩnh, mái tóc bên tai hơi hơi có chút mồ hôi, dán lên làn da, toát ra mùi hương nhàn nhạt nóng ẩm.



Thần sắc người đàn ông chợt lóe lên, trái tim hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước, vầng trán khẽ cúi xuống, hôn lên đôi môi đó.



Cảm giác nghẹt thở khiến cho Lương Hạnh đang ngủ say có chút khó chịu, cô nhíu mày, khứu giác bị khí tức mát lạnh trên người người đàn ông bao phủ.



Cô khẽ rên một cái, chầm chậm mở mắt ra, ý thức ra hành động của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, theo bản năng muốn tránh đi.



Người đàn ông cúi đầu hôn lên mặt cô, lập tức ngừng lại, mặt dán lên mặt cô, giọng nói ôn nhu dịu dàng: “Ngủ suốt từ chiều à?”



Lương Hạnh cảm thấy có chút nóng, vươn tay đẩy chăn trên người ra, đôi môi mới bị dày vò hiện lên ánh sáng nước, cô có chút mất tự nhiên mà lên tiếng: “Không có, buồn ngủ, mới ngủ một hồi thôi.”



Người đàn ông vươn tay lại kéo chăn lên cho cô: “Ấp cả một thân mồ hôi, như vậy rất dễ bị lạnh. Em muốn ngủ tiếp hay là dậy đây?”



Lương Hạnh nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Anh mới vừa tan ca về sao?”



Trời cũng tối rồi, hình như cô đã ngủ rất lâu.



Người đàn ông nhấc tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mới vừa bị anh dày vò, ánh mắt dần trở nên nóng lên: “Ừm.”



Lương Hạnh phát giác ra một tia nguy hiểm, trái tim căng thẳng phát run một hồi, vươn tay kề trên ngực anh, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, né tránh tầm mắt, nói: “Anh ra ngoài trước đi, tôi đi tắm cái rồi ra.”



Ấp nóng cả một thân mồ hôi, trên người nhớp nháp.



“Được, vậy em về nhà ăn, hay là ở đây ăn xong rồi về?” Hoặc là không về nữa cũng được.



Người đàn ông ôm lấy eo cô cách tấm chăn, cố ý dán vào vành tai cô mà nói, hơi thở ấm nóng lên lên xuống xuống trêu ghẹo thần kinh của cô.



Lương Hạnh hít sâu một hơi, nghiêng đầu né đi sự tiến gần của anh, thực sự không chịu nổi nữa, đột nhiên ngồi dậy, nói cực nhanh: “Về rồi ăn.”



Nói xong, nhảy phắt xuống giường, nhanh chóng xông vào nhà tắm, bộ dạng có chút tháo chạy.



Triệu Mịch Thanh đứng dậy, không khỏi cúi đầu cong môi cười ra tiếng.



Nhưng Lương Hạnh tắm đến một nửa rất tuyệt vọng mà phát hiện ra, cô không có quần áo để thay, ban đầu sau khi ly hôn, cô đã dọn hết đồ có liên quan đến mình ở đây đi rồi, hồi nãy nhất thời căng thẳng, không nghĩ gì hết mà chạy vào đây rồi.



Lương Hạnh tắt nước, trong hơi nước mù mịt cô ôm lấy nửa thân trên của mình, mím môi, quay đầu nhìn đồ trong phòng tắm, khăn tắm, của người đàn ông, áo ngủ, của người đàn ông, ngay cả đồ dùng để đánh răng rửa mặt, cũng là của người đàn ông.



Xoắn xuýt một hồi lâu, cô vẫn cắn môi dưới mà hét lên với bên ngoài: “Triệu Mịch Thanh, ở đây, ở đây có còn quần áo của tôi không?”



Cô là người tự tôn, không có trực tiếp hỏi anh lấy quần áo, mà muốn dùng cách khéo léo để nhắc nhở anh, cô không có quần áo.



Loading...



“Không có.” Bên ngoài truyền đến thanh âm bình thản của người đàn ông.



Lương Hạnh cắn răng một cái, anh thật sự ngốc hay giả ngốc vậy?



Cô khom lưng, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ mà đứng ở bên cạnh cửa phòng tắm, bên ngoài lại truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của người đàn ông: “Cần tôi đến nhà em lấy cho em hay là...bảo mẹ em đưa tới?”



“...”



Lương Hạnh lập tức tức đến suýt chút nữa ngất đi, tên đàn ông này tuyệt đối là cố ý, đi nhà cô lấy và kêu mẹ cô đem qua thì có khác biệt gì sao? Để mẹ cô biết cô ở đây đã một ngày, còn tắm ở đây nữa, không biết sẽ nghĩ thế nào đây?



Xoắn xuýt vài giây, cô thẹn quá hóa giận mà đập vào cửa: “Triệu Mịch Thanh, lấy một bộ quần áo của anh cho tôi.”



“Bên trong không phải có khăn tắm sao?” Thanh âm lười biếng của người đàn ông tiếp tục truyền đến, hình như vẫn đang ở trong phòng ngủ.



“Tôi không muốn dùng khăn tắm của anh.” Lương Hạnh tức giận mà kêu lên, trong lòng có chút cảm giác mất mặt.



Mặc khăn tắm của anh đi ra ngoài, thì có gì khác biệt với việc trần truồng mà đứng trước mặt anh chứ? Nhớ đến lần ở khách sạn, cô không thể coi người đàn ông đó thành Liễu Hạ Huệ đoan đoan chính chính được.



Bên ngoài không có thanh âm gì nữa, vài phút sau truyền đến tiếng gõ cửa.



Lương Hạnh sững người, cảnh giác cẩn thận mà mở một khe cửa nhỏ, bàn tay nhỏ chậm rãi vươn ra ngoài mò mẫm.



Người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn cánh tay mảnh khảnh đung đưa trước mắt, năm ngón tay trắng nõn thon thả đang mò mẫm lung tung, trong đầu lập tức xuất hiện ra cơ thể thơm tho của người phụ nữ ở sau cánh cửa, dục vọng mà anh khắc chế trong cơ thể lập tức cuộn trào ra, cảm giác bức bối xông thẳng lên não.



Lương Hạnh mò cả nửa ngày cũng không bắt được cái gì, có chút sốt sắng: “Quần áo đâu?”



Cổ họng cuồn cuộn một hồi, phát ra tiếng rất rõ ràng, người đàn ông nhẫn nhịn đến đỏ cả mắt, khàn khàn mà lên tiếng: “Cần quần áo sao?”



Lương Hạnh: “...”



Hình như là đoán ra gì đó, bàn tay nhỏ vươn ra ngoài của Lương Hạnh đột nhiên không nhúc nhích nữa, cô nghiến răng, cực kỳ bình tĩnh, lại thốt ra từng chữ từng chữ, nhưng nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra một tia căng thẳng: “Triệu Mịch Thanh...nếu như anh không muốn bị tôi đánh, thì đặt quần áo xuống đi ngay cho tôi.”



Triệu Mịch Thanh: “...”



Người đàn ông suy nghĩ, nếu như anh thật sự muốn vào thì bị ăn một tát cũng có sao, nhưng...hôm nay tâm trạng cô không tốt, anh không muốn làm cô tức giận.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top