
Lửa ma trơi
Dịch: Hoangforever
Thấy Hổ răng kiếm không có động tĩnh gì, Vương Dương lại tụt xuống thêm một mét nữa, sau đó dừng lại, quay đầu lại nhìn, vẫn thấy con Hổ răng kiếm không có động tĩnh gì.
Thế là hắn tụt thêm 50 cm nữa. Sau đó cầm cành cây đã được tỉa tót gọn gàng, vươn ra về phía trước, móc về phía cây mộc mâu.
Cây mộc mâu cách hắn không xa, tầm khoảng 3 mét.
Ở độ cao này cộng với chiều dài của cánh tay, hắn có thể với tới được vị trí của cây mộc mâu.
Hắn đem nhánh cây, chọc chọc về phía trước đầu cây mộc mâu. Sau khi nhánh cây chạm mặt đất xong, hắn liền điều khiển cành cây khèo khèo cây mộc mâu lại chỗ hắn. Cây mộc mâu ở trên mặt đất bắt đầu lăn tròn.
Con Hổ răng kiếm ở đằng xa nhìn mà không hiểu Vương Dương đang làm cái gì. Nó liền cảnh giác đứng dậy.
Vương Dương lại trèo lên thêm 50 cm nữa, vừa trèo vừa kéo mộc mâu lại.
Mỗi khi mộc mâu nhích tới gần hơn một chút, hắn lại trèo lên thêm một chút.
Khi mộc mâu đã nằm hoàn toàn dưới gốc cây, hắn dùng đầu nhánh cây đã bị chẻ thành hình chữ V đâm vào cây mộc mâu. Thế là cái đầu hình chữ V bị tách to ra, sau đó nó kẹp cứng lấy cây mộc mâu. Tiếp theo hắn nhấc cây mộc mâu lên.
Sau khi Vương Dương lấy được cây mộc mâu, hắn lại tiếp tục làm như vậy với cây gai xương và kéo nó lên.
Con Hổ răng kiếm nhìn mà không hiểu. Nó vẫn một lòng chờ đợi Vương Dương hạ xuống mặt đất, cũng không có bất kỳ hành động nào.
Trở lại trên cây, Vương Dương thở phào nhẹ nhõm. Cầm vũ khí trong tay, hắn yên tâm hơn không ít, cũng không còn sợ động vật loại hình lớn leo lên cây nữa.
“Nhìn cái gì, nhanh đi tìm kiếm thức ăn của ngươi đi còn gì, đứng đó mà nhìn. Ngươi đói, ta cũng đói, hà tất gì phải trông chừng nhau?”
Vương Dương tùy tiện rống lên mấy câu, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Hổ răng kiếm làm thinh như không nghe thấy hắn nói. Nó quyết định liều mạng tới cùng với Vương Dương.
Vương Dương thấy nó cố chấp như vậy, cũng đành chịu thua, không thể làm gì khác hơn là đi ngủ. Dù sao hôm qua hắn đã quấy rầy nó cả một buổi tối rồi, hôm nay nghĩ cũng tội, tha cho nó tí đi. Dù sao hắn cũng cần phải nghĩ ngơi nữa.
Trong giấc mộng lần này, Vương Dương mơ thấy mình sống trong một ngôi nhà to lớn, xa hoa lộng lẫy. Hắn đang ngồi trên một cái xích đu ở bên ngoài bên công, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Trên bàn, bên tay phải hắn là một ly cà phê nóng vẫn đang còn bốc khói nghi ngút, bên cạnh là một đĩa bánh qui.
Bên tay trái hắn là một tập sách.
Trước mặt là một bãi cỏ xanh mướt, lũ trẻ đang còn nô đùa chơi thả diều. Cạnh đó có mấy chú thỏ trắng, chạy ra chạy vào, nhảy nhót lung tung nhìn rất là vui vẻ.
Vương Dương uống một ngụm cà phê, ăn một chiếc bích quy. Sau đó cầm một cuốn sách lên. Nhìn bìa cuốn sách hắn đọc tên cuốn sách: “Đánh lâu dài”
Thấy vậy, hắn liền đổi sang một cuốn khác, cuốn này bên ngoài bìa có dòng chữ là: “Hướng dẫn sinh tồn nơi hoang dã.”
Hắn lại tiếp tục đổi sang một cuốn khác nữa, lần này cuốn sách có tên là : “Cuộc đời của con Hổ răng kiếm...”
Trong cơn tức giận, hắn liền tỉnh lại. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà nghẹn ngào, nói không nên lời.
Người ta thường nói “Ngày nghĩ, đêm mơ”, đó đích thực là câu nói chính xác nhất miêu tả hắn trong hoàn cảnh hiện giờ. Hắn hiện tại vừa đói vừa khát. Ở vào hoàn cảnh cực đoan, tồi tệ như thế này, hắn chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn.
Vương Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Hiện tại sắc trời đỏ rực, đang là hoàng hôn, cũng gần về đêm rồi.
Nhớ tới chuyện trong giấc mơ, hắn liền nhìn xuống một chút, xem xem con Hổ răng kiếm thế nào rồi. Đột nhiên, hắn sửng sốt.
“Con Hổ răng kiếm đâu rồi?”
Chỉ thấy, trong phạm vi 10 mét xung quanh ở phía dưới, hắn không thấy bóng dáng của bất cứ con vật nào?? Có chăng thì là lá rụng và xương con linh miêu còn dư lại.
Vương Dương vội vàng quay đầu lại nhìn.
Phía sau cũng không có.
Phía trước cũng không có.
Bên trái cũng không có.
Bên phải cũng không có.
Bụi cây cũng không có, sau gốc cây to cũng không có.
Nói chung trong bán kính 30 mét trước mặt hắn, không có bất kỳ con vật nào??
Vào giờ khắc này, một luồng cảm xúc sung sướng liền dâng lên tận đầu hắn, khiến cho hắn xém tí nữa nhảy cẩng lên vì vui mừng.
“Hổ răng kiếm đi tìm kiếm thức ăn rồi!”
Có suy nghĩ như vậy, Vương Dương cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cơ hội sáng ngời!
Hắn kiểm tra xung quanh lại một lần nữa, xác định con Hổ răng kiếm không có ở quanh đây, liền ngay lập tức khởi hành.
Hắn cũng không có cầm theo nhánh cây. Mà một tay cầm mộc mâu, một tay cầm Thạch trùy trèo xuống cây.
Sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh cây ăn quả, ngắt lấy một chùm quả, bỏ một quả vào trong miệng, số còn lại bỏ hết vào trong túi, rồi chạy về phía trước.
Hiện tại khoảng cách giữa hắn và mép bờ rừng không còn xa nữa, có lẽ tầm 200 mét. Thế nhưng hắn cũng không dám một hơi chạy thẳng tới đó. Ở đây bụi cây, cây lớn có quá nhiều, ngăn cản tầm nhìn của hắn, chỉ cần không để ý, sơ xẩy một chút liền có thể bị giết.
Hơn nữa, rút kinh nghiệm từ lần bị rắn cắn lần trước, hắn nhận ra một điều rằng, nóng vội cũng không tốt.
Sau khi chạy được tầm 20 mét, hắn ngừng lại một chút, sau đó lại quan sát 20 mét ở phía trước mặt. Sau khi xác định không có nguy hiểm gì nữa, hắn lại tiếp tục chạy.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy tầm 2 phút, hắn đã chạy được gần 100 mét.
So với lúc trước mà nói tốc độ lần này nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Nguyên nhân chủ yếu là vì hắn hiểu sâu hơn về khu rừng này, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn liền biết nơi nào có nguy hiểm.
Chạy rồi ngừng, ngừng rồi chạy. Rốt cuộc hắn cũng chạy tới phạm vi còn cách bìa rừng khoảng 80 mét nữa.
Lần này, sau khi dừng lại, hắn liền phát hiện ra ở gốc cây to trước mặt, có một thân ảnh hèn mọn to lớn núp ở đó. Đằng sau cái cây to này hiện ra nửa cái mông.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Dương liền nhận ra, cái mông này chắc chắn 100% là của con Hổ răng kiếm, không thể sai được!
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp nó.
Vương Dương ảo não không thôi. Hắn thu hồi mộc mâu lại, đổi sang Thạch trùy.
Tên khốn kia hèn mọn núp ở đằng sau gốc cây to, như vậy nó chắc chắn đã phát hiện ra mình.
Nghĩ vậy, Vương Dương liền lùi lại gần một cái cây to, sau đó lấy hòn đá nhỏ ra và ném vào cái mông đang còn nhô ra kia.
“Đừng trốn nữa, ta phát hiện ra ngươi rồi!”
Hổ răng kiếm bị ném đau, hung dữ nhảy ra, nhìn chằm chằm vào Vương Dương. Lần này nó cũng không có rống lên mà chỉ đứng đó nhìn hắn.
Đột nhiên, tiếng “ục ục” vang lên, phát ra từ bụng nó. Có vẻ như nó chưa có bắt được con mồi.
Sau đó nó ủ rũ nằm sấp xuống mặt đất, bộ dạng vô cùng ảo não.
Tâm tình của Vương Dương cũng không tốt hơn nó là bao, lại phải lâm vào trạng thái giằng co nữa rồi.
Cũng may, hắn còn có trái cây, không còn lo lắng về nước và thức ăn nữa. Hiện tại, hắn rõ ràng là người đang chiếm lợi thế hơn.
Tình cảnh của Hổ răng kiếm thì ngược lại. Bụng thì đói gần chết, mà chỉ có thể liếm nước sương đọng lại trên lá chống đói qua ngày.
Hiện tại, sắc trời vẫn còn chưa có tối, cho nên, Vương Dương quyết định hét lên mấy tiếng, để đám người lớn tới tìm mình.
“Ô.... Ô.... Ô.....”
Bất quá, hiệu quả cũng không có được tốt cho lắm. Hiện tại đang là mùa động vật săn mồi, người lớn sẽ không tới sát bìa rừng. Hơn nữa cây cối quá rậm rạp, ngăn cản lại âm thanh truyền đi của hắn. Cho dù người lớn có nghe thấy đi chăng nữa, cũng không phân biệt được âm thanh này phát ra từ nơi nào.
“Thôi, bỏ qua vậy. Lại cùng ngươi chịu đựng thêm mấy đêm nữa vậy!”
Vương Dương bất chấp, cũng không có kêu lên nữa. Hắn có lòng tin con Hổ răng kiếm này kiểu gì không sớm thì muộn cũng rời đi.
Suy cho cùng chuyên gia động vật cũng từng phỏng đoán rằng , năng lực đi săn của Hổ răng kiếm không được mạnh cho lắm.
Mặc dù hiện tại có hơi khác biệt so với phỏng đoán một chút, thế nhưng dù sao cũng là lời nói của chuyên gia, làm gì có chuyện nói vơ nói vẩn được, ít nhất cũng dựa vào cơ sở nào đó.
Hơn nữa, hắn cũng nhìn thấy, tốc độ của Hổ răng kiếm so với các động vật khác mà nói cũng không quá nổi bật.
Ưu điểm của nó là chính là thể trọng cùng với đó là sự kiên nhẫn “thà đi vào địa ngục chứ không thành phật”.
Cứ như vậy, hai bên lại giằng có, giằng co tới tận buổi tối.
Thế nhưng, đêm nay lại không có yên ổn giống như mấy đêm trước. Bởi vì Vương Dương nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỉ dị. Đó là Quỷ Hỏa.
Đây là thứ chỉ có ở trong truyền thuyết.
Đúng vậy! Ở trước mặt cách hắn tầm 10 mét, một đoàn Quỷ Hỏa màu xanh lá mờ nhạt bốc lên từ không khí.
Cũng may Vương Dương biết được nguyên lý Quỷ Hỏa sinh ra như thế nào, cho nên cũng không có bị nó dọa cho sợ dựng đứng hết tóc gáy lên.
Thế nhưng con Hổ răng kiếm thì khác, nó có vẻ khá là sợ thứ này.
Động vật trời sinh sợ lửa. Cho nên sau khi nhìn thấy thứ này, nó gầm lên một tiếng, sau đó lùi lại về phía sau.
Thế nhưng khi nó vừa di chuyển, do không khí chuyển động, áp suất từ chỗ cao chuyển dời về chỗ thấp, thế là Quỷ Hỏa bay về phía nó. Chỉ trong thoáng chốc, đoàn Quỷ Hỏa liền bám lên người nó.
Hổ răng kiếm sợ quá rống lên một tiếng, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt Quỷ Hỏa.
Thế nhưng Quỷ Hỏa nào có phải là thực chất, nó căn bản không dễ dàng dập tắt được như vậy.
Bất kể Hổ răng kiếm có lăn lộn như thế nào cũng không thể tiêu diệt được ngọn lửa này.
Toàn thân nó liền bị ngọn lửa màu xanh lá bao vây, trong đêm đen hiện ra một khuôn mặt màu xanh biếc, nhìn vô quỷ quỉ dị và đáng sợ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận