Dịch: Hoangforever
Đây là một tấm ván gỗ. Thật ra hắn làm cái này là để làm một cái nắp đậy, công dụng chính là để đậy lại thùng gỗ, không cho đám người kia lấy đi quả hạch.
Đương nhiên, hắn không phải dùng thứ này để đậy thùng gỗ của chính mình rồi. Lý do là vì thùng của hắn có lỗ. Cho nên cái nắp này sẽ đậy cái thùng gỗ mà Trương Tam làm ra kia.
Hắn đục một cái lỗ ở giữa nắp. Kích thước của cái lỗ to bằng kích thước của mộc mâu. Sau đó lại đục thêm một lỗ nữa ở dưới đáy thùng, cũng nằm ở giữa và có kích thước bằng lỗ vừa rồi.
Tiếp theo, hắn lấy hai mảnh gỗ nhỏ, đẽo đẽo thành hai vòng tròn nhỏ, to hơn hai cái lỗ vừa rồi một chút.
Sau khi đẽo xong, hắn lấy mộc mâu cắm vào cái lỗ ở cái nắp rồi cắm vào cái lỗ ở dưới đáy thùng. Tiếp đó hắn lấy hai miếng gỗ nhỏ vừa mới đẽo xong, gõ gõ lên mộc mâu nối liền 2 cái lỗi kia. Thế là chiếc thùng được khóa thành công.
Sau khi làm xong việc này, Vương Dương gọi Trương Tam đang quan sát ở một bên lại, ra hiệu cho hắn học theo mình, cắt ra một tấm ván gỗ và đóng thùng gỗ lại.
Trương Tam rất thích bắt chước. Cũng không biết có phải hắn lĩnh ngộ được mưu kế sâu xa của Vương Dương hay không mà làm việc rất chi là nhiệt tình.
Vương Dương đứng một bên nhìn hắn làm mà cười thỏa mãn.
Tiếp đó, hắn xách theo trang bị tiến vào trong rừng rậm.
Mục đích của lần vào rừng này không cần nói cũng biết, chính là tìm kiếm thêm nguồn thức ăn mới.
Vương Dương đi tới bên gốc cây đại thụ đã được hắn đánh dấu lần trước.
Ở trên gốc cây này, hắn có khắc 4 cái dấu có hình mũi tên theo hướng lên, xuống, trái, phải. Mũi tên xuống đại biểu cho phía sau, trên đại biểu cho trước và trái phải đương nhiên là trái phải.
Hắn làm như vậy mục đích chính là để đảm bảo rằng khi hắn tìm kiếm thức ăn ở khu vực xung quanh không có bỏ sót một nơi nào cả, có thể xem như nó là một cái minimap (bản đồ nhỏ).
Trước tiên, hắn thăm dò bên trái.
Khu vực này hắn đã thăm dò qua không ít lần. Cũng chỉ có một đường thẳng. Đây là một khu vực trống trải, cuối đường chính là chân núi.
Vương Dương bước vào khu vực bên trái. Những nơi hắn chưa từng đi vào, hắn đi rất là thận trọng. Cứ đi được chục bước hắn lại dừng lại xem xét một chút.
Đoạn này gần với chân núi, cây cối cũng không quá cao, ánh mặt trời chiếu xuống nhiều khiến cho cỏ dại, bụi rậm mọc dưới đất rất là nhiều. Cho nên lúc đi lại cần đặc biệt chú ý tới những bụi cỏ này.
Vương Dương vạch cỏ dại sang hai bên. Sau khi xác định không có rắn độc, bò cạp mai phục, lúc này hắn mới dám bước tiếp tới.
Chậm một chút nhưng lại an toàn vô cùng.
Đi một đoạn, Vương Dương cũng không có gặp phải nguy hiểm gì. Nghĩ tới nơi này là địa bàn của Hổ Răng Kiếm, có lẽ thú lớn cũng không dám bén mảng tới.
Không có thú lớn thế nhưng thú nhỏ lại có rất nhiều.
Hắn thường xuyên nhìn thấy rắn treo mình trên cây, đủ màu sắc sặc sỡ, không biết tên gọi là gì. Bọn chúng yên lặng nhìn Vương Dương.
Ngoài ra còn có tắc kè hoa và các loài thằn lằn. Nếu như bạn không chú ý kỹ càng, rất khó để nhìn thấy được chúng. Khả năng ngụy trạng của chúng phải nói là rất tốt.
Hắn đi mãi, đi mãi, đi tới tận chân núi rồi mà vẫn không có phát hiện ra gốc cây ăn quả nào.
Ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi nhỏ. Ngọn núi nhỏ này cao tầm hơn 50 mét. Một đường viền màu xanh lục nằm giữa màu xanh bao la của bầu trời xanh biếc. Bên cạnh là những đám mây trắng bồng bềnh trôi khiến cho người nhìn cảm thấy thoải mái, thư giãn tinh thần. Cảnh tượng đẹp đẽ này phảng phất giống như được máy ảnh chụp lại vậy.
Thế nhưng bức ảnh này lại còn đẹp hơn cả những bức ảnh được xử lý bằng phần mềm xử lý ảnh kia.
Vương Dương cũng không có bất kỳ tâm tình cảm thán nào. Sau khi quét mắt qua loa mấy lần không thấy bóng dáng cây ăn quả nào, hắn liền từ bỏ ý nghĩ trèo lên núi kiểm tra xem có cây ăn quả nào không?
Tiếp đó, hắn đi dọc theo đường cũ trở về gốc cây cổ thụ, băng qua mũi trên bên trái, đi về phía bên phải.
Bên phải cũng có núi, thế nhưng phạm vi của nó cũng không có rộng giống như bên trái.Vương Dương chỉ đi một lúc liền tới chân núi.
Tới chân núi hắn liền dừng lại, thấy ở gần đấy trên một thân cây có một tổ ong. Từng con ong bay ra bay vào kêu “vo vo”.
Vương Dương chép chép miệng, thế nhưng lại không dám ra tay.
Bởi vì hắn phát hiện thấy ở dưới chân núi cách hắn tầm hơn 20 mét có một con gấu đen to lớn đang chảy nước miếng nhìn hắn.
Hai mắt Vương Dương híp lại, phán đoán chênh lệch giữa hai bên một chút.
Hắn, một tuyển thủ ở hạng cân nhẹ 50 kg. Và đối thủ là một tuyển thủ ở hạng cân siêu nặng 300kg. Không cần nói cũng biết căn bản đánh không lại.
Hơn nữa mặt đối phương đen xì thế kia, đoán chừng lưu manh tới cực điểm, chuyên gia chơi xấu người khác, chơi xấu tới nỗi mặt đen như nhọ nồi thế kia mà....
Gặp phải loại đối thủ như thế này, chỉ có một chữ, đó là.... CHẠY~
Thế nhưng nếu cứ như vậy mà chạy lỡ may con gấu kia đuổi theo mình không có ăn mật ong thì sao? Dù sao hắn cũng không xác định được mục tiêu của con gấu này là mật ong hay là hắn mà??
Hoặc là.. ăn cả hai??
Vì để cho gấu đen lựa chọn đáp án, Vương Dương nhíu hai mắt lại, cầm lấy một hòn đá và ném.
“Ba!”
Tổ ong rơi xuống mặt đất. Ong nhất thời điên cuồng bay ra. Tiếng “vo vo” kêu như sấm dậy.
Gấu Đen da dày thịt béo không sợ ong đốt, nhìn thấy tổ ong rơi xuống liền tăng tốc lao tới, cầm lấy tổ ong xé ra.
Đám ong bay bên ngoài thấy vậy liền điên cuồng phát động tấn công, không ngừng chích lên người gấu đen.
Vương Dương nhìn thấy cảnh tượng này liền cũng không có do dự nữa mà xoay người bỏ chạy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Xem ra lựa chọn của Gấu Đen chính là mật ong rồi.
Trở về gốc cây ăn quả, Vương Dương lấy chùy đá khắc lên gốc cây một cái nĩa, bên cạnh còn viết thêm một chữ “gấu”, ý bảo bên này thường xuyên có gấu đen lui tới.
Bên trái không có cây ăn quả, bên phải cũng không có, vậy chỉ còn có phía trước.
“Con đường phía trước vẫn còn rất dài a...”
Đối mặt với thế giới không biết, Vương Dương liền nhấc lên tâm tư cẩn thận, đề phòng. Càng đi vào sâu trong rừng rậm, tình huống càng khó dò, khó dự đoán trước được.
Vương Dương tay trái cầm chùy đá, tay phải cầm mộc mâu, từ từ tiến lên phía trước.
Ánh sáng mặt trời phía trước chiếu xuống bị cây cối ngăn cản lại rất nhiều, tầm nhìn cũng không được rộng lắm, cảm giác giống như bị một lớp băng gạc che đi tầm mắt vậy, hình ảnh nhìn thấy không được rõ ràng cho lắm.
Hơn nữa, đây là một khu rừng mưa nhiệt đối, có khí hậu ẩm ướt, cảm giác ướt ướt trong không khí rất là khó chịu, phảng phất giống như có thứ gì đó chặn lại ở lỗ chân lông, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Với lại cây cối ở đây cũng khác xa rất là nhiều với khu rừng ở phía ngoài. Rừng cây phía ngoài, vỏ cây phần lớn gồ ghề, không đều, có màu đen sẫm, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi ở trong thời hiện đại.
Thế nhưng cây cối ở đây lại có lớp vỏ nhẵn hơn rất là nhiều. Màu sắc thì có chỗ đậm chỗ nhạt, có nơi thì có màu xanh lá.
Vương Dương nhìn thấy loại vỏ cây này hai mắt liền sáng ngời, hưng phấn trong lòng, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ loại vỏ cây này giống như cây dương, có thể dùng để chế dây thừng được?”
Vương Dương tiến lên cẩn thận quan sát.
Sợi dây vẫn luôn là thứ mà Vương Dương muốn làm ra nhất, cách dễ dàng nhất chính là tìm thấy cây mây.
Nếu như thật sự không tìm được có thể dùng vỏ cây để thay thế cũng được.
Thế nhưng không phải loại vỏ cây nào cũng có thể chế tạo ra dây thừng được. Muốn tạo ra dây thừng vỏ cây phải có tính bền dẻo và tính sợi tương đối cao.
Có như vậy mới dễ dàng cho việc xoắn bện, tạo thành một vòng tròn lớn.
Dĩ nhiên, lúc mới đầu, Vương Dương cũng giống như đa số mọi người đều nghĩ rằng vỏ cây có thể xoắn lại thành sợi dây một cách dễ dàng.
Lúc còn nhỏ hắn cũng có thử qua phương pháp này, kết quả là xoắn ra không phải là sợi dây mà là bột giống như những hòn bi....
Lúc đó hắn mới nhận ra rằng suy nghĩ của hắn cũng quá “lý tưởng hóa” quá đi, nghĩ mọi chuyện hết sức đơn giản.
Và đó cũng là lý do tại sao hắn hưng phấn giống như hiện tại.
Chỉ cần vỏ của cây này giống như cây dương, vậy nó thực sự có thể làm ra sợi dây thừng được.
Cây này cao chỉ có 2 mét, phân bố không quá rậm rạp, cứ 10 mét có một cây.
Các cành của cây này dày 20 -30 cm, lá tương tự như lá dâu tằm có răng cưa ở góc và lá dài 5 cm.
Tán và nhánh của nó mọc vô cùng kỳ lạ, lệch sang trái tầm một mét, sau đó mới đứng thẳng dậy đón nắng mặt trời.
Vương Dương thở dài.
Hắn không biết loại cây này tên là gì, thế nhưng khả năng hồi phục và sự dẻo dai lại đáng kinh ngạc. Chỉ cần một chút nắng nó liền uốn cong trở lại.
Vương Dương bước tới, vươn tay ra sờ cành cây, cau mày lẩm bẩm một mình:
“Mềm?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận