Dịch: Hoangforever
Năng lực của con Linh miêu Á-Âu mạnh hơn tầm 70-80% so với hình thể của nó, đây là khái niệm như thế nào?
Có nghĩa rằng,nếu như một con linh miêu Á- Âu có thể trọng là 70 kg, vậy nhiều hơn 0.8 chính là 120kg đấy.
Nói cách khác, đối tượng đi săn mang tới hiệu suất cao nhất dành cho nó chính là các loại động vật loại hình nhỏ như dã trư, ngựa con, chó, mèo, hươu, nai...v...v....
Hoặc nói là, nó ở trong rừng rậm, chỉ cần không gặp phải dã thú loại lớn giống như hổ, báo, gấu, hoặc là động vật đi theo bầy như sói... Vậy thì nó có thể nhẹ nhõm đi ngang qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Thể trọng của Vương Dương không khác nó là bao, vừa vặn chính là bữa ăn nhẹ của nó.
Nghĩ tới đây, Vương Dương cảm thấy buồn bực không thôi.
Nhưng tình huống hiện tại đang rất là nguy cấp. Bởi vì con Linh miêu đang nhanh chóng xông tới trước mặt hắn.
Hiện tại nó đang ở trong trạng thái nửa trên không trung (động tác vồ), hàm răng mở rộng ra, móng vuốt sắc bén thì nhắm thẳng lồng ngực hắn đâm tới, đầy hung dữ.
“Nghịch....”
Vương Dương căn bản không có thời gian cảm thán một câu “nghịch thiên”. Mồ hôi lạnh điên cuồng túa ra trên mặt.
Trong khoảnh khắc này, nửa thân trên của hắn nhanh chóng ngửa người ra đằng sau, nhìn như sắp té ngã trên mặt đất vậy. “Phịch” một tiếng (âm thanh con linh miêu rơi xuống mặt đất), hắn đã tránh né thành công đòn tấn công vừa rồi.
Con linh miêu giống như kiểu đã trải qua phương pháp tránh né như thế này, cho nên nó cũng không có bất ngờ, mà trong tích tắc sau khi nó chạm mặt đất liền quay người lại, rồi một lần nữa nhảy lên, hướng về phía đầu Vương Dương. Hai móng vuốt sắc bén lại vồ tới.
Đương nhiên bộ lông Vương Dương đang mặc trên người căn bản không thể nào chịu đựng được lực xé rách như thế này rồi. “Toạc” một tiếng, nó liền bị xé rách.
Thế nhưng hắn cũng không có việc gì.
Lý do là vì hắn đương nhiên nghĩ tới cái sơ hở này rồi. Chính vì vậy, sau khi ngửa người ra đằng sau, hắn liền làm một cái động tác lộn mèo, hai chân phát lực, tung cước đạp mạnh về phía trước một cái.
Lần này, quả nhiên khiến cho con Linh miêu bị bất ngờ. Chỉ thấy móng vuốt con linh miêu chuẩn bị đem bụng của Vương Dương phanh thây ra làm đôi, thế nhưng ai mà ngờ được lại bị hắn một cước đạp lên trên bụng, bay vèo vèo ra đằng sau, ngã trên mặt đất 2 vòng mới đứng dậy được.
Còn về phần Vương Dương, sau khi lộn mèo, tung một cước xong, do không đúng kỹ thuật, lưng liền ngã chạm xuống mặt đất. Thế nhưng ngay tức khắc hắn liền xoay người, tay chống xuống mặt đất, mượn lực nhanh chóng đứng dậy, cũng không có quan tâm tới một cước kia của mình có đạp đẹp hay không. Sau khi đứng dậy, hắn liền nhanh chóng cầm lấy gai xương và mộc mâu, thủ thế chờ đợi địch tấn công.
Mồ hôi nhễ nhại liên tục chảy ra trên trán, trong lòng âm thầm nhủ,
“Nguy hiểm thật! Cũng may mấy năm qua mình có huấn luyện, đem sức bật, sự dẻo dai của cơ thể đề cao lên mấy phần, chứ không e rằng lần này đã phản ứng không kịp rồi”
Vương Dương chăm chú nhìn đối thủ ở đằng trước. Chỉ thấy nó sau khi ngã xuống liền nhanh chóng bò dậy, sau đó tăng tốc độ, lao nhanh về phía hắn.
“Thình thịch, thình thịch...”
Vương Dương cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn nhịp lại. Khi khoảng cách giữa hắn và con linh miêu chỉ còn 4 thước, hắn liền dồn sức vào cánh tay, đâm thẳng mộc mâu về phía trước, cố gắng đâm trúng người con linh miêu.
Thế nhưng ai mà ngờ được con linh miêu này lại phản ứng cực nhanh. Mắt thấy mộc mâu đang đâm tới, chân trước của nó liền bước ra một bước vô cùng quỷ dị, không ngờ bước này lại có thể thay đổi hoàn toàn thế vọt tới của nó và bay xéo sang bên trái của Vương Dương.
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hắn và con linh miêu chỉ còn lại chưa đầy 3 thước.
Tay trái Vương Dương vẫn đang còn duy trì động tác đâm mộc mâu về phía trước, thấy linh miêu giống như tia chớp áp sát mình, theo bản năng thân thể liền tự động phản ứng lại. Hai chân dồn lực xuống mặt đất, eo mạnh mẽ xoay chuyển, lấy khí thế quét ngang vạn dặm, cầm mộc mâu quăng về phía con linh miêu đang bay ngang qua người.
Động tác của con Linh miêu phải nói là nhanh vô cùng, còn nhanh hơn cả Vương Dương. Nhìn thấy mộc mâu (giáo gỗ) vun vút phóng tới, nó liền từ bỏ ý định tấn công, khéo léo lùi lại, tránh mũi mâu này.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc hai chân sau chạm đất, đột nhiên nó phát lực, hai chân giống như lò xo, phóng tới chỗ Vương Dương.
Hai con ngươi Vương Dương co rụt lại, thầm nghĩ “không hay”.
Hắn hiện tại, do lực quét ngang mộc mâu quá lớn, cho nên cánh tay trái vì lý do quán tính nên bị văng về phía bên phải, nhất thời không thể điều khiển được. Chân ở phía dưới thì lại càng không có khả năng di chuyển. Lý do bởi vì nếu như di chuyển, hắn liền mất đi thăng bằng ngay và ngã lăn ra mặt đất.
Vương Dương gầm lên một tiếng. Tay phải vẫn đang cầm gai xương dài gần 30 cm nhanh chóng đâm về phía linh miêu đang lao tới.
Khoảng cách giữa hắn và linh miêu càng lúc càng gần, càng gần. Gần tới nỗi Vương Dương có thể nhìn thấy lớp lông mịn trên lỗ mũi của nó, ngửi thấy mùi tanh tưởi từ miệng nó phát ra.
Hắn lúc này chính là đang đánh cuộc!
Gai xương của hắn quá ngắn, đợi tới lúc hắn đâm trúng lên người con linh miêu cũng là lúc móng vuốt sắc bén đã cào lên người hắn rồi.
Nếu như hắn đâm một phát liền trúng ngay đầu con linh miêu thì có lẽ mọi chuyện không sao. Thế nhưng nếu như đâm trượt, không có gây ra bất kỳ thương tổn nào cho nó, vậy thì xong rồi, chắc chắn hắn sẽ bị con linh miêu cào rách bụng.
Chiều này gọi là gì nhỉ? Quỳ Hoa Bảo Điển? Không phải, là Thất Thương Quyền!!
Hắn thầm nghĩ tới cảnh tượng bụng hắn bị rạch một cái lỗ to, ruột với nội tạng rơi ra, làm sao cũng không ngăn lại được.
Có lẽ do quá hoảng sợ nên trong đầu hắn đột nhiên toát ra nhiều suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Thế nhưng hắn cũng mặc kệ nó, cũng không có quản nữa. Hai con mắt đỏ hoe, chỉ thấy toàn tơ máu!
Thế nhưng, đúng lúc này, một tình huống không tưởng được đột nhiên xuất hiện.
Vương Dương cảm thấy một luồng gió mát thổi qua bên cạnh hắn. Hình như có một sinh vật to lớn nào đó vừa lướt qua người hắn thì phải??
“Là cứu tinh xuất hiện sao? Hay là viện binh do hầu tử mời tới ?”
Vào giờ khắc này, hắn cảm động tới nỗi lệ nóng rơi đầy mặt. Đầu thì thầm nghĩ xem ra mình vẫn là nhân vật chính trong truyện a!
Nhưng khi nghe thấy tiếng gầm nhẹ, khuôn mặt hắn liền tái đi.
“Là tên khốn kia! Hổ răng kiếm!”
Đều nói “nhà dột trong đêm mưa, uống nước phải nhớ tới người đào giếng”. Hắn dù sao cũng đã đóng góp 1 con lợn rừng cho 2 con vật này rồi. Ấy vậy mà bọn chúng lại không có biết ơn mà còn báo oán là làm sao? Không nên khiến cho máu chảy thành sông, làm tổn thương tới hòa khí a...
Vương Dương hầu như không còn bất kỳ tia hy vọng sống sót nào. Trước có cường địch, sau có truy binh, đây là tiết tấu muốn “diệt tuyệt sư thái” a!
Ai mà ngờ được sau khi luồng gió mát đi qua, thế giới trước mặt Vương Dương liền xuất hiện một ngọn núi lớn màu vàng đất.
Ngọn núi lớn kia trực tiếp đè lên người con Linh miêu Á-Âu vẫn đang còn trên không trung.“Đương” một tiếng, Linh miêu liền dính ngay một đòn “Thái sơn áp đỉnh”.
Sau đó, vào giờ khắc này, con Hổ Răng Kiếm giống như bị Doãn Chí Bình nhập thể , một trảo thì đè lên cổ con linh miêu, trảo còn lại thì đè lại móng vuốt con linh miêu, 2 chi sau thì đè lại hai chi sau con linh miêu.
Trọng lượng hơn 600kg ép cho con linh miêu không thể động đậy nổi.
Con Hổ răng kiếm ngẩng đầu lên, điên cuồng gầm lên một tiếng. Sau đó nó nặng nề cúi cái đầu to lớn của mình, há to miệng ra, “phập” một tiếng, chính xác cắn vào họng con linh miêu. Máu tươi điên cuồng bắn ra, bắn lên trên khuôn mặt con Hổ răng kiếm.
Hay lắm. Con linh miêu xong đời rồi.
Vương Dương nhìn thấy màn này. Trong lòng âm thầm quỳ lạy xuống dập đầu một cái, thầm cảm ơn câu nói có ân tất báo, lấy thân báo đáp vô dụng hắn vừa mới nghĩ kia.
Sau đó, quyết đoán bỏ lại mộc mậu và gai xương đang cầm trong tay, lấy ra một cái trùy bằng đá, tay còn lại thì cầm con chuột đồng đã chết, vội vàng chạy tới gốc cây đại thụ, cũng không có quay đầu lại.
Quả nhiên, con hổ răng kiếm sau khi giết chết con linh miêu Á- Âu xong, nó không nói 2 lời liền xoay người đuổi theo Vương Dương.
Thế nhưng Vương Dương lúc này giống như cá chết được quay về biển rộng vậy. Hắn nào dám ham đánh nữa, cũng không có quay đầu lại, mà nhanh chóng trèo lên gốc cây đại thụ.
“Rống!”
Con Hổ răng kiếm cực kỳ tức giận “rống” lên một tiếng. Tâm trạng của nó hiện tại vô cùng bất mãn. Hôm nay, bên trong lãnh địa của nó lại có tới 2 sinh vật xâm phạm vào, khiến cho nó tức giận vô cùng.
Nhất là cái tên tiểu tinh tinh vô lương tâm thường xuyên xâm phạm này trực tiếp đem địa bàn của nó biến thành hậu hoa viên nhà mình, càng đáng hận hơn nữa!
Vương Dương sau khi leo lên cây xong, vừa vỗ vỗ ngực, vừa hét vọng xuống dưới.
Vương Dương nói:
“Lần này ta tha không có mắng ngươi nữa. Ngươi nhanh nhanh ăn nó say đi. Sau đó thì lăn, để ta còn về nhà nữa.”
Con Hổ răng kiếm đi ăn cơm rồi thế nhưng Vương Dương cũng không có dám trèo xuống, chỉ có thể ở trên cây kiên nhẫn chờ nó rời đi.
Hắn sơ lược phân tích một chút nguyên nhân vì sao con Hổ răng kiếm này lại không có giết hắn trước. Kết luận là do con linh miêu kia có tốc độ quá nhanh. Nếu như con Hổ răng kiếm không có giết con linh miêu trước, vậy thì con linh miêu sẽ là sự uy hiếp cực kỳ lớn dành cho nó. Cho nên, con Hổ răng kiếm đã lựa chọn giết chết con linh miêu trước.
Xem ra đôi khi yếu thế lại là có lợi.
Đừng nghĩ rằng mọi chuyện như vậy coi như xong. Sau khi con Hổ răng kiếm ăn xong con Linh miêu kia, nó đương nhiên ở dưới gốc cây canh giữ Vương Dương.
Sau đó, một cảnh tượng như thế này diễn ra...
Một người một hổ, trong màu đỏ hoàng hôn tuyệt đẹp, âu yếm nhìn nhau. Kèm theo đó là những lời yêu thương cao vút tận chân trời, phiên dịch ra thì giống như cốt truyện “thiếu niên phái” vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận