Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)
  4. Chương 398: Một thứ vừa buồn cười lại vừa chết lặng​

Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)

  • 274 lượt xem
  • 1704 chữ
  • 2022-02-27 17:50:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Còn chưa nói cái gì, cuối hành lang đã truyền đến một âm thanh có vẻ như già nua gọi: “Hạnh.”

Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ mình đang đi đến từ phía bên kia, trong tay của bà có mang theo một cây dù che mưa, nước đọng lại trên cây dù nhỏ một đường.

“Hạnh, con có chỗ nào không thoải mái hả?” Bước chân của mẹ Lương có hơi mông lung, mắt chăm chú nhìn lên trên người của Lương Hạnh.

Lương Hạnh đứng dậy đi đến gần mới phát hiện trên người của mẹ cũng bị thấm nước mưa, mái tóc ướt sũng dán ở trên trán, bỗng nhiên lại xuất hiện mấy phần tang thương. Cô không khỏi cảm thấy thật có lỗi, miễn cưỡng cười cười.

“Con không sao, là La La đã bị thương.” Cô nhìn đứa nhỏ trong ngực, lộ ra vẻ khó xử, gần đây thời tiết ở Nam Thành thay đổi, Lương Hạnh không lường trước trong một khoảng thời gian có một chút mà bên ngoài đã đổ một trận mưa lớn vô cùng bất ngờ.

Trương Quyền đi theo với Lương Hạnh cũng đứng dậy, dường như là nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cô, đi đến bên cạnh mẹ Lương: “Đưa đứa nhỏ cho tôi đi, tôi đưa bọn họ về nhà.”

Nói xong, anh ta vươn tay ra với Lương Hạnh, muốn nhận lấy đứa nhỏ.

Động tác của Lương Hạnh có chút cứng đờ, tâm trạng phòng bị thúc đẩy cô ôm chặt lấy đứa bé hơn mấy phần, trong nháy mắt ánh mắt cũng lạnh lẽo đến cực hạn.

Có sự dạy bảo hồi lúc trước, cô đối với địa chỉ của mình vẫn luôn giữ bí mật.

Trương Quyền vươn tay ra cả nửa ngày cũng chỉ nhận lại sự giằng co ím lặng của người phụ nữ, lại nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, đành phải ngượng ngùng cười một tiếng, năm ngón tay cuộn tròn lại với nhau, cuối cùng im lặng bỏ nó xuống. 

Mẹ Lương hiểu nỗi lo trong lòng của Lương Hạnh, nở nụ cười với Trương Quyền: “Hình như là trước đó tôi chưa từng gặp cậu đây, anh cũng không giới thiệu một chút đi.” 

Lương Hạnh nghe thấy âm thanh, ngước mắt nhìn lên nhìn vào mắt của Trương Quyền một lát: “Người này à... phó tổng Trương là người hợp tác với công ty chúng con.”

Cô suy nghĩ dùng giới thiệu với một lời đơn giản.

“Trương Quyền, xin chào bác gái.” Trên gương mặt trắng nõn của Trương Quyền xuất hiện một nụ cười bình đạm, hơi gật đầu với mẹ Lương.

Biểu cảm trên mặt của mẹ Lương cứng đờ, dường như đang do dự kiến gì đó, cuối cùng cũng hơi gật đầu: “Chào cậu.”

Sau khi chào hỏi xong, bà kiềm chế cảm giác lo lắng trong lòng, vươn tay ra với Lương Hạnh: “Đưa đứa nhỏ cho mẹ đi, để mẹ đưa thằng bé trở về, con ở đây với La La đi.”

Lương Hạnh nhìn vết nước đọng ở trên người mẹ mình, có hơi do dự.

Mặc dù Trương Quyền không hiểu là Lương Hạnh đang kiêng kị cái gì, nhưng mà cũng có thể hiểu được cảm xúc phòng bị của cô đối với mình, thế là cũng không kiên trì nói muốn đưa mẹ Lương về nhà nữa, chỉ cởi chiếc áo vest ở trên người ra quấn lên trên người của đứa nhỏ.

“Như thế này là được rồi.” Anh ta cười cười, bên gò má trái hiện ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, lại làm gương mặt trong trẻo của anh ta lại trắng hơn mấy phần.

Người này không giống với những người đàn ông thành thục mà cô đã từng nhìn thấy trước kia.

Lương Hạnh ngơ ngác, thuận theo lực đạo của Trương Quyền mà đặt đứa nhỏ vào trong tay của mẹ Lương: “Để con đưa hai người ra ngoài.”

Cô nhận lấy cây dù che mưa, lại ôm mẹ, đưa hai người ra lối ra.

Bước ra khỏi cửa bệnh viện mới biết được cơn mưa lớn đến kinh người, nước mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, bầu không khí tràn ngập hơi ẩm.

Lương Hạnh bắt một chiếc xe ở bên đường, lại quay đầu đón mẹ Lương, bởi vì vẫn luôn che chở cho mẹ và đứa bé, mình nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.

Trương Quyền mượn cây dù che mưa từ chỗ y tá, bước ra rồi đến bên cạnh Lương Hạnh thì đã không kịp nữa rồi, một mình anh ta bung dù đứng trong mưa nhìn người phụ nữ ấy dìu bà và đứa nhỏ vào trong xe, lại nhìn cô không để ý đến sự ngăn cản mà nhét cây dù vào trong đóng cửa xe lại.

Chỉ trong chốc lát, cả người của cô đã ướt đẫm đứng trong mưa, nhìn thấy chiếc xe biến mất trong tầm mắt rồi mới quay người đi trở về.

Vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Quyền đang đứng ở sau lưng, nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta xuất hiện cảm xúc không rõ ràng, bước hai ba bước đi tới, mặc dù đã không có tác dụng gì nhưng mà anh ta vẫn nghiêng cây dù qua, thản nhiên nói một câu: “Đi thôi.”

Lương Hạnh thuận theo bước đi của anh ta, lại trở về bệnh viện một lần nữa.

Cả người của Lương Hạnh ướt nhẹp, lúc Trương Quyền đi trả dù lại cho y tá, dựa vào ưu thế ngoại hình của anh ta, anh ta mượn được một bộ quần áo bệnh nhân từ chỗ của y tá trở về đưa vào trong tay của Lương Hạnh: “Thay ra đi.”

Trên người vô cùng lạnh lẽo, Lương Hạnh hiểu bây giờ không phải là lúc để cậy mạnh, cô không thể tùy tiện bị bệnh được, thế là cô đưa tay nhận lấy bộ quần áo, thành thật nói lời cảm ơn.

Sau khi thay quần áo xong, Trương Quyền ngồi trên ghế dài ở bệnh viện nhìn cô đi từ xa xa, bóng dáng thon dài của người phụ nữ, bước chân lại trầm ổn có lực, toàn thân lộ ra một khí chất trưởng thành.

Anh ta chậm rãi cong môi lên, nhìn thấy cô ngồi xuống trên một chỗ trống cách mình, hai tay vô thức nắm lại ở trước người, lại chân thành tha thiết nói cảm ơn: “Nếu như không phải ngày hôm nay may mắn gặp anh, có lẽ là đứa bé sẽ không thể toàn thân trở ra, ân tình này xem như tôi nợ anh.”

Trương Quyền im lặng một lát: “Cô không nợ tôi, chút chuyện nhỏ này đừng để ở trong lòng.”

Lương Hạnh cũng không cố chấp nói cái gì nữa, lúc này cảm xúc trong lòng của cô đã bị rối loạn thành một cục, trong lúc nhất thời không suy nghĩ được gì.

Lúc nãy cô mới gọi điện thoại cho anh Hoắc, trong điện thoại không có cách nào khống chế cảm xúc liền mắng người ta một trận, lúc này đốt ngón tay lại trắng bệch, cảm thấy thân thể mông lung không chịu được.

Cô đang chờ anh ta đến đây, nếu như bắt buộc cô sẽ bởi vì nhất thời xúc động mà đưa ra một vài quyết định thay cho Châu La La cũng không chừng.

Lúc này cửa của phòng phẫu thuật đã mở ra, bác sĩ bước chân đi ra ngoài, dặn dò với Lương Hạnh nhanh chóng đi đến từ phía đối diện: “Xương sườn của bệnh nhân bị gãy, may mắn là không có tổn hại đến nội tạng, khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi và điều dưỡng.”

Lương Hạnh đáp lời, sau đó y tá đẩy giường bệnh ra bên ngoài, cô cũng đi theo, đi thẳng một đường đến phòng bệnh.

Trên mặt của Châu La La không có quyết sắc, còn đang hôn mê.

Lương Hạnh nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.

Cô lập tức không hiểu cho lắm, đối với một người có cuộc sống vui vẻ đầy ánh sáng giống như là Châu La La, rốt cuộc là có cần phải duy trì một cuộc hôn nhân hoặc là tình yêu có đôi khi vô cùng buồn cười và chết lặng như thế này không cơ chứ?

Cô có chút chống đỡ không nổi, sau khi nghe xong lời y tá dặn dò, quay người tắt đèn trong phòng bệnh, tiếp tục ngồi ở bên ngoài chờ đợi.

Lương Hạnh chắc chắn là anh Hoắc nhất định sẽ đến đây, nhưng mà chạy tới từ Kinh Đô đại khái cũng cần phải chuẩn bị một đêm.

Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, ngẩng đầu lên, mí mắt trở nên nặng nề, liếc mắt nhìn người đàn ông ở phía đối diện: “Phó tổng Trương, anh đi về trước đi, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi.”

Vốn dĩ Trương Quyền không có ý muốn đi, nhưng mà đôi mắt nhìn về phía Lương Hạnh có lẽ là sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn không nặng không nhẹ mà ừ một tiếng.

Anh ta chỉnh lại tay áo sơ mi, tiện thể nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ: “Vậy trước tiên tôi trở về khách sạn đây, ở bên này có gì cần thiết…”

Anh ta nói đến đây, đột nhiên phát giác giữa hai người còn chưa trao đổi số điện thoại để liên lạc.

Lương Hạnh kịp phản ứng lại, cứng đờ giật giật khóe môi: “Bên phía của tôi không có vấn đề gì đâu, có cần gì thì tôi cũng sẽ tìm bạn bè giúp đỡ, phó tổng Trương không cần phải lo lắng.”

Cô lịch sự xa cách và cứ luôn đề cao cảnh giác.

Trương Quyền im lặng chậm rãi ừm một tiếng, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại, liền không nói gì nữa mà nhấc chân đi khỏi.

Người biến mất ở cuối hành lang, điện thoại đang nằm trong tay của Lương Hạnh bỗng nhiên lại rung lên một cái, cô mở ra nhìn, lập tức nở một nụ cười nhẹ.

Là mẹ gửi tin nhắn tới, đã an toàn rồi.

Mẹ gửi ảnh chụp của ba đứa nhỏ ngủ cùng một chỗ, trông vô cùng ấm áp hài hòa.

“Mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Cô trả lời tin nhắn, tắt màn hình điện thoại di động, ngửa đầu dựa trên ghế ngồi, mơ màng nhắm mắt lại.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top