Phòng thể thao hệ chỉ huy.
Cơ sở vật chất ở phòng thể thao của Đệ nhất giáo quan tương đối đầy đủ, hai bên đặt đầy các thiết bị kiểm tra đo lường và thiết bị tập luyện. Khu vực này rộng hơn 2000 thước vuông, có thể cho hơn 200, 300 người tập luyện cùng lúc, vô cùng rộng rãi.
Ở giữa phòng tập, đang có 1 đám người vây quanh tạo thành 1 khu đất trống, để ý thì thấy toàn bộ đều là học sinh của hệ chỉ huy, gần như là cả lớp đang bu lại xem cuộc chiến.
Trịnh Húc và Nhiếp Ngôn đứng cách nhau khoảng chừng 5 thước, cả 2 đều đã thay đồng phục thi đấu.
“Hôm nay bất kể thắng thua, chủ yếu là mài giũa lẫn nhau, nếu bị thương thì mình cũng chỉ trách bản thân xui xẻo.” Trịnh Húc nói.
Hắn vừa bắt đầu đã đặt mình ở thế yếu, ý tứ rất rõ ràng, là nếu Nhiếp Ngôn bị thương thì tự chịu, đừng có bắt đền, còn nếu bản than hắn thua thì chẳng có gì đáng nói. Dù sao Nhiếp Ngôn cũng xếp top 1 điểm thi, vốn dĩ phải mạnh hơn hắn rồi.
“Ta sẽ hạ thủ lưu tình.” Nhiếp Ngôn lạnh lung nói, người này quá mức tâm kế, làm cho người ta phải chán ghét.
Trịnh Húc nghe xong, mặt hơi khó coi, cười lạnh trong lòng, lát nữa chưa biết ai sẽ khóc không ra nước mắt đâu.
“Các ngươi nói xem Nhiếp Ngôn và Trịnh Húc ai sẽ thắng?”
“Phần thắng của Nhiếp Ngôn cao hơn 1 chút, nhưng cũng không nói chắc được, dù sao lực tay lực chân của bọn họ cũng chỉ chênh lệch 100, 200 kg, hoàn toàn có thể dung kỹ xảo bù lại.”
Bạn học xung quanh rối rít bàn luận đủ kiểu.
Bọn họ không biết là căn bản, kỹ xảo bác đấu của Trịnh Húc vốn không cùng tầng lớp với Nhiếp Ngôn. Dù sao Nhiếp Ngôn từng làm sát thủ, căn bản không phải bọn trẻ con múa may tập tành so sánh được.
Trịnh Húc làm lễ, nói với Nhiếp Ngôn: “Bắt đầu đi.”
“Mời.” Nhiếp Ngôn liền trả lễ.
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt lui về sau 1 khoảng, tránh bị đạn lạc.
Bắt đầu!
Trịnh Húc gầm nhẹ 1 tiếng, đánh tới Nhiếp Ngôn, thế công vô cùng hung mãnh, tay như mãnh dao chém xuống.
Nhiếp Ngôn đưa tay đón đỡ, động nhanh như thỏ chạy, huỵch, khuỷu tay húc vào bụng Trịnh Húc.
Trịnh Húc không kịp né, hừ 1 tiếng, đầu gối húc lên, dùng mạng đổi mạng.
Nhiếp Ngôn nghiêng người né qua, lui lại mấy bước, sau đó 1 chiêu xoay người đá ngược quét thẳng vào mặt Trịnh Húc.
Trịnh Húc vội vàng đưa tay đón đỡ, rầm, tay hắn ăn trọn 1 cước, lảo đảo lui về sau.
Trong nháy mắt, Nhiếp Ngôn và Trịnh Húc đã giao thủ mấy chiêu, hoàn toàn là dùng cứng đối cứng. Đoàn người vây xem bên ngoài ai nấy đều hết hồn hết vía, bọn họ cảm giác khi 2 bên so chiêu, từng nắm đấm, khuỷu tay, đầu gối đều hàm chứa lực lượng mạnh mẽ, nếu như là bọn họ đang trong trận, không chừng 1 chiêu là bị đá gãy xương.
Trịnh Húc cứng rắn đánh vài chiêu, nhưng trong lòng thì kêu khổ không thôi. Mặc dù các yếu điểm như đốt ngón tay hắn đều lén mang phòng hộ đặc thù nhưng công kích của Nhiếp Ngôn quá mãnh liệt, khiến hắn tức ngực không thôi, cả người đau nhức. Công kích quá cường đại, nếu như trước đó không động tay động chân thì chắc chỉ 2 chiêu hắn đã nằm sấp.
Nhiếp Ngôn quá mạnh, trên người toát ra 1 cổ khí thế sát phạt quyết đoán làm hắn không thể chống cự.
Nhiếp Ngôn cũng thầm kinh hãi, trên tay hắn cũng truyền tới từng cơn đau nhức, vừa nãy hắn như đánh lên đá, vô cùng cứng rắn, lực lượng phản lại làm hắn phải chân đau tay mỏi. Vừa nãy, chiêu đầu tiên hắn đánh vào bụng Trịnh Húc, cứ nghĩ với lực lượng của mình, Trịnh Húc ít nhất phải gãy 2 cái xương sườn. Nhưng không ngờ Trịnh Húc lại như không có gì, hắn liền hiểu ta, Trịnh Húc ăn gian.
Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, chỉ cần có tiền liền mua được các loại hợp kim siêu mỏng, giấu trong người vừa dễ vừa chống được phần lớn lực công kích.
Nếu lúc này Nhiếp Ngôn tố giác Trịnh Húc, không chừng Trịnh Húc sẽ bị trường xử phạt, vì khi thi đấu, muốn dùng trang bị phải báo trước cho đối phương, còn không sẽ bị xem như ăn gian quy định. Bởi vì, khi đang thi đấu, 2 bên đều ra tay rất nặng, nếu ăn gian mang thêm trang bị có thể bị phán định là cố ý mưu sát.
Bàn về thực lực, Trịnh Húc căn bản không phải đối thụ của Nhiếp Ngôn, khoảng 2, 3 chiêu là nằm sấp, sau khi đeo trang bị cũng chỉ có thể thụ động phòng thủ, không thể phản kích.
Nhiếp Ngôn nhìn Trịnh Húc đối diện, trong lòng cười lạnh, tên này không giờ định âm thầm chơi mình, xem ra phải hảo hảo vui đùa với hắn 1 chút.
“Bạn học Trịnh Húc vừa rồi xem ra quá khiêm nhường rồi, không nghĩ tới năng lực chịu đòn lại khủng vậy, trên ngực bị ta đánh 1 đòn toàn lực mà lại như không có gì, xem ra bạn học Trịnh Húc vẫn còn dư lực, ta đây phải đem toàn lực ra thôi, xin chỉ giáo.”
Một câu của Nhiếp Ngôn đã khiến Trịnh Húc mất đường lui, đồng thời cho bản thân mình 1 lý do để hạ tử thủ.
Trịnh Húc thầm kêu khổ, vừa rồi qua tay, hắn đã cảm thấy lực áp bách mạnh mẽ. Hắn cũng nghĩ là sẽ né tránh khửu tay Nhiếp Ngôn nhưng tốc độ Nhiếp Ngôn quá nhanh, hắn theo không kịp. Nghe Nhiếp Ngôn nói thế, mặt hắn đỏ lên, không biết Nhiếp Ngôn đã phát hiện hắn đeo phòng hộ hay chưa.
Mà kệ, dù sao hắn cũng đeo phòng hộ thì sợ gì, với đả pháp lưỡng bại câu thương, hắn không tin Nhiếp Ngôn chọi nổi mình, chỉ cần bảo vệ đầu là không sợ gì cả.
“Bạn học Nhiếp Ngôn cũng thế, rất mạnh, rất mạnh.” Trịnh Húc vẫn giả bộ phòng độ, xung quanh nhiều gái xinh như thế, hắn cũng không thể quá mất thể diện.
Trịnh Húc lần nữa đánh thẳng tới ngực Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn lách sang 1 bên, né công kích của hắn.
Hắn lại vọt lên đá thẳng vào eo Nhiếp Ngôn.
Muốn chết! Nhiếp Ngôn lắc mình, né chiêu, sau đó tay trái bắt lấy chân Trịnh Húc như kìm sắt.
Trịnh Húc thử rút chân lại mấy lần nhưng vẫn khộng thể, từ mắt cá chân truyền về cơn đau nhức, xương như muốn nứt ra.
Mà đây mới chỉ là sức kẹp mà thôi, cũng quá kinh khủng đi!
Nhiếp Ngôn giơ chân phải, đá xéo vào ngực Trịnh Húc.
Rầm, Trịnh Húc cảm thấy ngực mình như bị trâu húc, dù đã được phòng cụ bảo hộ giảm bớt 1 nửa lực đạo nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Cổ lực lượng này khiến hắn văng ngược ra sau 5, 6 thước, lăn ngược ra ngoài.
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, 1 cước này quá kinh khủng, không ngờ đá 1 người văng 5, 6 thước, đây là bao nhiêu lực lượng mới đủ?
Cho dù ai lên đài mà chịu 1 cước như thế, coi bộ không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Trịnh Húc xong phim rồi, bọn họ đồng loạt nghĩ như thế.
Triệu Thi Ngọc bị dọa mặt mũi trắng bệch, mặc dù cô biết Trịnh Húc đeo phòng cụ bảo hộ, nhưng không nghĩ tới Nhiếp Ngôn lại mạnh như thế, Trịnh Húc thế mà không có cả lực phản kháng. Cô đã nhận thức được sự chênh lệch của 2 bên, dù cho Trịnh Húc có lén đeo dụng cụ phòng hộ cũng không phải đối thử của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn so với mọi người tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều!
“Ta nghĩ rằng cả trường, chỉ có Lôi Túc có thể so chiêu với Nhiếp Ngôn.” Người xem bên ngoài sợ hãi nói.
Trịnh Húc lần đầu tiên mất mặt như thế trước mặt người khác, vô cùng không cam lòng, hơn nữa Triệu Thi Ngọc đã đáp ứng hắn, nếu hắn thắng thì cô sẽ làm bạn gái hắn. Nghĩ tới đây, hắn cắn răng đứng lên. Bởi vì có phòng hộ, Trịnh Húc cũng không chịu quá nhiều tổn thương cơ thể, chẳng qua là cả người đau nhức, xương cũng muốn nứt ra.
Trịnh Húc lại đứng lên, nhất thời toàn trường ồ lên.
“Không thể nào, năng lực chịu đòn của 1 người không thể đạt tới cỡ đó! Hắn chắc chắn ăn gian!”
“Trịnh Húc ăn gian!” Toàn bộ người đang xem đều la lên, giữa 1 trận đấu chân chính, loại ăn gian này là việc không thể chấp nhận.
Trịnh Húc vừa đứng lên liền phát hiện mình đã sai rồi, đáng ra hắn phải nằm im không nhúc nhích. Còn lúc này, chỉ cần không phải người ngu thì ai cũng biết hắn đeo phòng cụ bảo hộ rồi. Hắn thẹn quá hóa giận, rống lên 1 tiếng, nhào về phía Nhiếp Ngôn.
Tới lúc rồi! Nhiếp Ngôn cười lạnh, nhanh chóng lui về sau, né khỏi công kích của Trịnh Húc sau đó tay trái giơ lên bắt chặt tay của Trịnh Húc, xoay người, lực lượng toàn thân bộc phát, đấm ra 1 quyền.
Rầm, 1 quyền toàn lực đấm thẳng vào ngực Trịnh Húc khiến hắn phun ra 1 đống máu.
Nhiếp Ngôn cũng không kết thục đợt tấn công, mấy tên tiểu nhân như Trịnh Húc, tha cho hắn 1 lần, sau này hắn sẽ trả thù dữ hơn, nên ít nhất phải cho hắn nằm trên giường mấy tháng cho hắn nhớ kỹ 1 chút, để sau này thấy mình hắn phải đi đường vòng!
Nhiếp Ngôn nhảy lên đá thẳng vào mặt Trịnh Húc khiến hắn kêu thảm 1 tiếng, bay ra ngoài, mặt cà xuống đất.
Dù có phòng hộ nhưng Trịnh Húc lại không thể mang lên mặt.
Nhiếp Ngôn dừng chân, Trịnh Húc té dưới đất không đứng dậy nổi, không ngừng ho khan, 1 cước này quá nặng, hắn muốn bình phục cũng phải mấy tháng trời. Xem ra sau này Trịnh Húc dù có khôi phục cũng không dám tìm Nhiếp Ngôn gây phiền.
Chuyện lần này, Trịnh Húc không tuân quy định trước, Nhiếp Ngôn chiếm lý, trường học muốn truy cứu cũng là tìm Trịnh Húc, nói không chừng còn khép tội hắn chứ không dính tới Nhiếp Ngôn. Dù sao, hành động của Nhiếp Ngôn hết thảy đều hợp phạm quy, lúc đánh nhau bị thương cũng là bình thường, chỉ cần không giết người thì không sao cả.
Triệu Thi Ngọc chạy đi phòng y tế gọi người, 1 lát sau Trịnh Húc liền bị khiêng đi chữa trị.
Bạn học trong lớp ai nấy kính sợ nhìn Nhiếp Ngôn, cảnh tượng vừa rồi hết thảy đều in sâu trong đầu bọn họ, Nhiếp Ngôn người này không thể chọc vào!
Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Ngôn, bọn họ thật sự không nghĩ tới Nhiếp Ngôn lại mạnh đến cỡ đó. Trịnh Húc dù đeo phòng hộ mà dưới tay Nhiếp Ngôn còn không chịu được mười mấy giây, mạnh đến biến thái!
“Quá ngưu bức, ta quyết định, từ nay về sau ngươi chính là đại ca của ta!” Hứa Nham kích động nói, cảnh tượng Nhiếp Ngôn và Trịnh Húc giao thủ ban nãy thật sự quá uy vũ.
“Người anh em, khi nào dạy cho chúng ta bác đấu?” Phí Triết nói, hắn vô cùng hâm mộ thân thủ của Nhiếp Ngôn, nếu Nhiếp Ngôn bằng lòng dạy cho bọn hắn 1 chút, đối với bọn hắn mà nói là 1 sự trợ giúp rất lớn.
“Không thành vấn đề.” Nhiếp Ngôn sảng khoái nói, hắn cũng không phải người hẹp hòi gì.
Hạ Thiên Vũ vốn trong lòng cũng muốn cùng Nhiếp Ngôn so găng 1 lần, nhưng hiện tại hắn không dám nữa, so sánh với mấy tên biến thái này chẳng phải là tìm ngược sao?
Mấy người vừa trò chuyện vừa rời đi.
Triệu Thi Ngọc nhìn bóng lưng Nhiếp Ngôn rời đi, vẻ mặt phức tạp, một màn vừa rồi làm cô không dám đi trêu chọc Nhiếp Ngôn nữa, cô sợ mình chết thảm mất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận