Dịch: Hoangforever
Hai con yêu thú đánh nhau, yếu nhất cũng là cảnh giới Nhị trọng.
Kể cả khi hắn có giết chết được một con Yêu thú Nhị trọng thì cũng có thể nhận được 1 điểm kinh nghiệm.
“Nếu như không có cơ hội, vậy thì chạy. Dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.”
Sở dĩ hắn dám nghĩ như vậy, bởi vì phòng ngự của hắn đã đạt tới cảnh giới Nhị trọng.
Diệp Khuyết ỷ vào vóc dáng nhỏ bé của mình, chui vào các khe hở nhỏ, từ từ tiến lại gần nơi hai con yêu thú đang chiến đấu.
Nơi hai con yêu thú chiến đấu.
Một con mèo ba đuôi màu xanh da trời, dài tầm 1 m, khí thế trên người phát ra vô cùng mạnh.
Đó là một con Yêu thú Tam trọng.
Con còn lại là một con Hổ hai đầu, có kích thước bằng người trưởng thành, khí thế trên người tỏa ra cũng hơi mạnh.
Nó là một con Yêu thú Nhị trọng.
Rống!
Hai con yêu thú lao vào nhau và chiến đấu!
Oanh!
Mèo ba đuôi bị đẩy lui!
“Con mèo ba đuôi kia nhìn có vẻ yếu yếu!”
Hắn lẩm bẩm một câu như vậy, trong lòng thầm liên tưởng tới điều gì đó.
Lúc trước Quét bản đồ có nhắc nhở qua, xuất hiện một con Yêu thú Tam trọng, cùng với đó là hai con yêu thú bình thường.
Hiện tại chỉ có một con yêu thú Tam trọng xuất hiện, mà nó lại rất yếu.
Diệp Khuyết đoán chừng, đây có lẽ là một con yêu thú vừa mới được sinh ra và đang ở trong giai đoạn yếu ớt.
Chẳng trách con Hổ hai đầu kia lại dám can đảm tìm tới nó chiến.
“Há mồm, cắn rụng đầu con Hổ hai đầu kia đi!”
“Hổ hai đầu đừng có sợ hãi! Cắn rụng đuôi của con mèo ba đuôi kia đi!”
Diệp Khuyết thầm cổ vũ cho hai con yêu thú.
Mèo ba đuổi mặc dù ở vào thể trạng suy yếu, thế nhưng nó dù sao cũng là một con yêu thú Tam trọng.
Không phải một con yêu thú Nhị trọng có thể tùy tiện liền có thể thắng được.
Chỉ thấy Mèo ba đuôi linh hoạt nhảy tránh né đòn tấn công của con Hổ hai đầu, tiếp đó móng vuốt đánh ra, cào một phát vào một cái đầu của con Hổ hai đầu.
Ngao ô ——
Con Hổ hai đầu đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Mèo ba đuôi gầm lên một tiếng, chuẩn bị lao lên kết liễu con Hổ hai đầu kia.
Đột nhiên, từ phía sau truyền tới tiếng rống giận.
Mèo ba đuôi nghe thấy âm thanh này, ánh mắt liền xoay chuyển, xoay người hướng về phía sau chạy đi.
Diệp Khuyết thấy vậy liền giật mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con Mèo ba đuôi kia vậy?
“Mà nghĩ nhiều làm gì, hiện tại chính là một cơ hội trời cho a!!!”
Hắn nhìn chằm chằm vào con Hổ hai đầu đang còn lăn lộn trên mặt đất, trong ánh mắt hiện ra sự tham lam.
“Con này hiện tại chỉ còn lại một cái đầu, hơn nữa bị thương nặng! Mình có cơ hội giết chết nó!”
Diệp Khuyết không nghĩ nhiều, trực tiếp xông lên, lao về phía con Hổ hai đầu.
“Lúc cần thiết, cũng không cần phải giả vờ nữa!”
Thời điểm cần xuất thủ, không nên do dự!
Bằng không, hắn giả vờ đắc ý đâu còn ý nghĩa nữa!
Rống!
Con Hổ hai đầu rống giận lên một tiếng.
Nó phát hiện ra một con Rùa màu đen lớn cỡ bằng bàn tay, khởi xướng tấn công bất ngờ về phía nó.
Nhất thời cái đầu còn sót lại, ngoài trừ sự đau đớn và căm hận ra, còn có thẹn quá hóa giận nữa.
Hổ ta cho dù có bị thương, cũng không phải một con kiến hôi nho nhỏ như ngươi có thể chống lại.
Ngươi nếu như dám tới đây, vừa khéo ta ăn ngươi, liền có thể khôi phục lại mấy phần thể lực, thương thế cũng được giảm đi đôi phần.
Con Hổ há miệng ra cắn về phía Diệp Khuyết đang lao tới.
“Muốn ăn ta ư?? Để xem ngươi có bản lĩnh này không đã!”
Diệp Khuyết nhảy dựng lên, tứ chi và đầu rụt vào trong mai rùa, “Soạt” gọn gàng một tiếng, vọt vào trong miệng con Hổ hai đầu.
Con Hổ hai đầu hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, cắn mạnh một phát!
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú phản kích!”
Răng rắc!
Hàm răng gãy đứt đoạn!
Ngao ô ——
Con Hổ hai đầu kêu thảm lên một tiếng, muốn phun con Rùa đen này ra.
Diệp Khuyết sao có thể để nó được như ý muốn được cơ chứ!! Hắn vươn đầu ra, hung hăng cắn vào lưỡi con Hổ hai đầu.
“Ta cắn! Ta cắn! Ta cắn!”
Điên cuồng cắn xé, tứ chi không ngừng cào cấu.
Lực công kích của hắn cũng không có yếu, đã đạt tới cảnh giới yêu thú Nhất trọng.
Mặc dù con Hổ hai đầu là yêu thú Nhị trọng, nhưng bộ phận hắn tấn công là phần xoang bên trong khoang miệng của con Hổ. Nó rất yếu.
Sau một phen cắn phá, con Hổ hai đầu đau đớn quá mà mất đi lý trí, lại cắn Diệp Khuyết một phát nữa, cắn vào mai rùa của hắn.
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú phản kích!”
Lại ăn một đòn phản kích nữa, đánh thẳng vào răng nó làm cho con Hổ hai đầu đau đớn vô cùng, đau tới nỗi co giật lên.
Ken két ken két ——
Lưỡi không còn, máu không ngừng phun ra từ miệng.
Cuối cùng, con Hổ hai đầu giãy dụa một lúc rồi chết.
“Đinh! Kí chủ đánh chết yêu thú Nhị trọng Hổ hai đầu! Nhận được 1 điểm kinh nghiệm!”
Diệp Khuyết từ cái miệng nát vụn của con Hổ hai đầu chui ra, trong lòng kích động vô cùng.
Một con rùa lớn cỡ lòng bàn tay lại có thể giết chết một con Hổ hai đầu to bằng người lớn.
Chuyện này quả sốc biết bao!
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía trước 300m, xuất hiện một con Yêu thú Tứ trọng!”
Diệp Khuyết nghe thấy vậy, liền không dám hưởng thụ sự lâng lâng của thắng lợi mà ba chân bốn cẳng chạy mất.
Yêu thú Tứ trọng, đừng nói là chống lại, có thể kịp thời chạy trốn, đã là may mắn lắm rồi.
Rống!
Một tiếng gầm trầm đục, thảm thiết phát ra từ chỗ con Hổ hai đầu vừa mới chết đi.
“Đại ca đừng đuổi a! Ngàn vạn lần đừng đuổi a! Ta lập tức rời đi ngay đây!”
Trong lòng Diệp Khuyết thầm cầu nguyện như vậy, cũng may phía sau không có tiếng đuổi theo nữa.
Sau khi lời nhắc nhở của Quét bản đồ vừa biến mất, Diệp Khuyết thầm thở phào ra một hơi.
Lúc này, hắn đang ở bên ngoài Rừng rậm Yêu thú.
“Tiêu hao thật lớn, tìm một chỗ sử dụng điểm kinh nghiệm này mới có được này, vừa khéo nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Khuyết chui vào một cái hốc cây, sau đó dùng ý niệm đi vào trong đầu, mở ra bảng điều khiển.
Trước mắt hắn hiện ra một phần dữ liệu.
Tốc độ: 1.5/10
Phòng ngự: 2/10
Công kích: 1.2/10
Điểm kinh nghiệm: 1
“Phòng ngự đạt tới Nhị trọng rồi, tạm thời không cần thêm nữa. Cộng vào tốc độ 0.5, công kích 0.5”
Nhất thời dữ liệu trên bảng điều khiển liền có sự thay đổi.
Tốc độ: 2/10
Phòng ngự: 2/10
Công kích: 1.7/10
Điểm kinh nghiệm: 0
Võ học: Sau khi đạt tới Nhị trọng liền mở ra.
“Còn thiếu 0.3 điểm kinh nghiệm nữa công kích của ta liền tăng lên tới Nhị trọng. Tới lúc đó cảnh giới của ta liền có thể đột phá tới Nhị trọng!”
Hắn còn chưa có nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại tạm thời yên ổn, cơn mệt mỏi liền ập tới.
…….
Ngày hôm sau.
Ùng ục ùng ục ——
Cảm giác đói bụng ập tới liền đánh thức hắn dậy.
“Đói quá! Ta muốn ăn thịt!”
Diệp Khuyết chui ra khỏi hốc cây, trong mắt hiện ra phần tự tin.
Ngày hôm qua, hắn vẫn đang còn là một con kiến hôi, là cá nằm trên thớt, ai gặp cũng có thể giết chết hắn.
Hôm nay, hắn muốn trở mình thành người làm chủ, giết yêu thú, ăn thịt thú vật.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía sau 300m, xuất hiện một con Yêu thú Nhất trọng!”
“Hiện tại lực công kích của mình đã đạt tới đỉnh của cảnh giới Nhất trọng, gặp yêu thú cùng cảnh giới cũng không cần phải sợ hãi nữa!”
Thế là hắn chạy thẳng về phía sau 300m.
“Chỉ là, phòng ngự của mình đã đạt tới cảnh giới Nhị trọng rồi. Nếu như yêu thú Nhất trọng cắn mình một phát, khởi phát ra thiên phú phản kích, không biết lúc đó sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?”
Diệp Khuyết tò mò suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định thử một chút.
Rống!
Là một con Yêu thú Nhất trọng Sói Hoang.
Oan gia a!
Diệp Khuyết cũng không có sợ hãi, nhàn nhã bò qua chỗ nó.
Cử động như vậy khiến cho Sói Hoang vô cùng tức giận, xông lên tính một ngụm nuốt luôn con rùa mất dạy kia.
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú phản kích!”
Ngao ô ——
Sói hoang kêu thảm lên một tiếng, bị thương không nhẹ.
“Một chút cảm giác đau cũng không có!”
Diệp Khuyết hừ lạnh một tiếng, móng vuốt đưa ra, cào một phát, cắt đứt cổ con Sói Hoang, sau đó sảng khoái ăn thịt nó.
“Đinh! Kí chủ đánh chết Yêu thú Nhất trọng Sói Hoang! Nhận được 0.5 điểm kinh nghiệm.”
“Cộng vào phòng ngự 0.2, công kích 0.3”
Diệp Khuyết vừa ăn vừa cộng điểm kinh nghiệm.
Trên mặt bảng điều khiển liển có sự thay đổi.
Biến thành như sau ——
Tốc độ: 2/10
Phòng ngự: 2/10
Công kích: 2/10
“Đinh! Kí chủ có tốc độ, phòng ngự, công kích đạt tới 2 điểm trở lên, có thể đột phá cảnh giới Nhị trọng! Có muốn đột phá hay không?”
“Đột phá!”
Cơn đau nhức liền ập tới.
Tiếp đó hắn cảm thụ sự biến hóa của kinh mạch, xương cốt, tế bào toàn thân.
Hắn cho rằng đây là một loại hưởng thụ.
Một loại hưởng thụ cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đinh! Đột phá cảnh giới thành công!”
“Đinh! Kí chủ đạt tới cảnh giới Nhị trọng, có thể mở ra võ học! Xin chú ý bảng số liệu!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận