Dịch: Hoangforever
Diệp Khuyết cảm thấy đau nhức dữ dội, cái loại cảm giác đau từ trong da ngoài, đau từ xương mà ra này, đau đớn vô cùng.
Cũng may cơn đau đớn này không kéo dài quá lâu.
“Đinh! Thôn phệ hợp thành tiến hóa thành công! Lần Thôn phệ hợp thành tiến hóa tiếp theo, sẽ mở ra sau 5 ngày nữa.”
Diệp Khuyết cảm thấy xung quanh mình có đủ loại âm thanh khác nhau.
Lắc đầu, hắn vội vã nhìn vào bảng điều khiển.
----
Kí chủ: Diệp Khuyết
Cảnh giới: 0/10 (Không)
Tiến hóa: Rùa Hoang (Yêu thú bình thường có tai nghe nhạy bén)
Thiên phú: Phản kích (bị tấn công (công kích), đáp trả lại đòn tấn công bằng 50% đòn công kích ban đầu)
Tốc độ: 0.6/10
Phòng ngự: 1/10
Công kích: 0.1/10
Điểm kinh nghiệm: 0
Võ học: Không cảnh giới, không có cách nào mở ra.
--
Vẫn là không cảnh giới a!
“Có lẽ chưa có đạt tới điều kiện tăng lên cảnh giới.”
Diệp Khuyết suy đoán như vậy.
Ùng ục——
Tiếng bụng đói kêu lên!
Từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có ăn qua bất cứ thứ gì a!
Lúc trước, hắn cũng có cảm thấy đói bụng, chỉ là cảm giác đói bụng không có mạnh.
Nhưng sau khi tiến hóa xong, cảm giác đói bụng mãnh liệt đánh sâu vào trong đại não hắn, làm cho hắn sinh ra cảm giác chóng mặt.
Thôn phệ hợp thành tiến hóa, tiêu hao quá nhiều năng lượng.
“Đói quá! Sói hoang không còn nữa, cũng chỉ có thể ăn con Tinh tinh kia!”
Hắn chịu đựng cơn chóng mặt, lắc lư đi tới chỗ con Tinh tinh, muốn ăn tươi nuốt sống nó thật nhanh.
Cái đói này bắt nguồn từ bản chất của hắn, là yêu thú thì phải ăn thịt. Hồn hắn xuyên qua nhập vào thân thể con rùa này, cho nên hắn cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
“Nếu không ăn nó, mình thực sẽ đói xỉu tại chỗ mất.”
Đi tới chỗ vết thương con Tinh Tinh, hắn dùng móng vuốt xé lấy một miếng thịt, nhanh chóng bỏ vào miệng nhai.
Tiến hóa thành Rùa Hoang xong, không những tai nghe thính hơn, mà tứ chi, răng miệng cũng trở nên sắc bén hơn, đây xem như là phúc lợi sau tiến hóa đi!
Cho nên, hắn có thể dễ dàng xé thịt con Tinh tinh này, khá là dễ dàng.
Vừa định ăn miếng thứ hai thì…
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía trước 200 mét, xuất hiện một con yêu thú Tam trọng!”
“Hệ thống nhắc nhở: Có một con yêu thú Tam trọng đang nhanh chóng tiến lại gần, xin hãy chú ý và né tránh!”
Diệp Khuyết cả kinh trong lòng.
Hắn chỉ muốn lặng yên ăn một chút, tại sao yêu thú xuất hiện nhiều như vậy??
Ngửi ngửi.
Mùi máu tanh nồng đậm vô cùng!
Hẳn là mùi máu tanh từ trên người con Tinh Tinh phát ra đã thu hút yêu thú xung quanh.
“Yêu thú Nhất trọng đã đủ hù dọa Rùa nhỏ ta rồi, Yêu thú Tam trọng, chọc không nổi a!”
Hắn bất đắc dĩ chạy trốn.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía bên phải 200 m, xuất hiện một con Yêu thú Nhất trọng!”
“Quét bản đồ nhắc nhở: Đằng sau 200 m, xuất hiện một con Yêu thú Nhị trọng!”
“Quét bản đồ nhắc nhở: ………………..”
Mùi máu tươi hấp dẫn càng nhiều yêu thú tới hơn nữa.
Diệp Khuyết trong lòng run lên, chạy nhanh hơn nữa.
“Âm thanh còn cách trăm mét, vẫn còn cơ hội chạy trốn!”
Diệp Khuyết cảm thấy may mắn khi đã cộng vào tốc độ, nó khiến cho hắn hành động trở nên nhanh lẹ hơn.
Vèo vèo vèo ——
Một cái bóng đen từ trong rừng lao ra. Diệp Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Đó là một con mãng xà dài 3 mét, cao bằng đầu người.
“Rắn di chuyển không có tiếng động, mình bất cẩn rồi.”
Thân hình Diệp Khuyết liền dừng lại.
Hắn suy nghĩ một chút, có thể nhanh như vậy xuất hiện, nhất định là Yêu thú Tam trọng.
Yêu thú cấp bậc này, kể cả có âm thanh cảnh báo trước, hắn cũng trốn không kịp a!
“Âm thanh Yêu thú bốn phía xung quanh đang chạy lại đây, không thể bị vây khốn ở đây được, liều một phen.”
Diệp Khuyết không dám chần chừ, một khi yêu thú xung quanh kéo tới, hắn muốn chạy càng thêm khó khăn hơn nữa.
Thế nhưng, thực lực của Yêu thú Tam trọng lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Chỉ trong tích tắc, Con Trăn kia liền một ngụm nuốt hắn vào trong bụng.
“Thấy ta liền nuốt!!! Con mẹ nó chứ!”
Diệp Khuyết bị nuốt, phản ứng duy nhất hắn có thể làm ra là rụt đầu và tứ chi vào trong mai rùa.
Rống! Rống!
Tiếng thú rống liên tiếp từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Mãng xà cũng cảm nhận được áp lực.
Tê tê tê ——
Nó thè ra lưỡi rắn, thị uy Yêu thú xung quanh.
“Thật khó thở a!”
Diệp Khuyết cảm thấy hít thở không thông.
Cũng may trước khi bị nuốt, hắn có ăn một chút thịt, không đến nỗi hết thể lực không chống đỡ nổi, ngất ở nơi này.
“Có phải Yêu thú Tam trọng giỏi lắm đúng không? Vừa nhìn thấy ta liền nuốt ta vào bụng đúng không?? Đã vậy ta cũng nuốt ngươi! Vừa khéo ta đang đói bụng!”
Hắn vươn móng vuốt ra, hé miệng, điên cuồng gặm nhấp bức tường thịt xung quanh.
Nhưng mà, cắn không nổi a!
Sự thật nói cho hắn biết, Yêu thú Tam trọng đó là không đỡ được a!
Đột nhiên, cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể hắn truyền tới.
Là dịch axit dạ dày từ con mãng xà chảy ra, dính lên trên người hắn, muốn tiêu hóa hắn.
“Ta không tin, cắn không được !”
Diệp Khuyết ra sức dãy dụa, dùng sức lực lớn nhất của mình ra sức cắn xé.
Cũng chỉ được một lúc, hắn liền trở nên yếu ớt vô cùng.
Không chỉ axit trong dạ dày làm tan chảy hắn, mà không khí xung quanh rất ít, khiến cho hắn cảm thấy ngạt thở.
“Chẳng lẽ…. chẳng lẽ… ta thật sự… Chết ở nơi này sao?”
Trước khi ý thức hắn tiêu tán, hắn rốt cuộc cũng cắn ra được một vết thương,
Mãng xà đau quá gào thét lên.
Bởi vì cái gọi là súng bắn chim đầu đàn. Nên khi thấy con Mãng xà bạo động, yêu thú bốn phía xung quanh rối rít cắn về phía nó.
Mãng xà nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ như máu, khởi xướng tấn công.
Nó cần phát tiến cơn đau này.
Một lát sau.
“Đinh! Kí chủ đánh chết Yêu thú Tam trọng Trăn Rừng! Nhận được 2 điểm kinh nghiệm!”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đánh thức Diệp Khuyết tỉnh lại.
“Đây là… mình còn sống???”
Diệp Khuyết mở mắt ra, thấy trên mặt đất có rất nhiều thi thể Yêu thú.
Có thể nhìn thấy phía bên ngoài rồi!
Có thể hít thở khí trời rồi!
“Ta sống!! Ta vẫn còn sống!! Ha ha ha….”
Hắn sững người một lúc, sau đó cười lớn lên.
Sau khi chật vật chui ra khỏi bụng con Trăn Rừng, toàn thân đau nhức vô cùng.
Axit trong dạ dày con Trăn rừng đã làm tan chảy rất nhiều bộ phận trên cơ thể hắn, hắn không đau mới là lạ.
Diệp Khuyết oán hận quay đầu lại nhìn con Trăn rừng.
Con này khắp nơi đều là vết thương, đầu thì bị một con gấu cắn mất đi.
Nó chết phải nói rất là rất thê thảm a!
“Đáng đời! Nếu ngươi không nuốt ta, đâu phải đi tới một bước này!”
Diệp Khuyết nhớ rõ rằng, hắn đã cắn cho con Trăn rừng này một vết thương, khiến cho nó bạo động.
Kết quả là sau khi bạo động xong liền bị Yêu thú xung quanh vây công.
Mà thi thể Yêu thú xung quanh hẳn là bị con Trăn rừng này giết chết. Chỉ là bất quá cuối cùng nó cũng chết.
“Mình phải rời khỏi đây thật nhanh, bằng không đợt lát nữa lại có một đám yêu thú nữa tới, lúc đó mình chết chắc rồi!”
Chỉ là thân thể hắn bị thương quá nặng, hành động vô cùng khó khăn.
“Sử dụng một chút điểm kinh nghiệm cái đã, cường hóa thân thể lên!”
Diệp Khuyết sử dụng ý niệm quay trở lại bảng điều khiển trong đầu hắn.
----
Kí chủ: Diệp Khuyết
Cảnh giới: 0/10 (Không)
Tiến hóa: Rùa Hoang (Yêu thú bình thường có tai nghe nhạy bén)
Thiên phú: Phản kích (bị tấn công (công kích), đáp trả lại đòn tấn công bằng 50% đòn công kích ban đầu)
Tốc độ: 0.6/10
Phòng ngự: 1/10
Công kích: 0.1/10
Điểm kinh nghiệm: 2
Võ học: Không cảnh giới, không có cách nào mở ra.
“Có 2 Điểm kinh nghiệm rồi, cộng thêm 0.4 cho tốc độ, 0.9 cho công kích, còn lại 0.7 cộng vào phòng ngự.”
Sau khi xém chết vì không có lực tấn công, hắn quyết định cộng điểm vào tấn công.
Bằng không, vừa rồi hắn muốn phá một cái lỗ trên người con Trăn Rừng kia làm sao lại khó khăn tới mức như vậy chứ?
Sau khi thêm điểm, dữ liệu trên bảng điều khiển liền có thay đổi.
Tốc độ: 1/10
Phòng ngự: 1.7/10
Công kích: 1/10
“Đinh! Ký chủ có tốc độ, phòng ngự và công kích đều trên 1, có thể đột phá lên Nhất trọng! Có muốn đột phá hay không?”
Diệp Khuyết sửng sốt.
Hóa ra để đột phá cảnh giới, cả ba chỉ số kia đều phải được tăng lên mới được.
“Đột phá!”
Diệp Khuyết lại một lần nữa cảm thấy đau đớn.
Xương cốt, kinh mạch, tế bào toàn thân đều có biến hóa.
“Đinh! Đột phá cảnh giới thành công!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận