Dịch: Hoangforever
Vào hôm đó, nó đã rút lại sự kiên nhẫn cũng như lòng tấn công của mình.
Nó hiểu được một điều rằng, sau mấy ngày đêm nhịn đói như thế này, cái chuyện muốn giết chết được đối phương kia, nó đừng có mơ tưởng tới nữa.
“Gừ ~!”
Con Hồ răng kiếm gầm lên một tiếng gọi là tượng trưng. Sau đó, nó quay đầu, lê cái thân thể mệt mỏi của mình vào sâu trong rừng rậm. Nó có lẽ phải đánh một giấc cái đã, sau đó tỉnh dậy và đi săn.
Vương Dương thấy nó đã rời đi, hai con mắt liền sáng lên. Sau khi đợi một lúc, hắn trèo xuống cây, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh. Thấy yên ổn, hắn liền chạy một mạch về nhà.
Chỉ chưa đầy 2 phút, hắn đã chạy tới bìa rừng. Sau khi chạy ra khỏi khu rừng, hắn quay đầu lại nhìn nó một lần nữa, thế nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào nổi lên, rồi xoay người rời đi.
Về tới Sơn động (1), thấy ánh lửa yếu ớt trong sơn động, lúc này hắn mới thả lỏng người ra.
(1) Sơn động: Hang động ở trong núi.
“Cuối cùng mình cũng trở về.”
Người lớn trong hang giờ vào giờ này sau khi chuẩn bị vũ khí xong liền rời hang. Họ cầm Thạch khí (2), đeo một chiếc túi da làm từ da động ở bên hông. Ra khỏi hang, nhìn thấy Vương Dương liền kinh ngạc.
(2) Thạch khí: vũ khí bằng đá.
Cũng không biết có ai kêu lên một tiếng, sau đó tất cả mọi người quây quanh lại hắn.
Theo kinh nghiệm từ trong quá khứ của mọi người, nán lại ở sâu trong rừng rậm như vậy không có trở về, chắc chắn là đã chết rồi. Ấy vậy mà Vương Dương lại trở về khiến cho họ vô cùng vui mừng.
Vương Dương tùy tiện nói dăm ba câu với mọi ngươi sau đó đi vào trong hang. Hắn hiện tại không muốn làm gì cả, chỉ muốn ăn một miếng thịt nướng thật ngon, sau đó uống một tí nước, rồi đi ngủ.
Vào trong hang, các bạn bè bằng tuổi hắn, thấy hắn về thì kinh hãi vô cùng. Em gái hắn, Vương Doanh Doanh thấy hắn về thì liền lại gần, nắm lấy tay hắn, lên tiếng hỏi han.
Trương Tam cũng ngẩn ra, chạy ra nắm lấy tay hắn, sau đó ra sức lôi kéo vào chỗ sâu trong hang.
“Người kéo ta làm cái gì? Chờ chút đã, để ta ăn miếng thịt nướng đã.”
Vương Dương cầm lấy nhánh cây, định đâm vào một miếng thịt đem đi nướng thì bị Trương Tam kéo vào chỗ sâu trong hang động.
Vừa bước vào, Vương Dương liền bị hình ảnh trước mặt làm cho sửng sốt.
Chỉ thấy trên bệ đá, một chiếc thùng gỗ được dựng thẳng đứng ở nơi đó.
Vương Dương tiến lại gần hai bước, đem thùng gỗ của mình ra so sánh với thùng gỗ này một chút thì thấy nó cũng không khác là bao, không khỏi vui mừng, quay đầu lại nói với Trương Tam:
“Không tệ, ngoan lắm, có tiền đồ!”
Trương Tam nghe mà không hiểu hắn đang lẩm bẩm cái gì, ngơ ngác nhìn hắn.
Vương Dương cũng không biết làm cách nào để bày tỏ sự tán dương của mình giành cho hắn. Chẳng lẽ lại giơ ngón cái lên like hắn một cái sao? Cũng quá xàm đi!
Hắn vỗ vỗ vai Trương Tam, cũng mặc kệ hắn có hiểu hay không, xoay người trở lại đống lửa. Sau đó bỏ thêm củi khô vào, rồi cắt một miếng thịt còn dư lại đem đi nướng.
Ăn uống no say xong, hắn liền đánh một giấc.
Sau khi tỉnh dậy, lúc này trời vẫn chưa quá muộn, có lẽ tầm 3-4h chiều gì đấy.
Hắn đi tới bên dòng suối nhỏ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó nhìn hình dáng mình dưới dòng suối. Một thân hình đầy lông lá, cộng với mái tóc dài xù xì. Nhìn cũng được đó, hao hao giống mấy ca sĩ nhạc rock!
Trở lại sơn động, hắn bắt tay vào làm việc. Trước tiên đúc kết lại kinh nghiệm sau chuyến đi vào rừng sâu vừa rồi.
Qua chuyến đi vừa rồi, hắn có một số thiếu sót như sau: Tính thực dụng của thùng gỗ còn quá kém, cần được nghiêm cứu, cải tiến lại và kiểm chứng sau.
Bẫy thùng gỗ đối với một số động vật không có tính cảnh giác cao mà nói thì dùng ngon đấy. Thế nhưng gặp phải động vật có tính cảnh giác cao, vô cùng cẩn thận thì lại không đối phó được.
Chẳng hạn lấy ví dụ như con chuột đồng kia. Nếu như không phải giữa chừng có con linh miêu nhảy ra, hù dọa nó luống cuống, đụng phải cành cây, kích hoạt bẫy thì chưa chắc đã bắt được nó.
Hơn nữa thùng gỗ sau khi nhốt lại xong, hắn cũng không có nhìn thấy rõ tình huống ở bên trong như thế nào. Không có cách nào xác định được con mồi đã chết hay chưa, lãng phí quá nhiều thời gian chờ đợi.
Do không có biện pháp giết chết con mồi nhanh chóng, nên hắn đã tạo ra cơ hội cho con linh miêu kia, dẫn tới việc hắn phải chiến đấu với nó, rồi sau đó lại bị dây dưa với con Hổ răng kiếm mấy ngày liền, tới trình độ hết lương cạn cả đạn.
Cho nên, nếu đã nói là bẫy rồi, vậy thì sau khi con mồi trúng bẫy xong, cái bẫy này phải làm một cách nào đó giết chết con mồi thật nhanh chóng. Đây mới chính là trọng điểm, nơi hắn cần phải cải tiến.
Điểm này cũng không có làm khó được Vương Dương. Hắn đem mộc mâu ra, ước lượng chu vi của nó một chút, sau đó đục ba cái lỗ ở trên đáy thùng gỗ.
Mỗi một cái lỗ có đường kính tầm 3cm, gần bằng cái nắp chai nước.
Sau đó, hắn bắt đầu đục.
Một ngày sau, 3 cái lỗ này liền được đục xong.
Hiện tại, cái thùng gỗ đã không còn là cái thùng gỗ có thể chứa nước được nữa rồi. Dưới đáy của nó có ba cái lỗ, phân bố theo hình tam giác. Mộc mâu và gai xương có thể xuyên qua các lỗ này, hoạt động một cách thoải mái.
Sau khi lật ngược thùng gỗ lại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống ở bên trong thùng gỗ. Hiệu suất giết chết con mồi liền được cải thiện, tăng lên một mảng lớn.
Không chỉ có như vậy, Vương Dương còn cải tiến nhánh cây kích hoạt bẫy.
Lúc trước, hắn dùng đá ném vào nhánh cây để kích hoạt bẫy. Thế nhưng nếu như gặp phải động vật có tính cảnh giác cao, chắc chắn bọn nó sẽ nhìn thấy động tác giơ đá lên ném của hắn, ngay lập tức bọn nó liền chạy vậy. Thế này thực quá không ổn đi!
Trước đó, hắn vẫn luôn xoắn xuýt về vấn đề sợi dây này. Thầm nghĩ không có sợi dây nào đủ dẻo dai kể hắn có thể kéo nhánh cây kích hoạt bẫy.
Hiện tại, hắn không có nghĩ nhiều như vậy.
Hắn từng cố tình lưu lại một ít da Dã Trư và da Sói để dùng. Da sói thì bị mọi người dùng làm đồ để mặc, chỉ còn lại da Dã trư.
Da Dã trư sau khi được phơi khô trong không khí, nó sẽ cứng lại, tính dẻo dai rất kém, khẽ cong một chút liền gãy, muốn biến nó thành sợi dây là điều không thể nào.
Nhưng Vương Dương cũng không phải muốn biến nó thành sợi dây, mà muốn biến nó thành một cái dây thước đo.
Hắn đem da Dã trư cắt thành những dải dài, rộng tầm 2 cm. Sau đó lấy đầu của một sợi dây này đặt lên đuôi của một sợi dây khác, rồi cầm một nhánh cây nhỏ, có đầu nhọn đâm xuyên qua, thế là hai dải da thành một cái dải da dài hơn.
Sau đó, hắn lặp lại hành động này một vài lần nữa. Cuối cùng hắn tạo thành một dây da dài tầm 10 mét.
Những dải da này rất cứng và chúng thực sự giống như một cái thước do dài khi chúng được nối lại với nhau.
Ở đầu mút của dải da dài này, hắn lấy nhánh cây kích hoạt bẫy, đặt ngang lên, sau đó lấy một que nhọn đâm xuyên qua nhánh cây và sợi da. Dựa vào cách này, khi kích hoạt bẫy, Vương Dương chỉ cần kéo nhẹ ở đầu kia, cành cây liền bị kéo ngã.
Thế nhưng cũng không thể nào cứ để 10 mét dây dài thòng lọng như vậy cầm đi lại trong rừng sâu được. Hơn nữa dải da tính dẻo dai quá kém, cho nên Vương Dương đã tách chúng ra và biến chúng thành những dải ra dài tầm 60-70 cm. Kích thước này rất dễ dàng để mang theo. Lúc cần làm việc, hắn chỉ cần xâu chuỗi chúng lại với nhau, mất tầm 2 phút là cùng.
Sau khi cải tiến xong, Vương Dương lại có ý định đi vào rừng sâu một lần nữa. Dù sao hiện tại cũng đang là mùa thu, cũng chỉ còn cách mùa đông còn có 1 tháng nữa, tới lúc đó khi mọi người phát hiện ra thức ăn không đủ thì đã quá muộn.
Cho nên, hắn cần phải kiếm thêm thức ăn nữa, có như vậy thì mới có cơ hội vượt qua được mùa đông này.
Còn về phần Trương Tam, sau khi thấy Vương Dương đem thùng gỗ đục thủng, định bắt trước làm theo. Thế nhưng gặp phải ánh mắt dọa nạt của hắn, hắn liền dừng lại, không dám làm nữa.
Loại bẫy thùng gỗ này hắn không muốn phổ biến áp dụng cho mọi người...lý do là vì nếu như đám người này hiểu được thì đã không phải ở nơi này chết đói, đã có một vị trí nhất định trong rừng sâu rồi.
Hơn nữa bẫy thùng gỗ cũng chỉ có thể bắt được động vật nhỏ, hơn nữa còn chưa chắc đã có mà bắt, tất cả phụ thuộc vào duyên trời.
Nói trắng ra thì chính là nhìn trời mà ăn cơm. Nếu như lão thiên cảm thấy tâm trạng hôm nay tốt, lão liền sai hai con chạy tới để cho người làm bắt được. Nếu như tâm tình không tốt, vậy thì cái gì cũng không có. Cho nên thứ này cũng không đáng tin cho lắm!
Trương Tam cũng không có đục lỗ thùng gỗ nữa. Hắn ra khỏi hang và chặt một cái cây ở gần đó, tính làm tiếp một cái thùng gỗ nữa.
Vương Dương suy nghĩ một chút, cũng không có đi ngăn cản hắn. Dù sao Trương Tam sau khi tập luyện xong cũng không có việc gì làm, không bằng cứ để hắn làm vậy, nói không chừng quen tay hay việc, trở thành thủy tổ nghề mộc thì sao.
Hơn nữa thùng gỗ nguyên vẹn cũng không phải là vô dụng. Nó có thể đựng được rất nhiều nước. Hiện tại không cần dùng tới, thế nhưng trong tương lai biết đâu lại dùng tới thì sao?
Cứ như vậy, Vương Dương lại tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận