Sau khi học mấy buổi, Nhiếp Ngôn phát hiện chương trình học vẫn khá dễ, 1 vài lý luận kiếp trước nhìn không hiểu giờ cũng dễ dàng ngộ ra. Có lẽ là do tâm tình biến hóa, trưởng thành hơn nên năng lực cũng tăng theo.
Hứa Nham chỉ chỉ sang phía vị trí ở giữa tổ 2, nói: “Thấy người kia không? Hắn gọi là Đan Ngạn, mấy ngày nay mới vào lớp, là người có khả năng cạnh tranh với ngươi nhất, top 2 toàn ban.”
Nhiếp Ngôn nhìn theo hướng Hứa Nham chỉ, cái người tên là Đan Ngạn kia nhìn sơ như 1 tên tiểu bạch kiểm, mặc bộ cái áo T-shirt trắng không khác gì minh tinh trên màn ảnh, bất quá dưới cơ thể đó cũng ẩn chứa 1 lực lượng bùng nổ.
Nhiếp Ngôn cười cười, những người như Đan Ngạn này hắn căn bản không đặt vào mắt, kẻ địch của hắn phải cỡ như Tào Húc, Ngang Dực Thiên Sứ, Tần Hàn… mà không phải đám học sinh tầm thường trong trường, điểm này Hứa Nham không hiểu, dù sao bọn họ cũng không cùng tầng lớp.
Ngoài mấy người như Đan Ngạn, hệ chỉ huy vẫn còn vài người mạnh.
Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiếp Ngôn vừa chuẩn bị đứng lên thì có 1 bóng người đã chắn trước mặt hắn làm hắn tí nữa đụng phải.
Nhiếp Ngôn ngẩng đầu thì thấy đứng chắn đường hắn thì ra là lớp trưởng mỹ nữ, Triệu Thi Ngọc.
Nhiếp Ngôn đánh giá 1 chút cô gái này, Triệu Thi Ngọc mặc 1 bộ áo 2 dây ôm và quần short trễ lưng màu phấn hồng lộ ra bả vai tinh xảo, dưới là tất đen càng làm chân cô nhìn thon dài hơn, mi nhãn mỵ nhân cũng có vài phần mùi vị, xem như 1 mỹ nữ. Nếu so sánh công bằng thì người như Triệu Thi Ngọc đứng đó cũng có vài phần hấp dẫn, nhưng nếu đặt cạnh Tạ Dao thì đảm bảo tắt nắng, hơn nữa hắn cũng không thích dạng con gái như Triệu Thi Ngọc, da thịt quá lồ lộ, hơi phản cảm.
“Lớp trưởng đại nhân, xin hỏi có chuyện gì?” Nhiếp Ngôn lạnh nhạt hỏi.
“Nhiếp Ngôn, khuya nay lớp chúng ta định tụ tập gặp mặt trong Tín Ngưỡng, ngươi có hứng thú tham gia không?” Triệu Thi Ngọc nhẹ nhàng hỏi, giọng nói thanh thúy làm mấy người Hứa Nham xung quanh cũng muốn mềm cả xương.
“Thật xin lỗi, tối nay ta bận chút việc không thể tới, các ngươi cũng đừng để ý, dù sao lv ta cũng rất thấp.” Nhiếp Ngôn từ chối, bất quá dù sao cũng phải khách khí 1 chút. Kiểu gì cũng là bạn học, phải chừa lại mặt mũi.
Triệu Thi ngọc cau mày, đây là lần đầu tiên cô tổ chức gặp mặt, ai nấy trong lớp đều hào hứng tham gia, chỉ có 1 mình Nhiếp Ngôn cự tuyệt không chút nể mặt làm cô hơi khó chịu. Nhiếp Ngôn dù gì cũng top 1 điểm thi đầu vào, nếu hắn không tới thì lần gặp mặt này cũng kém vui.
Cô tự nhận bản thân vẫn có mấy phần hấp dẫn nên mới dễ dàng được nam sinh trong lớp đề cử làm lớp trưởng, nhưng xem Nhiếp Ngôn xem, đến liếc mắt nhìn cô cũng lười, điều này khiến cô cảm thấy bực mình.
“Những bạn khác trong lớp đều tham gia, chỉ 1 mình ngươi không đến, cũng không khỏi xa lánh đi.” Triệu Thi Ngọc hơi giận dỗi nói.
“Lớp trưởng đại nhân, ta có thể làm chứng là hắn thật sự vận việc, lần sau nhất định hắn sẽ tham gia mà.” Hứa Nham thấy tình huống có phần không ổn vội vàng góp lời.
Nghe thế, Triệu Thi Ngọc hừ lạnh 1 tiếng: “
Nhiếp Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Thi Ngọc, nữ nhân tự cho là đúng, nghĩ mình là lớp trưởng liền có thể đè đầu người khác sao? Vốn hắn cũng muốn đi xem 1 chút, bây giờ lại thấy không cần, cái loại tụ tập nhàm chán này đoán chừng cũng chả làm ra tích sự gì.
Nhiếp Ngôn mặc kệ loại con gái này.
“Nhiếp Ngôn, bên ngoài có mỹ nữ kiếm.” Chợt có 1 đồng học đang đứng ở cửa hô lên.
Ánh mắt toàn lớp cùng nhìn về cửa, ngay lập tức ai nấy dại ra. Không ngờ người đến là Tưởng Oánh Ngữ, bàn về dáng người, cô có thể làm lé mắt cả hệ chỉ huy, còn về tướng mạo, Triệu Thi Ngọc lại càng phải ngước nhìn.
Ai nấy đều tập trung ánh mắt vào từng phần lồi lỗm trên người cô, tất cả nam sinh đồng loạt nuốt nước bọt.
“Là Tưởng Oánh Ngữ!”
“Không ngờ cô ta lại tới đây, hơn nữa còn gọi tên Nhiếp Ngôn, không biết 2 người có quan hệ gì ta?”
“Chịu, chẳng lẽ có gian tình?”
Tưởng Oánh Ngữ lúc vừa nhập học thì thanh danh đã lan xa, được rất nhiều nam sinh tôn sùng là nữ thần. Đã có rất nhiều người mơ ước đến dáng người hoàn hảo của Tưởng Oánh Ngữ, còn có 1 số người nảy sinh tâm tư xấu xa. Thế mà đùng 1 cái nữ thần đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đặc biệt đến tìm Nhiếp Ngôn.
Ánh mắt toàn bộ nam sinh đều nổi lên 1 màng ghen tị.
Nhiếp Ngôn đứng lên khiến Triệu Thi Ngọc đang ngẩn người cũng giật mình lùi lại, khi cô nhìn thấy Tưởng Oánh Ngữ xuất hiện ở cửa lớp đã sinh ra cảm giác thua chị kém em xa lắc, loại tự ti này làm cô vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Tưởng Oánh Ngữ đứng trước cửa, bộ dạng hơi bất an, trong lòng như có con nai con nhảy nhót không ngừng, nghĩ đến việc sắp gặp Nhiếp Ngôn, cô liền lúng túng muốn bỏ chạy.
Nhiếp Ngôn đi ra cửa, nhìn sang cô, nhàn nhạt hỏi: “Tìm ta có chuyện gì không?”
“Là như vầy, ngày mốt có 1 buổi biểu diễn, anh có đồng ý đi xem 1 chút không? Nơi này có mấy vé, anh có thể gọi bạn bè đi cùng.” Tưởng Oánh Ngữ dồn hết dũng khí nói lên.
“Đến lúc đó phải xem đã, sợ là không rảnh, có gì ta sẽ chia phiếu cho 1 số bạn học, trong lớp hẳn có rất nhiều có hứng thú.” Nhiếp Ngôn suy nghĩ 1 chút rồi nói, hắn thủy chung không có cảm tình gì với Tưởng Oánh Ngữ. Nếu chỉ giới hạn ở tình bạn thì hắn cũng không ngại, dù sao cũng từ Hoa đại cùng thi vào đây, cũng có thể giúp nhau qua lại.
“Ừ, cám ơn.” Thấy Nhiếp Ngôn không lạnh lùng từ chối, Tưởng Oánh Ngữ gật đầu, cười hớn hở.
Nhiếp Ngôn sững người, rốt cuộc là ai phải cảm ơn ai? Hắn nhận lấy mấy vé vào của Tưởng Oánh Ngữ, tổng cộng có 5 cái, xem ra cô cũng chuẩn bị thật nhiều.
Tưởng Oánh Ngữ đã xong việc nên vui vẻ rời đi.
Nhiếp Ngôn vừa xoay người trở vào lớp nhìn thấy nam sinh cả lớp ai nấy đều nhìn hắn, trên mặt ghi rõ 2 chữ ‘ghen tỵ’.
Nhiếp Ngôn cười khổ trong lòng, đám này lại nghĩ bậy trong đầu, bất quá tình huống này hắn dù có 10 cái miệng cũng không thanh minh nổi, thôi cứ để thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc* vậy.
(Cây ngay không sợ chết đứng.)
Triệu Thi Ngọc hơi u ám trở về chỗ ngồi, Tưởng Oánh Ngữ vừa xuất hiện đã làm cô ảm đạm thất sắc, hơn nữa trước đó bị Nhiếp Ngôn từ chối khiến mặt mũi mất hết, trước sau cô liền ghi hết mối hận lên đầu Nhiếp Ngôn.
“Nhiếp Ngôn, vừa rồi sao Tưởng mỹ nữ lại tìm ngươi?” Hứa Nham vẻ mặt ngờ vực lao tới, dùng tay ghì cổ Nhiếp Ngôn.
“À, là bạn học chung cao trung, cô ta tới tặng ta vài vé xem biểu diễn, các ngươi muốn lấy thì lấy đi.” Nhiếp Ngôn lấy ra mấy tờ vé đưa cho đám Hứa Nham.
“Mợ, ta đây đẹp trai biết bao thế mà muốn tìm 1 vé cũng không có, ngươi thì trâu bò rồi, chớp mắt 1 cái đã có 5 cái đưa tận tay.” Phí Triết nhìn đống vé trong tay Nhiếp Ngôn, hưng phấn nói.
“Mỗi người 1 vé, không được giành.” Hứa Nhám lớn tiếng hô lên, mấy người xung quanh lập tức tranh nhau lấy, may mà hắn nhanh tay giữ lại 1 vé.
Ngay cả cái tên Hạ Thiên Vũ kia cũng giành giật đến đỏ cả mang tai.
Sau khi giành được, cả đám thi nhau kích động.
Nhiếp Ngôn nhìn thấy 1 màn này liền đổ mồ hôi hột, hắn đối với mấy loại biểu diễn này không có chút hứng thú nào.
“Nhiếp Ngôn, sau này nếu lại có vé thì không được quên anh em nha.” Phí Triết cười hắc hắc, vỗ vỗ lưng Nhiếp Ngôn.
Hứa Nham lập tức bổ sung: “Ta nữa, ta nữa.”
“Nói, ngươi cùng Tưởng mỹ nữ không phải chỉ là bạn học phải không? Đừng tưởng bọn ta không nhìn thấy, Tưởng mỹ nữ lúc đưa vé cho ngươi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn như thế nào, chúng ta nhìn 1 cái cả người cũng mềm nhũn ra.” Phí Triết lập tức nói tiếp.
Hứa Nham cũng gật đầu thật mạnh: “Khẳng định không đơn giản.”
Cả đám chụm nhau bàn luận, thoáng cái chủ đề đã dời đến trên người Tưởng Oánh Ngữ khiến Triệu Thi Ngọc ngồi xa xa muốn đập bàn.
Thời gian lên lớp còn khoảng 20 phút, Nhiếp Ngôn chuẩn bị đến phòng thể thao hoạt động 1 chút, lúc vừa rời chỗ ngồi thì phía sau đột nhiên có người gọi hắn lại.
Nhiếp Ngôn quay lại thì thấy phía sau có 1 người đang tiến tới.
Người kia đưa tay phải ra, nói: “Chào ngươi, ta gọi là Trịnh Húc.”
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua người gọi là Trịnh Húc này, vóc người cao cỡ hắn, thoạt nhìn cũng cường tráng, nhìn thì cũng không có gì lạ nhưng không biết tại sao lúc người này đi tới, hắn lại cảm thấy trong mắt người này có 1 tia địch ý, lai giả bất thiện*.
(ý là nhìn là biết không có ý tốt.)
Không hiểu vì cái gì, cảm giác của hắn so với trước kia nhạy cảm hơn rất nhiều, có thể cảm giác được vẻ biến hóa trên gương mặt đối phương dù rất nhỏ.
Hắn nhớ lại, Trịnh Húc ở trong lớp hình như là nằm ở top 3, thực lực rất mạnh, tố chấc thân thể so với Nhiếp Ngôn cũng không kém bao nhiêu. Lực chân, lực tay kém nhau 100, 200 kg cũng có thể dùng kỹ xảo đánh nhau bù đắp, bất quá hiện tại Nhiếp Ngôn so với lúc đó lại tăng lên 1 mảng lớn, Trịnh Húc so với hắn còn kém rất nhiều.
“Là vầy, gần đây đánh nhau gặp bình cảnh, định tìm người chỉ điểm 1 chút nên nghĩ đến ngươi. Không ngại thử sức 1 chút chứ? Dù sao có thể cùng nhau tiến bộ.” Trịnh Húc nói chuyện rất khách khí, khóe miệng ngầm nở 1 nụ cười lạnh không ai phát hiện.
Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được người này thuộc kiểu tiếu lý tàng đao*, Trịnh Húc khách khí nhờ hắn chỉ điểm, nếu hắn nặng tay thì sẽ bị người khác nói ra nói vào, còn nếu như hắn bị chiếm thượng phong, cái tên âm hiểm này nhất định sẽ thừa cơ đánh chết hắn.
Nhiếp Ngôn liếc sang Triệu Thi Ngọc, cô nàng này lập tức bày ra bộ dạng cái gì cũng không biết, cầm 1 quyển sách lật tới lật lui.
Nhiếp Ngôn hừ lạnh, mấy trò trẻ con này sao lọt khỏi mắt hắn.
“Được, chúng ta đi phòng tập thể thao.” Nhiếp Ngôn gật đầu.
Mắt Trịnh Húc liền lộ vẻ mừng như điên, nhưng lại cố không để lộ ra, nói: “Tốt, chúng ta đi.”
Trịnh Húc dẫn đầu rời đi.
Hứa Nham lập tức đi lên, nói nhỏ: “Nhiếp Ngôn, chớ giao thủ với tên kia, hắn rất âm hiểm, cẩn thận hắn chơi ngươi.”
“Đúng, tên kia không phải dạng tốt lành gì.” Phí Triết một bên cũng góp lời.
“Nhiếp Ngôn, ta tin tưởng ngươi, giáo huấn hắn.” Hạ Thiên Vũ vốn ít nói cũng giơ giơ quả đấm nói.
Thấy vẻ mặt khẩn trương của 3 người, Nhiếp Ngôn cũng hơi cảm động, hắn có thể cảm giác bọn họ thật sự chân thành.
“Yên tâm, không thành vấn đề.” Nhiếp Ngôn tự tin cười, thật lâu không luyện tay với ai, hy vọng Trịnh Húc có thể chống cự lâu 1 chút.
Không biết do ai cổ động, cả lớp ai cũng biết tin Trịnh Húc khiêu chiến Nhiếp Ngôn. Trận này sao có thể bỏ qua, cả lớp như bầy ong vỡ tổ ùa về phòng tập thể thao. Đây cũng là thời gian đầu nhập học, bọn họ muốn nhìn xem Trịnh Húc và Nhiếp Ngôn ai lợi hại hơn, danh hiệu top 1 điểm thi đầu vào của Nhiếp Ngôn có phải thêu hoa dệt gấm không.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận