Mãi không nghe thấy câu trả lời, Lục Thi Nhã không nhịn được ngẩng đâu lên, đập vào mắt là khuôn mặt đang ngủ yên ổn của cậu. Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt chưa rũ được nét ngây thơ đang cau chặt mày.
Lục Thi Nhã lây tay ấn vào giữa chân mày cậu, nhẹ nhàng xoa. Cuối cùng cậu cũng dãn mày ra. Chi là, lúc tay cô vừa thu lại thì bị nắm lâ'y, mười ngón tay đan xen thật chạt, đặt trước ngực cậu.
Nhan Thần Phi không tỉnh, nhưng động tác vô thức của cậu lại càng khiến trái tim Lục Thi Nhã thêm đau.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, thật say nồng, Nhan Thần Phi cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình lần đầu tiên nhẹ nhõm như vậy. Bỗng cảm thấy trên ngực có gì đó cựa quậy, Nhan Thần Phi mới hoàn hồn, bàn tay đặt trước ngực của cậu chạm vào cô bé đang nằm ở mép giường.
Lục Thi Nhã nằm nghiêng mặt ngủ như một chú heo con, miệng còn chảy nước miếng.
Người nằm trên giường không kìm được, cúi đầu hôn lên trán cô như một tên trộm.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác thỏa mãn, trái tim mê man như tìm được lối thoát, mọi thứ đều hiện hữu.
Thế giới này không có ai yêu cậu, từ lúc cậu có ký ức chỉ có duy nhất cô bé này là cho cậu sự ấm áp, cười với cậu, ôm cậu. Người phụ nữ kia từng nói cậu là một đứa trẻ không hoàn chỉnh.
Nhưng cô lại tồn tại để cứu rỗi cậu. Làm thế nào mới có thể chiếm hữu được cô? Mỗi ngày mỗi đêm, cậu đều tự hỏi câu hỏi này. Làm sao để Nha Nha chỉ thuộc về một mình cậu?
Lục Thi Nhã ngủ đã đời đến rã rời cả xương cốt mới mơ mơ màng màng bò dậy, ngáp một cái thật to, lấy lại tinh thần rồi nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Nhan Thần Phi ngồi tựa lưng nhìn cô, tinh thần phấn chấn, trông tốt hơn trước rất nhiều lần.
"Cậu tỉnh lúc nào thế? Sao không gọi mình?"
Lục Thi Nhã mất mặt quay mặt đi nhìn đồng hồ treo tường.
llh30!
Má ơi, cô đã ngủ hai tiếng rưỡi lận!
"Cậu cười gì?"
Lục Thi Nhã nhìn nụ cười chướng mắt của người nằm trên giường mà tay ngứa vô cùng, hận không thể tiến lên véo má cậu.
"Nha Nha, lại đây."
Nhan Thần Phỉ nhẹ giọng gọi, kích thích linh hồn "bác gái" và trái tim thiếu nữ nhảy nhót.
"Làm gì?"
Lục Thi Nhã xụ mặt hỏi, nhưng vẫn nhích người đến gần.
"Cậu chảy nước miếng, ướt hết ga giường rồi."
Nhan Thần Phi dùng tay lau khóe miệng cho cô, biểu cảm cực kì nghiêm túc, khiến cả người Lục Thi Nhã cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, trái tim đập nhanh một cách kinh khủng.
Mặc kệ, ôm trước đã rồi nói sau!
Móng vuốt nhanh như chớp vòng qua eo Nhan Thần Phi.
Động tác cực kỳ trực tiếp, thô bạo.
"Nha Nha..."
"Cậu đừng nói gì cả, để mình ôm một lúc, một lúc thôi."
Lời này... sao hơi quen tai?
Lục Thi Nhã đang om Tiêu Than Than bat chap đã từng nghe câu nói này ở đâu, chỉ ra sức vùi vào vai cậu, ngửi mùi hương quen thuộc.
Nhan Thần Phi cúi đầu, chống cằm lên đỉnh đầu của Nha Nha. Mùi từ mái tóc cô quẩn quanh chóp mũi cậu, khiến cậu không kiềm chế được mà vòng hai tay ôm lấy eo cô.
Một lúc sau, người trong lòng cậu mới khẽ cử động, hình như đang thở dài.
"Tiểu Thần Thần, đừng bị thương nữa. Hứa với mình, phải tự bảo vệ mình thật tốt."
Lục Thi Nhã hạ thấp giọng, nặng nề nói.
Ms.Diêu từng kể về gia cảnh của Nhan Thần Phi cho cô nghe. Đây không phải là chuyện mà một nhân vật nhỏ như cô có thể tiếp xúc. Chỉ cần cậu còn ở lại cái gia đình đó thì cô không có bất cứ năng lực gì để bảo vệ cậu.
Gia đình đó chắc chắn là căn nguyên kiếp trước khiến cậu ra đi uất ức. Hôm nay cô đã cảm nhận sâu sắc được cái gia đình đó đã tàn phá cậu, tổn thương cậu thế nào.
Nhan Thần Phi thấp giọng hứa hẹn.
Lục Thi Nhã buồn bực đỏ hoe hai mắt.
Tiếng "rột rọt" vang lên, Lục Thi Nhã đưa tay ôm bụng, đáng thương ngẩng đầu lên nói:
Xấu hổ quá, cô lại làm nũng với một đứa trẻ tám tuổi. Nhưng Thần Thần cười rất vui vẻ, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nhan Thần Phi trèo xuống giường đi giày.
Lục Thi Nhã vô thức cúi xuống thắt dây giày giúp cậu, động tác rất cẩn thận trân trọng.
"Thắt xong rồi, đi thôi."
Lục Thi Nhã kéo tay cậu giục đi, nhưng Nhan Thần Phi đang thất thần bỗng kéo ngược cô lại vào lòng.
"Nha Nha, mình muốn hôn cậu."
Không né tránh hay đỏ mắt như hai ngày trước. Lúc này, Nhan Thần Phi nhìn cô với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cô nóng bừng cả người.
"Không được!"
Từ choi.
Tuyệt đối không được đồng ý.
"Chỉ hôn một mình cậu."
Lại sập nguồn rồi! Dung lượng não của Lục Thi Nhã không đủ dùng, mặt co nóng đen nôi bốc khói.
"Cậu... cậu..."
Không tìm được từ nào.
"Chỉ một chút thôi nhé, chỉ cho hôn ở đây, không được phép lộn xộn." Lục Thi Nhã chỉ vào trán mình, ngọt ngào đe dọa.
Tiêu Than Than cong moi, kiêng chân hôn lên tóc cô.
Hành động này khiến tim người ta như bị thiêu đốt, Lục Thi Nhã bất giác siết chặt tay, cố bỏ qua những cú đập nảy lửa của trái tim.
"Được rồi, mau đi ăn thôi, đói chết rồi."
Gấp gáp nói xong, Lục Thi Nhã liền quay đầu bỏ chạy.
Chủ nhiệm lớp nhìn hai đứa trẻ quay về phòng học, chỉ cười mà không nói gì, nhưng gân xanh nổi trên thái dương lại để lộ tâm trạng của mình. Hai đứa học trò cưng của cô lại cúp học chạy đến phòng y tế yêu đương, thật làm con người ta hốt hoảng mà... Cô không thể quên được hình ảnh thấy được ở phòng y tế lúc trước. Tuổi hai đứa trẻ này cộng lại vẫn chưa đủ tuổi lớn đã chơi trò hôn nhau, làm một cẩu FA như cô nghẹn một đống thức ăn cho chó.
Hai đứa nhóc đang chìm đắm trong ngọt ngào chắc chắn không chú ý đến điều này, trong mắt chúng chỉ toàn nụ cười của đối phương.
"Lục Thi Nhã, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Giọng một cậu bé trai vang lên từ sau lưng.
Lục Thi Nhã đáp lời quay đầu lại, nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của cậu bạn kia.
Là Hách Tư Minh.
"Tiểu Minh à, có chuyện gì thế?"
Lục Thi Nhã đơn thuần chỉ hỏi với tư cách một bà cô trưởng thành. Kiếp trước, thức uống cô thích nhất không phải là "bạn học Tiểu Minh"* sao? Sau khi kết thúc trận đấu hôm trước, ấn tượng của Lục Thi Nhã về đứa trẻ này cũng khá tốt.
(*) Bạn học Tiểu Minh: nhãn hiệu một loại đồ uống
Hách Tư Minh bị nụ cười tươi rói của Lục Thi Nhã hạ gục, hai tai nóng bừng lên, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Chúng ta ra ngoài nói đi."
Ôi chao, ra vẻ thần bí, cô thích!
Mắt Lục Thi Nhã sáng ngời, cô cười gật đầu.
Chỉ tiếc là, cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị kéo tay lại.
"Cậu ấy bận rồi, không đi được."
Nghe thấy giọng nói rét thấu tận xương này, cơ miệng Lục Thi Nhã giật một cái, cô quay đầu lại nhìn.
Ôi má ơi, trái tim bé nhỏ của cô không chịu nổi nữa, sắp bị ánh mắt kia soi thủng lỗ chỗ rồi.
"Tiểu Minh, hay là cậu cứ nói ở đây đi."
Hảo hán không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, Lục Thi Nhã nhanh chóng nói vói Hách Tư Minh. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại bỗng cảm thấy gáy lành lạnh.
Hách Tư Minh đang tức giận trừng Tiểu Thần Thần...
Má, hai thằng nlióc này muốn đánh nhau hà?
Nhưng cuối cimg. Hách Tư Minh lại chẳng nói gi, yên lặng trờ về chỗ ngồi.
Sau đó một ngày, chù nhiệm lớp đến hỏi cô với vẽ mặt thăm dò cỏ muốn đổi chỗ ngồi hay không.
Lục Thi Nhã nhìn dáng vé đổ mồ hôi như tắm của chủ nhiệm thì trong lòng thấy khó hiểu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận