Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)
  4. Chương 23: Câu chuyện về chiến tranh lâu dài (2)

Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)

  • 448 lượt xem
  • 1861 chữ
  • 2021-06-30 23:40:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Cặp mắt kia dưới ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng phản xạ ra ánh sáng màu xanh lục. Nó mờ nhạt tới nỗi không thể nhìn rõ được hai con ngươi kia có hình dạng như thế nào.

Nhưng đôi mắt kia cũng không có nhỏ a!

Nếu trừ đi khoảng cách thì hai con mắt này cũng chỉ nhỏ hơn hai con mắt con Hổ răng kiếm có một chút mà thôi. Cơ bản có thể khẳng định nó là một loài động vật săn mồi.

Vương Dương có chút sợ hãi. Hắn rõ ràng đã quan sát bốn phía một lúc lâu rồi, thế nhưng mà cũng không có phát hiện ra bất kỳ động vật nào tới gần, ấy vậy mà con vật này lại có thể tới gần 10 thước mà không bị hắn phát hiện!!

Nếu như cặp mắt này của một con báo... vậy thì chỉ cần hai bước chạy nước rút nó liền có thể trèo lên cây. 3 giây sau, nó liền miểu sát chết hắn.

Thế nhưng, lỡ may cặp mắt này là của con Hổ răng kiếm thì sao?

Hắn rời tầm mắt đi một chút thì thấy con Hổ răng kiếm kia vẫn đang còn nằm dài ngủ ở nơi đó.

“Đéo đỡ được! Rốt cuộc cặp mắt này là của con vật nào?”

Vương Dương thở nhỏ lại, quay đầu lại nhìn về phía nơi ánh trăng chiếu sáng kia, thế nhưng nơi đó lúc này lại không còn cặp mắt kia nữa, giống như kiểu đôi mắt màu lục đã biến mất rồi vậy. Hiện tại, ánh trăng chiếu thẳng lên những chiếc lá đã úa vàng.

“Hỏng bét!”

Vương Dương lập tức ý thức chuyện không ổn rồi. Hắn liền bò lên cao, sau đó cầm lấy hòn đá ném về phía gốc cây.

“Bùm, bùm, tùng, tùng...”

Đá va chạm mặt đất và phát ra một âm thanh trầm muộn, cũng không có bắn trúng bất cứ thứ gì.

“Trốn đi đâu rồi?”

Vương Dương nhìn xung quanh một vòng, thế nhưng cũng không có nhìn thấy thứ gì ở trong bóng tối.

Hắn vểnh tai lên lắng nghe, cũng không có nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

“Mặc kệ, trước tiên cứ đánh thức con Hổ răng kiếm này dậy cái đã, sau đó rồi tính tiếp”

Hắn lại lấy ra một hòn đá, hướng về phía con Hổ răng kiếm đang nằm dưới gốc cây ném đi.

“Rống ~!”

Con Hổ răng kiếm bị nện cho tỉnh giấc, tức giận đứng dậy, gầm lên một tiếng. Sau đó nhanh chóng chạy tới bên dưới gốc cây đại thụ Vương Dương đang ngồi, rồi rống lên tiếng nữa.

“Người rống ta làm cái gì? Nhanh nhanh kiểm tra bốn phía a!”

Vương Dương lo lắng kêu lên.

Con Hổ răng kiếm tựa hồ như cũng cảm giác được có sự uy hiếp ở xung quanh. Nó liền xoay người lại, hướng về phía bên phải không ngừng gầm nhẹ. Âm thanh trầm thấp nhưng có lực, không giống như lúc trước cuồng ngạo, như kiểu đang lâm vào đại địch vậy.

Vương Dương vội vàng chú ý tới phương hướng con Hổ răng kiếm đang gầm lên. Bên kia vẫn là không có động tĩnh gì, vẫn là một mảnh đen thùi lụi, không nhìn rõ được.

Con Hổ răng kiếm vẫn gầm gừ một hồi, rốt cuộc bên kia cũng có động tĩnh. Một trận âm thanh “sột soạt” rất nhỏ vang lên, giống như kiểu có động vật nào đó từ từ lui về phía sau, thân thể của nó cọ vào lùm cây.

Âm thanh rút đi dần dần xa dần, khung cảnh từ từ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

Sau khi con vật kia rút đi, con Hổ răng kiếm liền quay sang Vương Dương rống lên mấy tiếng, sau đó quay lại chỗ cũ đi ngủ tiếp.

Vương Dương nhìn ngó ngáy “o o” mà cảm thấy bất lực. Sao nó có thể ngủ một cách ngon lành như vậy nhỉ? Còn hắn thì phải lo ngay ngáy, đề phòng?

Khi nguy hiểm tới gần, hắn lại còn phải nhắc nhở nó?? Nó thực sự nghĩ rằng mình là người gác cửa cho nó ngủ à?

Thế nhưng hiện tại hắn đang còn ở thế yếu, cũng đành chịu thôi. Dù sao thì Vương Dương vẫn cần phải dựa vào nó để bảo vệ hắn.

Hắn đưa tay vào túi đá sờ sờ, còn 30 viên đá nhỏ nữa. Có nghĩa rằng hắn có thể làm phiền con Hổ răng kiếm này 30 lần nữa.

Đêm vẫn còn dài, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thực ra mới vừa rồi Vương Dương còn nghĩ, nếu như con Hổ răng kiếm này chiến đấu với con thú vô danh kia thì sao nhỉ?  Không biết hắn có thể có lợi không?

Thế nhưng hắn cũng không dám khinh thường, lỡ may con vật kia có thể leo lên cây được thì sao, không phải lúc đó hắn liền trở thành người phải đón tiếp nó hay sao?

Nếu như hắn có thể đoán được con vật kia là con gì, có thể xác định được nó có thể leo lên cây được hay không?  Vậy thì dễ rồi.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Sau mấy lần sử dụng hòn đá nhỏ xua tan đi nguy hiểm, cuối cùng chân trời cũng hừng sáng.

Mặc dù sáng sớm là thời điểm động vật thường xuyên đi lại, lui tới, thế nhưng hắn lại có thể thấy đường, có thể nhìn rõ được bốn phía, trở về nhà cũng an toàn hơn.

Hắn nhìn về phía con Hổ răng kiếm. Nó vẫn nằm gục ở nơi đó. Hai con mắt vẫn đang còn nhắm lại, tựa hồ như đang ngủ rất say.

Vương Dương đem thạch trùy đâm vào cây khô, chân đạp lên cây khô từ từ leo xuống. Hai con mắt vẫn một mực nhìn chăm chú về phía con Hổ răng kiếm.

Khi hắn leo xuống chỉ còn cách mặt đất tầm 4-5 mét, hắn dừng lại, cẩn thận nhìn, cũng không có leo xuống nữa.

Cái độ cao này con Hổ răng kiếm vẫn là không có khả năng nhảy tới, vẫn là khu vực an toàn. Xuống chút nữa, hắn liền bị con Hổ răng kiếm tấn công.

Hắn dừng lại đại khái tầm 10 giây, sau đó thò 1 chân ra giữa không trung lắc lư. Tính dùng hành động này phán đoán xem con Hổ răng kiếm kia có thật sự đang ngủ hay không hay chỉ là đang giả bộ?

Thế nhưng con Hổ răng kiếm vẫn không có bất kỳ động tác nào. Cái bụng vẫn theo quy luật lên xuống phập phồng .

Vương Dương lúc này cũng không có quan tâm tới nhiều như vậy. Cả một đêm không ngủ, hắn thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Hiện tại cho dù cơ hội có nguy hiểm đi chăng nữa thì hắn cũng phải thử một lần. Nếu không ai biết được chuyện này sẽ kéo dài tới lúc nào đây?

Hắn lại hạ xuống tầm 2 thước nữa. Vô cùng nhẹ nhàng và chầm chậm, cố gắng hết mức giảm âm thanh tới tối thiểu.

Vào lúc hắn còn cách mặt đất tầm 1 mét, Vương Vương nhìn thấy bụng con Hổ răng kiếm không còn phập phồng lên xuống nữa mà co rút lại.

Đây rõ ràng là dấu hiệu của việc siết cơ, cũng là điềm báo con Hổ răng kiếm kia chuẩn bị tấn công.

“Quả nhiên đang giả bộ ngủ.”

Vương Dương thầm mắng trong lòng, sau đó liều mạng trèo vội lên cây.

Lúc hắn đang còn trèo lên, con Hổ răng kiếm đang còn hờ hững kia liền mở ra hạ bộ, rống giận vọt tới.

Vương Dương mấy bước liền trèo lên cành cây cao. Sau đó ngồi trên cành cây, nhìn xuống con Hổ răng kiếm đang ở dưới gốc cây rống giận, đầy vẻ không cam lòng mà cảm thấy lạnh cả tóc gáy, mồ hôi hột túa ra như mưa.

Người ta thường nói động vật họ mèo loại hình lớn thường rất hay giảo hoạt, quả nhiên đúng là như vậy. Con vật này cũng quá giảo hoạt đi!

Có lẽ nó đã tỉnh dậy từ sớm , thế nhưng vẫn kiên nhẫn giả bộ như đang ngủ, chỉ chờ đợi hắn xuống dưới gốc cây liền phát động tấn công.

Vương Dương lại đợi hơn 2 tiếng nữa, cho tới khi ánh sáng đầy đủ. Thế nhưng con Hổ răng kiếm cũng không có rời đi mà vẫn vững vàng thủ chắc ở dưới gốc cây đại thụ.

Rời đi là không có khả năng rồi. Hiện tại, cơn buồn ngủ nặng nề lại kéo tới, cái chân đau thì truyền tới từng trận đau nhức, thân thể mệt mỏi, suốt đêm không nghỉ.

Thế là Vương Dương quyết định đi ngủ.

Vương Vương trèo lên cành cây to hơn một chút. Dùng dây da quấn hai chân vào cành cây, cố định lại phần thân dưới. Sau đó đem thạch trùy làm thành cái đinh, đóng đinh vào thân cây từ hai bên, tạo thành một cái giá đỡ cổ, cố định lại phần thân trên, tránh cho việc hắn đi ngủ đột nhiên lại rơi xuống.

Sau khi làm xong, lúc này Vương Dương mới nhắm mắt lại và đi ngủ.

Đợi tới khi Vương Dương tỉnh lại cũng là lúc mặt trời đã lặn đằng tây, đã là hoàng hôn rồi.

Hắn dụi dụi mắt, xác định mình không có nhìn lầm. Sau đó vội vàng nhìn xuống phía dưới. Hình ảnh hắn chờ mong cũng không có xuất hiện trong tầm mắt.

Con Hổ răng kiếm không có chút nào liêm sỉ vẫn đang canh giữ ở nơi đó. Nó rít lên 2 tiếng, sau đó gặm miếng thịt linh miêu cuối cùng một cách hèn mọn.

Vương Dương nhìn mà câm nín. Đây là muốn đánh lâu dài a....

Cởi dây da cố định ra, sờ vào túi thì thấy quả đã hết sạch. Hắn cũng mặc kệ, lấy con chuột đồng mới bắt được hôm qua ra, cắn lấy một miếng và nhai. Mùi vị không được ngon cho lắm.

Đến tối, thời điểm giày vò lẫn nhau lại tới!

Tinh thần của hắn lúc này vô cùng sung mãn, thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng và đề phòng.

Vương Dương thoáng suy nghĩ một cái. Hắn thì phải lo lắng đề phòng, còn cái con kia thì nhàn hạ?? Thế này sớm muộn gì hắn cũng điên lên cho mà coi, vậy thì đánh lâu dài cái quái gì nữa?

Hơn nữa không nhắc tới vấn đề này. Riêng phần thức ăn, nước uống của hắn cũng đã là một vấn đề rồi!!

Hắn phân tích một chút, sau khi con Hổ răng kiếm kia ăn sạch thịt con linh miêu, vậy chắc chắn ngày mai nó sẽ đi tìm kiếm thức ăn.

Chỉ cần ngày mai hắn ngủ được, hắn liền có thể nắm bắt được cơ hội trốn thoát.

Lại một đêm trôi qua giống như đêm vừa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Dương muốn ngủ thế nhưng lại không dám ngủ. Hắn kiên cường cố gắng giữ vững tinh thần, chờ đợi con Hổ răng kiếm đi tìm kiếm thức ăn.

Con Hổ răng kiếm vẫn đang còn ngủ ở chỗ kia. Vương Dương đợi tới phát sầu mà nó vẫn không dậy, thế là hắn tức giận cầm lấy cục đá ném về phía nó.

“Đừng có giả bộ nữa! Ta biết ngươi không có ngủ. Nhanh dậy đi tìm kiếm thức ăn đi!”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top