
Dịch: Hoangforever
Ngày hôm sau, Vương Dương cũng không có ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Vết thương ở đùi khiến cho hắn hành động có chút bất tiện.
Hắn ở trong hang, lặng lẽ quan sát vết thương. Hắn muốn nhìn xem một chút cây đại kế này có thực sự kháng khuẩn, tiêu viêm đúng như lời đồn hay không.
Và quả thực hiệu quả của nó đã được chứng thực đúng như lời đồn. Ngày hôm qua hắn vẫn đang còn bị thương, thế nhưng hôm nay miệng vết thương đã kết thành vảy cứng đỏ. Mà miệng vết thương cũng giống như ngày hôm qua, không có bị lở loét ra, rất hiển nhiên, không có xuất hiện tình trạng nhiễm trùng.
Đây là một tín hiệu rất đáng mừng. Dựa vào cách này, hắn đã phát hiện ra dược liệu đầu tiên.
........
Người lớn cũng không có yêu cầu Vương Dương đi tìm kiếm thức ăn. Nhìn thấy Vương Dương bị như vậy, bọn họ vô cùng lo lắng cho hắn.
Dù sao những điều Vương Dương đã làm ra đã vượt xa nhận thức của bọn họ. Có hắn ở đây, bọn họ có thể nhận thêm nhiều thức ăn hơn nữa.
Vì vậy, bọn họ cũng không có chủ động bảo Vương Dương đi tìm kiếm thức ăn cùng họ. Đây cũng xem như là một đặc ân đặc biệt dành cho hắn.
Vương Dương có thể cảm nhận được mọi người vô cùng quan tâm tới hắn. Nhưng cũng chính vì lý do này khiến cho hắn không nên lời.
Rõ ràng bọn họ có một chỉ số thông minh nhất định, thế nhưng không hiểu tại sao họ lại không hiểu suy nghĩ của hắn đươc nhỉ?? Tại sao lại không nghe lời hắn??
Nguy cơ trong tương lai, tại sao bọn họ không tưởng tượng ra được?
Chỉ tiếc là cho dù hắn có bao nhiêu ý tưởng ở trong đầu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là công cốc, chỉ biết chôn chặt trong lòng mà thôi.
Hắn thật sự không muốn đứng trước dòng suối nhỏ hỏi một câu rằng:
“Hỏi vua có bao nhiêu nỗi buồn,
Mà giống như dòng sông chảy về phía hạ lưu...”
.......
Hắn và người vượn trao đổi với nhau rất khó khăn, căn bản không có cùng chung một tiếng nói.
Động tác của tứ chi rất khó để biểu đạt được hoàn mỹ ý nghĩa phức tạp của hắn.
Đói bụng có thể há mồm kêu “ô Ô”
Đau, có thể gào to lên khóc .
Không muốn làm chuyện gì, có thể lúc lắc cánh tay nhỏ bé.
Nhưng bảo hắn diễn tả sự việc trong tương lai, chỉ dựa vào mấy động tác này, căn bản không có cách nào biểu đạt được.
Hắn cũng đã nghĩ tới chuyện dạy bọn họ cách nói chuyện, thế nhưng đáng tiếc là phát âm của hắn có chút vấn đề.
Việc hắn cần làm lúc này chính là làm sao để bọn họ nghe hiểu được ý của hắn, đem cát vụn tích tụ thành tường dày.
Cái khó khăn này quả thật so với lên trời còn khó khăn hơn, vô cùng khó giải quyết.
Trong tình huống không có tiếng nói chung như thế này, hắn chỉ có thể thông qua hành động làm ra vẻ mình là người trời, để cho mọi người kính sợ hắn, biến hắn thành Thượng đế.
Điều này cần sáng tạo và có một chút thần tích nữa.
Chỉ là thần tích hắn cũng đã được nghe tới rất nhiều, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa có thấy qua, bảo hắn sáng tạo ra thần tích, vậy phải làm như thế nào đây?
Xa xa, có tiên tri Moses tách ra biển Đỏ. Thời thượng cổ thì có luyện khí sĩ phi thăng giữa ban ngày.
Gần thì có ma thuật đại sư chặn sông đi ngang qua, “khí công đại sư” Vương Mỗ biến cái chậu lớn thành con rắn.
Nhưng mặc kệ là truyền thuyết hay là ma thuật, tất cả những sự tích đó đều khiến mọi người phải kinh hãi không thôi.
Muốn hắn ở trong tình trạng tài nguyên thiếu thốn như thế này sáng tạo ra thần tích quả thực chính còn khó hơn lên trời mà.
Thật ra thì, cảnh tượng hắn dùng lửa lúc trước, nó quả thực chính là một phép màu. Ở trong mắt người niên đại này mà nói đó chính là thần tích.
Chỉ là ngày hôm đó lại xảy ra chuyện lúng túng khó xử, bằng không có lẽ hắn chắc chắn đã lên một cái kế hoạch, tỉ mỉ, chỉn chu hơn rồi.
Mà hiện tại, muốn hắn sáng tạo ra một cái thần tích khác, cho dù hắn có vắt sạch óc của mình đi chăng nữa thì cũng chưa chắc làm ra được.
Trừ phi hiện tại hắn phát mình ra được một cái đèn điện. Như vậy hắn có thể khẳng định được một điều, hắn chắc chắn sẽ làm mọi người tôn sùng hắn, sùng bái hắn không khác gì mặt trời vậy.
.......
Quay lại thực tại, hiện tại hắn cũng không có làm gì cả, hắn cứ như vậy sống ở trong hang và mất ăn mất ngủ vì cái vấn đề này.
Cái vấn đề này một khi chưa nghĩ thông, chắc chắn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Cho tới khi mùa thu tới.
Những chiếc lá vàng đầu mùa thu, đung đưa, chao liệng, nhuộm đỏ vàng cả một vùng trời.
Trong cái thế giới màu đỏ vàng này, mái tóc dài mang theo vẻ ưu sầu của hắn tung bay theo làn gió giống như từng giọt nước đổ dồn ra đại dương mênh mông vậy.
Trong dòng nước chảy xiết, đầy nguy hiểm kia, nó cứ lặp đi lặp lại như vậy, hằng trăm hàng nghìn lần thế nhưng từ đầu tới đuôi vẫn không múc ra được một ngụm rượu nào.
Hắn quả thực không biết làm thơ như thế nào, mặc dù thời cấp 2 hắn có tố chất là một cây văn nghệ đấy.
Cho nên quẩn đi quẩn lại vẫn quay lại chủ đề cổ xưa nguyên thủy nhất, ba mẫu đất đai, một con trâu, vợ con đề huề, cơm no áo ấm...
Không sai, chính là ăn no mặc ấm và không chết. Nó đã trở thành mục tiêu hiện tại của hắn.
Cùng anh bạn già mặt trời đang lặn xuống phía tây, hắn hát vang lên một câu:
“Đẹp nhất chính là hoàng hôn đỏ rực.”
Và đó đã trở thành tâm nguyện cả đời của hắn.
Cái gì mà chủ nghĩa cộng sản, Mac Ăng-ghen Lê Nin gì gì đó, tạm thời quẳng xuống địa ngục hết đi.
Những lý tưởng này rất là đầy đủ, rất là mãn nhãn đó, thế nhưng thực tế thì nó lại rất là gò bó. Vương Dương chưa bao giờ nghĩ nó sẽ tạo nên thần tích.
Và hắn cũng không có quản nhiều như vậy, hiện tại chỉ có thể dõi mắt theo nhìn.
.........
Cái sự tình tiến vào rừng sâu kia, năm nay đối với nó gần như vô vọng rồi. Vương Dương cũng không có cưỡng cầu.
Trước mắt vượt qua được cái mùa đông năm nay đó mới là vương đạo.
Người lớn căn bản không có nghĩ tới bọn họ sắp sửa đối mặt với tuyệt cảnh, vẫn “ô ô” nhảy múa, thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Bọn họ quả thật rất thỏa mãn.
Lúc trước, bọn họ ăn chính là trái cây, rau dại. Hiện tại ngày nào cũng được ăn thịt, không vui sao được chứ?
Đối với cái đám người không làm này, Vương Dương nói thẳng là một đám không có lòng cầu tiến, chỉ tổ làm hắn tức giận thêm.
Tức thì vẫn tức, thế nhưng Vương Dương cũng không có nhàn rỗi. Hắn vẫn làm tất cả mọi thứ, cố gắng chuẩn bị cho mùa đông năm nay.
Một tháng này, hắn đã chặt được một cái cây lớn. Sau đó vuốt ra được một cái cọc gỗ dài 50cm, bóc vỏ cây đi, sau đó không ngừng đem cái cây này đào sâu vào bên trong tầm 3 cm.
Cả quá trình đào bới không có bất kỳ kỹ thuật gì. Nó diễn ra rất là chậm chạp, rất là cực khổ.
Nguyên nhân chủ yếu chính là vì hắn không có quá nhiều thời gian để đào bới.
Ban ngày hắn phải theo người lớn đi tìm kiếm thức ăn. Sau khi ăn uống xong, hắn mới rãnh rỗi làm công việc này.
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân xuất phát từ công cụ không được tốt nữa.
Thường thì hắn sẽ làm cho tới khi nào cảm thấy đau ở tay và không làm được nữa.
May mắn thay, cái đám con nít đầy lông lá kia không biết có phải chúng quá buồn chán hay không mà chúng rất thích giúp đỡ hắn.
Một trong số đó có một đứa bé vô cùng nhiệt tình. Nó rất là hâm mộ và thích hắn. Ngay cả lúc ngủ, nó cũng liều mạng nghiêng người về phía hắn.
Phải nói là nó còn dính hắn còn hơn em gái của hắn nữa.
Vương Dương hết lời khen ngợi nó.
Hắn khen đứa nhỏ này rất có linh tính, tương lai tất sẽ thành châu báu.
Vì vậy hắn yên lặng đặt cho đứa nhỏ này một cái tên rất là vang dội —— Trương Tam.
Vương Dương cũng cho nó một khóa huấn luyện đặc biệt.
Khi hắn luyện tập cái gì đó, hắn sẽ dạy cho nó làm theo cái đó, nào là leo cây, nào là hít đất...
Dù sao, những điều này hoàn toàn tốt cho bản thân nó.
Hiếm thấy chính là, Trương Tam đặc biệt chuyên chú. Đối với mấy bài luyện tập khô khan kia cũng không có một chút bài xích nào.
Có thêm một trợ thủ đắc lực nho nhỏ, đương nhiên sẽ biến thành làm ít công to rồi. Cộng thêm với việc những đứa nhỏ khác rất muốn lấy lòng Vương Dương, cho nên chuyện của hắn nhanh chóng được giải quyết.
Một chiếc thùng gỗ nhân tạo đầu tiên trong lịch sử được ra đời!
Vương Dương nhìn thành phẩm của mình, nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Vương Dương rãnh rỗi tới nỗi chế tạo ra một công cụ để múc nước uống, hắn cũng không có rảnh như vậy.
Tác dụng quan trọng nhất của cái thùng gỗ này chính đi săn.
Không sai, chính là đi săn.
Có câu nói, kiến thức chính là lực lượng. Nhưng sức tưởng tượng mới chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề.
Muốn làm ra được đồ vật hữu dụng, bạn phải phát huy sức tưởng tượng của mình.
Dùng thùng gỗ để bắt thức ăn, chắc chắn ai cũng nhìn ra được, đơn giản không cần nhắc tới.
Hắn đặt một quả trái cây mọng nước trên mặt đất, sau đó lấy thùng gỗ đậy quả vào. Tiếp đó hắn lấy một nhánh cây chống lên một góc của thùng gỗ.
Rồi hắn lấy dây buộc nhánh cây lại, người chạy qua một bên, trên tay vẫn cầm sợi dây.
Ngay sau khi có con vật nhỏ nào đó tới ăn trái cây, hắn sẽ kéo dây, kéo cành cây ra, thùng gỗ sẽ nhanh chóng đậy lại và con vật nhỏ kia sẽ bị bắt lại.
Tin chắc rằng hắn vừa nói xong, mọi người liền cảm thấy rất là quen thuộc, có phải hay không năm đó đã từng làm qua ?
Vương Dương không có sợi dây, không thể đem nhánh cây kéo xuống, nhưng chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề với hắn!
Hắn luyện “Tiểu lý phi đao” lâu như vậy, cũng không phải ném hoa chơi đùa a.
Ngay lập tức hắn liền nhặt lấy một cái nhánh cây, chống thùng gỗ lên nghiêng một góc, sau đó chạy ra xa cách tầm 20m, rồi ước lượng sức nặng cục đá trong tay, hai mắt nhíu lại nhìn nhánh cây.
“Thấu” một tiếng, hòn đá liền lao qua.
“Bang” một tiếng, cục đá trúng ngay giữa hồng tâm, thùng gỗ hạ xuống, phát ra tiếng va chạm với mặt đất.
Vương Dương nhếch môi lên cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận