
Chim trĩ
Dịch: Hoangforever
Một người một hổ nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng con Hổ Răng Kiếm nhịn không được đành rời đi.
Sau khi bị Vương Dương phát hiện ra, nó đã không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa mà tức giận rời đi.
Còn Vương Dương sau khi mắng một trận đã đời xong, lúc này hắn mới bình tĩnh lại một chút.
Hiện tại tâm tình của hắn vô cùng thoải mái. Cho nên hắn lại tiếp tục công việc kiên nhẫn chăm chú theo dõi mọi động tĩnh xung quanh, cố gắng chờ đợi con mồi sa vào bẫy.
Khoảng 2 tiếng sau, cuối cùng một con chim trĩ cũng xuất hiện.
Con chim trĩ này dài 70cm. Có lông đuôi dài 30cm. Và có màu sắc cực kỳ sặc sỡ và bắt mắt.
Ở đôi mắt phía trước có lông tơ màu đỏ. Đuôi mắt màu đen. Và phần giữa cổ có một đoạn màu xanh biếc.
Ở vị trí ngực của nó có bộ lông màu vàng đất và có những đốm nhỏ màu đen được phân bố li ti trên đó trông chẳng khác nào những vì sao trên bầu trời vậy. Lông cánh nó màu phấn hồng và phần đuôi có một đường vân màu xanh nhạt.
Chiếc đuôi xòe ra, khoa khoang lông đuôi màu da cam xen lẫn với màu đen.
Màu sắc lộng lẫy như vậy, nó quả thật không khác con công là bao.
Con chim trĩ này xuất hiện ở bụi cỏ nhỏ gần hắn. Nó chui vào đó giống như kiểu ẩn núp, cố gắng che giấu hành tung của mình, âm thầm quan sát động tĩnh bên kia. Thế nhưng với màu sắc sặc sỡ, nổi bật như thế kia, nó đã sớm bị Vương Dương phát hiện ra vị trí của mình.
“Chim trĩ vành khuyên!”
Thường xuyên xem chương trình “Thế giới động vật”, đương nhiên Vương Dương nhận ra nó là con vật gì.
Loại gà rừng này phân bố rộng rãi, thường xuyên bắt gặp. Nó hay được gọi với cái tên là chim trĩ hay còn gọi là gà rừng bảy màu.
Đây là một loại động vật ăn tạp, sinh sản nhanh, chủ yếu sống ở vùng đồi núi thấp, gần ao đầm, bãi cỏ.
Nó chạy rất nhanh. Khá là nhanh nhẹn và linh hoạt. Mặc dù là loài chim thế nhưng nó lại không biết bay, chỉ có thể nhảy lên bay được một quãng ngắn.
Đối với người bình thường mà nói, nếu như không có đạo cụ thích hợp, muốn bắt được nó căn bản là không thể được.
Đừng nói là người, cho dù đó có là con Linh miêu Á - Âu nhanh nhẹn kia đi chăng nữa, thì khi nó phát hiện ra con gà rừng này thì cũng chưa chắc bắt được nó.
Bởi vì có tập tính và tốc độ như vậy, cho nên mặc dù ở trong rừng tứ bề nguy cơ như thế này, thế nhưng loài chim trĩ vẫn sống sót được một cách đàng hoàng.
Vương Dương sau khi lọc thông tin về loài chim trĩ ở trong đầu, hắn liền thu hồi lại thái độ ung dung lúc đầu lại, sau đó nắm chặt lấy cành cây khô, cố gắng duy trì trạng thái bất động.
Vì sao hắn lại làm như vậy??
Nguyên nhân rất đơn giản, loài chim trĩ này có lá gan quá nhỏ, gặp người liền lập tức chạy trốn. Cho nên hắn mới phải hết sức cẩn thận như vậy.
Nhưng hắn thật sự đã đánh giá quá cao thân phận của loài người ở cái thời đại này rồi. Con người ở cái thời đại này quá yếu đuối cũng không giống như con người ở trong cái thời đại khoa học kỹ thuật kia, có thể phá hủy cả thế giới.
Chim trĩ ở thời đại này không khác con chuột chũi là bao.
Nó cũng không có sợ loài người. Thấy Vương Dương ngồi bất động trên cành cây, nó liền dõng dạc bước ra khỏi bụi cỏ.
Đi được vài bước, nó liền dừng lại. Sau đó cười khúc khích hai cái, rồi lại dáo dác nhìn xung quanh một cái, cuối cùng lắc đầu đi tiếp.
Thấy Vương Dương vẫn không nhúc nhích, nó liền tiến lên phía trước hai bước, rồi lại dừng lại nhìn ngó xung quanh.
Hiện tại, nó còn cách cái bẫy thùng gỗ của Vương Dương tầm 10m nữa. Mặc dù rất là gần, thế nhưng nó vẫn tỏ ra khá là cẩn thận, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Vương Dương.
Đột nhiên, nó tung bước chân ra và chạy như điên về phía thùng gỗ.
Vương Dương thấy vậy liền sửng sốt.
Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy con chim trĩ kia giống như một tia chớp chạy băng băng tới thùng gỗ.
Tốc độ đột nhiên bùng nổ như vậy làm cho Vương Dương xém chút nữa nhấc hòn đá lên ném. Hắn sợ mình bỏ lỡ mất cơ hội.
May thay, hắn cứng rắn nhịn lại được, cũng không có vọng động. Bởi vì hiện tại con chim trĩ kia cũng không có tiến vào trong thùng gỗ, mà đứng ngây ngốc ở phía trước thùng gỗ.
Hiện tại nó càng thêm cảnh giác hơn nữa, cũng không có làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Có lẽ nó đã phát hiện ra vấn đề. Một khi khi nó đưa người vào trong cái thùng gỗ và ăn quả dâu tằm kia, nó ngay lập tức liền không thể nào nhìn thấy động tĩnh xung quanh được nữa. Và cũng không có cách nào chú ý được Vương Dương ở gần đó.
Vương Dương vẫn cầm hòn đá nhỏ trong tay.
Hắn đợi một lúc, thế nhưng con chim trĩ kia thủy chung vẫn không có làm ra bất kỳ hành động nào. Mồ hồi dần tuôn ra, chảy xuống lòng bàn tay hắn.
Hắn quả thật rất lo, sợ rằng con chim trĩ kia vì có lá gan quá nhỏ mà không dám vọng động.
Thế nhưng con chim trĩ kia căn bản không có thủ đoạn giống như hắn nghĩ. Do Vương Dương bỏ quá dâu tằm quá sâu, cho nên nó muốn ăn quả quả trái cây kia thì nhất định phải chui vào thì mới ăn được.
Vì vậy nó nhanh chóng đi vào.
Chính là lúc này!
Vương Dương đợi lâu như vậy, thấy con chim trĩ đã đi vào rồi, hắn ngay lập tức đem cục đá nhỏ đã nhắm thật lâu kia ném mạnh tới.
Nhân lúc cục đá nhỏ đang còn bay tới mục tiêu, hắn liền từ trên cây nhảy xuống, nắm lấy gai xương và vọt tới.
Gần như lúc hắn tiếp đất cũng là lúc hòn đá nhỏ kia chính xác đập trúng nhánh cây.
Thùng gỗ mất đi lực chống đỡ, ngay lập tức liền hạ xuống. “Bùm” một tiếng, nhốt lại con chim trĩ kia.
“Quác Quác”
Lâm vào bóng tối, con chim trĩ nhất thời kêu to lên hai tiếng, điên cuồng giãy dụa. Nhưng với sức lực nhỏ bé của mình, nó căn bản không mở thùng gỗ kia ra được.
Thùng gỗ bị nó đụng liền di chuyển loạn xạ hết cả lên.
Vương Dương nhảy ra một bước đuổi theo.
Sau đó, dùng tay trái ấn mạnh xuống, đem thùng gỗ cố gắng chế trụ lại.
Tiếp đó, hắn mở ra một cái khe nhỏ, chờ con chim trĩ trồi đầu ra, liền dùng sức ấn đầu nó xuống.
Thế nhưng con chim trĩ kia cũng không có làm ra hành động giống như hắn nghĩ. Thay vào đó nó không ngừng đâm vào thùng gỗ, cố gắng tìm cách mở thùng gỗ ra tìm được tẩu thoát.
Từng trận “tùng tùng tùng” vang lên để cho Vương Dương biết được con chim trĩ đó đang làm loạn bên trong cái thùng.
“Nhanh thò đầu ra, nhanh thò đầu ra.”
Vương Dương cúi đầu xuống, nhìn lên phía trên thùng gỗ. Hắn lấy tay và đầu gối chế trụ lại thùng gỗ, giữ nó sát bên cạnh mình.
Hắn hé ra một cái lỗ nhỏ tầm 3cm, và âm thầm cầu nguyện con chim trĩ thò đầu ra.
Nhưng có lẽ do con chim trĩ kia quá mức hoảng loạn nên nó chỉ muốn một lòng mở ra thùng gỗ, chứ không có thò đầu ra lỗ hổng mà Vương Dương đã cố tình gài bẫy.
Vương Dương cũng không dám ở dưới gốc cây quá lâu.
Lý do là vì hắn không có cách nào tập trung lực chú ý của mình ra bốn phía xung quanh được. Sợ rằng kéo dài thời gian hơn nữa, con Hổ Răng Kiếm kia sẽ quay lại và đánh lén hắn.
Cho nên, hắn ngồi xổm xuống, mở ra một cái khe nhỏ. Sau đó cầm lấy gai xương đâm loạn xạ bên trong thùng gỗ.
“Quác Quác”
Con chim trĩ hoảng sợ kêu to lên và bị đâm mấy nhát trong bóng tối. Trên gai xương ngay lập tức liền có vệt máu tươi bám lên.
Vương Dương đâm thêm mấy nhát nữa, âm thanh bên trong liền biến mất, giống như kiểu con chim trĩ kia đã chết rồi vậy.
Tưởng con chim trĩ chết rồi, Vương Dương liền hé mở thùng gỗ ra.
Ai mà ngờ được, lúc hắn vừa mới hé mở thùng gỗ ra, con chim trĩ liền nhanh chân tẩu thoát ra ngoài. Thật không ngờ con chim trĩ này lại dùng đòn giả chết để dụ dỗ hắn.
Vương Dương thấy vậy liền âm thầm kêu “hỏng” ở trong lòng. “ Miếng ăn đã đem tới miệng rồi lại còn rơi mất”
Hắn nhanh chóng đuổi theo con chim trĩ kia.
Con chim trĩ kia quả thật bị thương nặng.
Toàn thân nó lúc này bê bết máu. Nó bị đâm trúng tim, cho nên chạy được vài bước liền loạng choạng ngã xuống mặt đất.
Vương Dương thấy vậy liền vội vã chạy tới, đem gai xương cắm một nhát vào cổ nó, đề phòng nó giả chết lừa hắn lần nữa.
“Hống...”
Đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ vang lên.
“Chết tiệt, nó đã trở lại.”
Vương Dương vội vàng túm lấy cổ con chim trĩ. Nhanh chóng chạy về phía cây ăn quả kia.
Sau đó, hắn lấy ra cái trùy bằng đá. “Pặp pặp pặp” đạp lên thân cây mấy bước, rồi đâm một trùy (1) vào cành cây khô và leo lên cây.
(1) trùy : mũi khoan.
Sau khi vào được vị trí an toàn, hắn liền nhìn xuống dưới. Ngay lập tức liền phát hiện ra con Hổ Răng Kiếm đang đứng dưới gốc cây tức giận gầm lên.
Nó lúc này vô cùng bất mãn trước hành động Vương Dương dám đi săn trong lãnh địa của nó.
Vương Dương lắc lắc chiến lợi phẩm của mình, cố tình khoe khoang với nó, sau đó cười to lên một tiếng.
“Lần trước mày dám cướp con dã trư của tao, tao còn chưa tính sổ với mày đâu ! Lần này, mày còn định cướp đoạt chim trĩ của ta nữa sao?”
Vương Dương trèo lên cao thêm một đoạn nữa, sau đó thu hồi con chim trĩ lại. Nhìn xuống dưới, trừng to hai mắt lên nhìn con Hổ Răng Kiếm.
“Hống”
“Ô Hống Ô Hống Ô Hống Ô Hống...”
Vương Dương thật sự muốn nói với nó rằng “ Có giỏi thì @#$@%....!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận