Thời gian như thoi đưa, đảo mắt Tiểu Thần Thần đã bảy tuổi. Cuộc sống mẫu giáo của Lục Thi Nhã cũng sắp đặt dấu chấm hết, thăng cấp lên tầng lớp học sinh tiểu học.
Bốn năm, Nhan Thần Phi đã có dấu hiệu của hoàng tử, nam thần, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm quý tộc. Nếu không phải Lục Thi Nhã vẫn luôn ở bên cạnh thì cô rất nghi ngờ có phải cậu đã cố ý đi học lễ nghi hay không.
Còn về Lục Thi Nhã, cô cảm thấy mình là sỉ nhục của lịch sử tiến hóa nhân loại. Cô chỉ gầy đi một chút, nhưng tổng thể vẫn xấu, đứng ở bên cạnh Thần Thần, ngoại trừ cao hơn cậu một chút thì cô không có nửa xu ưu thế nào.
Tổ hợp hai người họ cực kỳ giống hoảng tử... và em gái khủng long.
Vô cùng không hòa hợp, nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thần Thần vẫn không nhận ra điều này. Chỉ cần là những nơi cậu có thể nhìn thấy, cậu sẽ không cho cô bước ra khỏi phạm vi này.
Lục Thi Nhã thầm phỉ nhổ. Bốn năm qua, cô không giúp Tiểu Thần Thần có thêm một người bạn tri kỷ nào. Ngoại trừ cô, cậu nói chuyện với những đứa trẻ khác nhiều nhất là hai câu.
Ừ… và ừm.
Tích chữ như vàng.
Lục Thi Nhã tự nhận mình thất bại, nhưng Tiểu Thần Thần lại không cho rằng như thế. Cậu không dành bất cứ thời gian dư thừa nào cho ai khác ngoài cô.
Tay bị kéo lại, Lục Thi Nhã mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Thần Phi, lại nhìn bàn tay đang nắm quần Nhan Thần Phi của mình, rồi lại nhìn xung quanh.
Không có ai, may quá!
Lục Thi Nhã cười ngượng ngùng buông tay ra.Lục Thi Nhã ngây ra, mãi lâu sau vẫn chưa hồi hồn. Nhan Thần Phi không nhìn nổi nữa, kéo cô đi đâu mà cô cũng không biết. Trực giác cô mách bảo là tìm chỗ vắng người.
Lục Thi Nhã không kịp lên tiếng, cả người đã bị kéo vào lòng cơ thể bé nhỏ, mùi hương quen thuộc còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Trên môi cô bỗng có cảm giác ấm nóng, trong chốc lát bộ não như ngừng hoạt động, cả người ngây ra.Lục Thi Nhã vốn tưởng rằng hai người họ sẽ thuận lợi tốt nghiệp mẫu giáo, cô nắm tay Thần Thần đi trên con đường đầy hoa hồng ra khỏi cổng nhà trẻ.
Đáng tiếc, Nhan Thần Phi không tới dự lễ tốt nghiệp, cô giáo cũng không biết nguyên nhân.
Lục Thi Nhã cầu xin Ms.Diêu gọi điện thoại mấy lần, nhưng đối phương đều cúp máy.
Đêm mùa hè sao đầy trời, lòng Lục Thi Nhã tê dại như con kiến đào động, bối rối, lo lắng, đủ loại tâm tình tiêu cực bao trùm. Cô cầm ảnh Thần Thần, trong mắt chất chứa ấm áp.
Ngày mai, ngày mai cô nhất định phải đến nhà Thần Thần một chuyến!
Lục Thi Nhã cuộn người nằm trên giường, Ms.Diêu nhìn mà đau lòng, cũng lo lắng không biết cậu nhóc Thần Thần đã xảy ra chuyện gì.
Hôm sau, ở cổng biệt thự đóng chặt, Ms.Diêu nắm tay Lục Thi Nhã đứng ngoài cửa ấn chuông rất lâu mới có người làm đi ra.
Hai người còn chưa kịp hỏi gì, cô người làm đã lấy lý do chủ nhà không muốn gặp khách và mời hai mẹ con về.
Giác quan thứ sáu của Lục Thi Nhã khẳng định chắc chắn là Nhan Thần Phi đã xảy ra chuyện. Đứa trẻ lúc nào cũng chỉ hận không thể dính lấy cô bốn năm qua, sao có thể không muốn gặp cô?
Ms.Diêu cũng lo lắng, nhưng bà không phải là người không có quy củ, bèn lôi Nha Nha đang nức nở đi về. Lục Thi Nhã không chịu, bà đành kéo cô vào xe ngồi đợi.
Một lát sau, có bác sĩ đi vào biệt thự.
Lục Thi Nhã hoảng, nhiều lần hỏi thăm xin vào nhưng người làm một mực lắc đầu. Ms.Diêu cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, cuối cùng mạnh mẽ lôi cô về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Thi Nhã đều tới đứng chờ trước cổng nhà họ Nhan, nhưng không lần nào được vào trong.
Cả kì nghỉ hè không được gặp Tiểu Thần Thần, lòng Lục Thi Nhã tràn đầy hốt hoảng chào đón lễ khai giảng tiểu học.
Vì kiếp trước bọn họ là bạn cùng lớp nên Nhan Thần Phi nhất định sẽ tới trường đi học.
Ms.Diêu biết con gái sốt ruột, sáng sớm đã dẫn Lục Thi Nhã đến trường báo danh, sau đó đi cùng cô vào lớp học.
Vào giờ học, Nhan Thần Phi vẫn không tới.
Ms.Diêu nhìn đôi mắt đỏ bừng của Nha Nha thì đau lòng ôm cô an ủi, còn nở nụ cười cổ vũ. Thành phố này có nhiều trường học như thế, có lẽ bà sẽ không còn được gặp đứa trẻ xinh đẹp đó nữa, bà thầm nghĩ.
Lục Thi Nhã không có tâm tư nghe giảng, ánh mắt thất vọng, cái mũi hồng hồng, cả khuôn mặt vùi trong cánh tay.
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu?
Theo quy định của trường tiểu học, ăn cơm trưa xong, đám học sinh nằm ngủ trên bàn học.
Lần đầu tiên cô có cảm giác vô lực, tại sao mình chỉ là một đứa trẻ? Cô lo lắng bồn chồn không yên mãi cho đến khi cánh tay cô bị ai đó đẩy một cái, cô mờ mịt mở mắt ra. Một cái bánh quy gấu giống hệt ở trong trí nhớ hiện ra.
Lục Thi Nhã lập tức ngồi dậy nhìn bé trai trắng nõn trước mặt.
Cậu nhóc cười nói:
“Xấu chết, đừng nhăn mặt, cho cậu bánh quy gấu.”
Lục Thi Nhã ngây ra, mãi lâu sau vẫn chưa hồi hồn. Nhan Thần Phi không nhìn nổi nữa, kéo cô đi đâu mà cô cũng không biết. Trực giác cô mách bảo là tìm chỗ vắng người.
Lục Thi Nhã không kịp lên tiếng, cả người đã bị kéo vào lòng cơ thể bé nhỏ, mùi hương quen thuộc còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Trên môi cô bỗng có cảm giác ấm nóng, trong chốc lát bộ não như ngừng hoạt động, cả người ngây ra.
Cô đẩy người ra, rồi lại bị ôm vào, tiếng nói quen thuộc xuyên qua màng tai đi thẳng vào trái tim cô.
“Nha Nha, mình rất nhớ cậu!”
Lục Thi Nhã không có tiền đồ òa khóc, ôm chặt lấy Nhan Thần Phi, chỉ sợ cậu lại biến mất.
Khóc một lúc lâu, Lục Thi Nhã mới kéo Nhan Thần Phi ra nhìn qua nhìn lại xem cậu có bị thương ở đâu không.
Xem từ đầu tới chân, Lục Thi Nhã không chút khách khí vén quần áo cậu nhóc ra xem.
Không bị thương?
Bé trai bị vén quần áo không còn bình tĩnh được nữa, đỏ ửng mặt nắm chặt quần, trừng Lục Thi Nhã.
Bé trai xấu hổ!
Động tác thần kinh của Lục Thi Nhã đã hoàn toàn khơi dậy lòng phản kháng của bé trai.
Tay bị kéo lại, Lục Thi Nhã mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Thần Phi, lại nhìn bàn tay đang nắm quần Nhan Thần Phi của mình, rồi lại nhìn xung quanh.
Không có ai, may quá!
Lục Thi Nhã cười ngượng ngùng buông tay ra.
Không phải cô xấu hổ, mà là cô lúng túng.
“Thần Thần, hai tháng nay cậu có chuyện gì thế? Tại sao không liên lạc với mình?”
Lục Thi Nhã hỏi rất dè dặt.
Nhan Thần Phi mím môi, nghiêm túc nhìn cô.
Một lúc lâu sau.
“Xin lỗi.”
Nhan Thần Phi chỉ trả lời duy nhất một câu. Lục Thi Nhã tức giận quay đầu bước đi.
Cô không đáng để tin tưởng thế sao? Hai tháng qua cô sống không bằng heo chó, cả ngày lo đông nghĩ tây là vì ai?
Buổi chiều giáo viên giới thiệu Nhan Thần Phi với cả lớp, bởi vì buổi sáng có việc nên mới làm chậm thời gian báo danh của cậu. Khi thấy Nhan Thần Phi ngồi cạnh mình, Lục Thi Nhã mới phát hiện bạn cùng bàn của cô đã đổi chỗ.
Lục Thi Nhã vẫn còn đang bực bội, lập tức vẽ đường phân chia ranh giới, vô cùng giận giữ cảnh cáo Nhan Thần Phi không được phép lấn ranh.
Tan học, Ms.Diêu ngạc nhiên nhìn con gái mình mang khí thế như vượt hai mươi lăm nghìn dặm trường chinh đi ra cổng trường, sau lưng còn có một chú cún đáng yêu đang bị thất sủng.
Lục Thi Nhã đi tới trước xe nhà mình, khóe mắt không kiềm chế được, liếc về phía sau. Vừa thấy vẻ mặt ấm ức của Tiểu Thần Thần, lòng cô như bị mèo cào, vừa ngứa vừa đau, nhưng lần này cô quyết tâm không để mình mềm lòng.
Vứt bỏ bản năng làm mẹ đi! Mấy năm nay Thần Thần bị cô chiều hư rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận