Đáp xuống mặt đất, chân của Nhiếp Ngôn hơn phân nửa lún trong tuyết, một cơn gió lạnh thổi tới, quát ở trên người hắn, làm hắn rùng mình một cái.
Nhiếp Ngôn thu Ám Dực Long trở về, chịu gió lạnh, từng bước một đi về phía xa. Ở trên nền tuyết thế này, đi một bước cũng phi thường khó khăn.
Cũng may thuộc tính kháng băng của hắn đã đủ rồi, nếu không, gió lạnh nơi này sẽ hoàn toàn đóng băng hắn.
Trên cánh đồng tuyết trống trải, hắn vẫn cứ đi về phía trước.
Nơi này xuất hiện chủ yếu là một ít quái vật cấp 60, tỷ như Gấu Tuyết Khổng Lồ. Thỉnh thoảng, sẽ có một vài Gấu Tuyết Khổng Lồ đi tới, nhưng chúng nó ngửi được mùi của Nhiếp Ngôn rồi, lập tức liền né tránh. Cảm ứng nguy hiểm của chúng nó vô cùng nhạy bén, chúng nó biết mình không phải là đối thủ của Nhiếp Ngôn.
Mặc dù đánh chết những con Gấu Tuyết Khổng Lồ này sẽ thu được số kinh nghiệm tương đối khá, Nhiếp Ngôn lại lười đuổi bắt chúng, hắn thản nhiên đi qua cánh đồng tuyết, tập trung tìm kiếm tọa độ kia.
Ở trên cánh đồng tuyết này chỉ có một ít Nguyên tố pháp sư ở đây luyện cấp, bởi vì bọn họ có kỹ năng đặc thù có thể không sợ rét lạnh. Vì tránh cho một ít phiền toái không cần thiết, Nhiếp Ngôn nhìn đến có người đi tới, liền lén tránh đi.
Qua tầm hai mươi phút, Nhiếp Ngôn tới chân vết nứt của cánh đồng tuyết, nhìn xuống phía dưới, mặt nước nơi này bình tĩnh không gợn sóng, sâu thẳm không biết thông tới nơi nào.
Nhiếp Ngôn nhìn tọa độ, chính là nơi này.
Dòng nước suối lạnh như băng, còn bay lên một luồng hơi lạnh mờ nhạt.
Kiếp trước, Tác Qua chi vũ xuất hiện ở nơi này.
Nhiếp Ngôn uống xong một lọ dược tề kháng băng cấp đại sư, nhảy vào trong nước, một luồng khí rét lạnh giống như đóng băng cả xương tủy xuyên vào cơ thể, làm hắn cũng run run lên.
Nếu thuộc tính kháng băng thấp hơn hai trăm, phỏng chừng nháy mắt, hắn liền sẽ bị đông lạnh thành cột băng.
Nhiếp Ngôn mở ra kỹ năng Hô Hấp Dưới Nước, lặn xuống độ sâu bên dưới, bên dưới mặt băng là một khoảng không tối tăm, bởi vì có thể nhìn trong bóng đêm, hắn vẫn thấy rõ ràng một chút hình ảnh mơ hồ.
Trong nước mọc đầy cây thủy tảo, dài đến hơn mười mét, đung đưa theo sóng nước.
Nhiếp Ngôn đi xuyên qua giữa đám thuỷ tảo, vẫn luôn bơi về hướng xa hơn. Thế giới dưới nước kỳ diệu hay thay đổi, thỉnh thoảng liền có đàn cá tôm bơi lội ngang qua, chúng nó chỉ là một ít động vật nhỏ không có năng lực công kích mà thôi.
Qua khoảng mười mấy phút sau, Nhiếp Ngôn rốt cuộc phát hiện mục tiêu hắn muốn tìm kiếm, Tác Qua chi vũ.
Tác Qua chi vũ là một cái lông chim màu trắng lớn năm sáu tấc, phát ra ánh sáng màu trắng thánh khiết, bay lơ lửng ở giữa biển, một dòng nước chảy lao về phía nó, nhưng Tác Qua chi vũ như thể không chịu ảnh hưởng của dòng nước này chút nào, lẳng lặng mà trôi nổi.
Ở chung quanh Tác Qua chi vũ, có ba sinh vật nửa người trên là nữ tính, nửa người dưới là đuôi cá mọc đầy vảy, cầm trong tay cây đinh ba. Là mỹ nhân ngư.
Các nàng có khuôn mặt tuyệt mỹ, nửa người trên trần trụi, quả thực dụ dỗ người ta phạm tội. Nhưng mà cây đinh ba trong tay các nàng sáng như tuyết, như thể nói cho các người chơi, các nàng không dễ chọc.
Nhiếp Ngôn lặn đến phía sau một bụi san hô, ném Trinh Sát vào một trong những mỹ nhân ngư ở đó.
Hải yêu Duy Lệ Na: Tinh anh cường hóa cấp 120.
Con hải yêu này có lượng máu ba trăm vạn, tinh anh cường hóa chính là sinh vật có cấp bậc gần với sinh vật cấp lĩnh chủ!
Ba con hải yêu này tuần tra ở bên cạnh Tác Qua chi vũ, đi đi dừng dừng, cách một đoạn thời gian liền đưa ánh mắt nhìn về phía Tác Qua chi vũ.
Nhìn đến thuộc tính của ba con hải yêu này, Nhiếp Ngôn nhíu mày, nơi này làm sao sẽ có ba con quái cấp tinh anh một trăm hai mươi. Kiếp trước, hắn nghe nói chung quanh Tác Qua chi vũ không có quái vật gì thủ vệ, tên Ảnh Vũ kia rất dễ liền lấy được nó.
Tin tức hắn thu được đều là tin vỉa hè từ người khác, nói chung là không phải tự mình trải qua, có chút khác biệt cũng là bình thường. Một ít tin tức nghe nhầm đồn bậy, đến cuối cùng đều biến dạng thật lớn. Hắn có thể bằng những tin tức đồn nhảm đó tìm thấy Tác Qua chi vũ cũng đã không tồi.
Muốn vòng qua ba con hải yêu này lấy được Tác Qua chi vũ quá khó khăn, Nhiếp Ngôn căn bản không phải đối thủ của ba con hải yêu kia, đặc biệt là ở trong nước, dòng nước mãnh liệt nghiêm trọng hạn chế năng lực hành động của hắn.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua, trong phạm vi một trăm mét này có Không Gian Hạn Chế, không thể sử dụng quyển trục trở về thành cùng quyển trục truyền tống ngẫu nhiên. Điều này càng gia tăng độ khó trong thu hoạch Tác Qua chi vũ của hắn, bởi vì cho dù hắn lấy được Tác Qua chi vũ, nếu bị xử lý ở chỗ này, Tác Qua chi vũ vẫn sẽ rơi ra ngoài.
Nhiếp Ngôn do dự đứng ở bên ngoài một lúc lâu, quả thực hết đường xoay sở, thời gian của hắn cũng không nhiều, hô hấp dưới nước chỉ có thể duy trì khoảng độ ba mươi phút, tính thêm dược tề hô hấp dưới nước trong ba lô dự phòng, phỏng chừng có thể kéo dài một giờ đã là hết sức.
Hiện tại hắn đã dùng hết hơn hai mươi phút, nên cần phải tận dụng thời gian, nếu không thời gian hô hấp dưới nước trôi qua, hắn phải bơi ra hơn trăm mét dùng quyển trục trở về thành để trở về, nếu không liền bị chết đuối.
Nếu dùng quyển trục trở về thành để trở về, vậy tương đương đến một chuyến chẳng có tác dụng gì.
Nhiếp Ngôn trầm tư tại chỗ một lát, không biết có nên lén đi qua, trộm lấy Tác Qua chi vũ hay không.
Dù sao thì sinh vật dưới nước hầu hết cảm giác tương đối thấp.
Nhiếp Ngôn mở trạng thái Ẩn Thân, chậm rãi lén đi qua chỗ Tác Qua chi vũ đang treo lơ lửng.
Khoảng cách của hắn và Tác Qua chi vũ càng ngày càng gần, chỉ có tầm năm, sáu mét. Cách đó không xa, ba con hải yêu hình như cảm giác được cái gì đó, nhìn về phía chỗ của Nhiếp Ngôn, ánh mắt tìm tòi, thong thả bơi đến nơi Nhiếp Ngôn đang đứng.
Nhiếp Ngôn không dám kinh động các nàng, chỉ có thể im lặng không động đậy, chậm rãi lùi lại về phía sau, trốn phía sau bụi đá san hô cách Tác Qua chi vũ khoảng mười mét.
Ba con hải yêu tuần tra ở phụ cận một phen, không phát hiện cái gì, tiếp tục khôi phục trạng thái du đãng.
Nhìn Tác Qua chi vũ gần trong gang tấc, lại không lấy được, Nhiếp Ngôn không nhịn được có chút buồn bực. Dòng nước ở nơi này chảy quá nhanh, nếu dùng tơ nhện giống như mọi khi, tơ nhện sẽ bị dòng nước cuốn đi, phương án này hiển nhiên không thể nào thành công.
Tơ nhện, dòng nước, một đám từ ngữ hiện lên trong đầu Nhiếp Ngôn, hắn như thể nghĩ ra một cái gì đó, nhưng là trong đầu vẫn là không thể nào bắt được chính xác ý nghĩ đó là gì.
Hẳn là có biện pháp, Nhiếp Ngôn an ủi chính mình. Hắn yêu cầu mình phải bình tĩnh, ở chỗ này suy nghĩ quá rối, trước từ từ lại nói. Không biết mảng hải vực này trừ bỏ nơi này có Tác Qua chi vũ, còn có những trang bị hay vật phẩm khác hay không. Hắn bơi ra phía ngoài.
Nhiếp Ngôn tìm tòi ở gần đó đại khái mười mấy phút, thời gian hết hạn kỹ năng hô hấp dưới nước của Tị Thủy Châu đã tới, hắn dùng hết một lọ dược tề hô hấp dưới nước, kéo dài một ít thời gian hô hấp dưới nước.
Chẳng lẽ chỉ có thể đi về trước?
Nhiếp Ngôn không cam lòng, hắn chuẩn bị lại quay lại thử xem, nếu có thể lấy được Tác Qua chi vũ là tốt nhất, nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể đi về trước, chờ lần sau nghĩ đến biện pháp lại qua đây.
Ở gần nơi này dòng nước chảy rất xiết, Nhiếp Ngôn bơi lội một chút cũng trở nên phi thường khó khăn, cũng may lực lượng cùng thuộc tính kháng lực đủ cao, hắn có thể đối kháng, không bị dòng nước cuốn đi.
Trong lúc đang bơi lội, Nhiếp Ngôn bỗng phát hiện ở một vùng hải vực phía xa có một ít ánh sáng sáng long lanh, trong lòng hắn nhảy dựng, chẳng lẽ là bảo rương?
Hắn mượn dùng lực dòng nước đánh vào, bơi về phía nguồn sáng.
Nhiếp Ngôn bơi đại khái ba mươi mét, phát hiện giứa đám đá san hô dày đặc, có một cái bảo rương màu trắng bạc nằm kẹp ở đó. Cái bảo rương màu trắng bạc này có vẻ giống như đồ vật của niên đại Hắc Ám, nhưng mà đã biến hình, mất đi diện mạo ban đầu của nó.
Cái này xác thật là một cái bảo rương, không có khóa, bởi vì khóa đã hỏng rồi.
Cái bảo rương này kẹt ở giữa khe đá, rất khó lấy ra, Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, lấy ra dao găm, chuẩn bị cạy bảo rương ra.
Dùng dao găm cắm vào bên cạnh cái rương, dùng sức thật mạnh. Xoạch một tiếng, nắp bảo rương mở ra. Nhiếp Ngôn nhìn vào bên trong. Bên trong bảo rương có một quyển sách cổ xưa, quyển sách này tuy rằng cũ nát, nhưng còn tính là hoàn chỉnh. Bìa sách là màu xám thẫm. Hắn ước lượng một chút, quyển sách này phi thường dày nặng. Trên bìa sách dùng ngôn ngữ Long tộc viết mấy chữ lớn màu ám kim, Quyển Sách Bị Quên Lãng.
Nhiếp Ngôn đang nghi hoặc Quyển Sách Bị Quên Lãng rốt cuộc là thứ gì, đột nhiên, hắn nghe được một tiếng âm thanh nhắc nhở thanh thúy của hệ thống
“Hệ thống: Ngươi phát hiện Quyển Sach Bị Quên Lãng ở trong đá ngầm, bìa sách cổ xưa của nó, phong ấn lịch sử xa xăm, ngươi có quyết định truy tìm quá khứ của nó, đi tìm đoạn lịch sử mất mát kia hay không?”
Đồng ý!
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, đây hẳn là một lời dẫn nhiệm vụ, dù sao cũng là tiếp thêm một cái nhiệm vụ mà thôi, không có gì, khi nào làm được lại tính, hắn không chút do dự chọn xác nhận.
Đúng lúc này, Quyển Sách Bị Quên Lãng đột nhiên toả ra hào quang vạn trượng, ánh sáng bao phủ ở trên người Nhiếp Ngôn, một cổ lực lượng hắc ám tiến vào thân thể hắn, Nhiếp Ngôn cảm giác được Ám Dực Long ở trong không gian sủng vật có điểm xao động bất an, hắn nhanh chóng trấn an một chút Ám Dực Long.
Ám Dực Long rốt cuộc trở nên bình tĩnh lại.
Nhiếp Ngôn trong lòng kinh ngạc, lực lượng hắc ám thật mạnh mẽ!
Quyển Sách Bị Quên Lãng mở ra trang thứ nhất, mặt trên tự thuật một câu chuyện xưa. Du hiệp cô độc, trên cánh động hắc ám hoang vu tìm kiếm Lưỡi Đao Tà Ác, muốn phá hủy thanh vũ khí tà ác này. Nhưng là sau khi hắn tìm được Lưỡi Đao Tà Ác, ngược lại bị Lưỡi Đao Tà Ác khống chế, phía sau mọc ra một đôi cánh màu đen, biến thành ác ma.
Tiến độ nhiệm vụ:
Chương 1, Tà Ác Chi Thư, đánh chết ác ma Gia Ti Tư Phổ, dùng Quyển Sách Quên Lãng phá hủy Lưỡi Đao Tà Ác, thu thập Ác Ma chi vũ.
Cái này hẳn là một cái nhiệm vụ liên hoàn, hắn tạm thời không có thời gian đi làm, có lẽ cùng nhiệm vụ bình thường không có khác nhau quá lớn, hắn căn bản không quá để ý nhiệm vụ này, phía trên cũng không có tư liệu tỉ mỉ kỹ càng, hắn ném Quyển Sách Bị Quên Lãng vào ba lô. Sau này rồi hãy nói, trước hết lấy được Tác Qua chi vũ vào tay đã.
Nhiếp Ngôn bơi về hướng Tác Qua chi vũ, ánh mắt hắn dừng ở thủy tảo dưới đáy biển, những cây thủy tảo này không ngưng lắc lư theo hướng dòng nước.
Dòng nước ngầm dưới đáy biển này chảy xiết vô cùng hung mãnh, đến bơi lội cũng rất là khó khăn.
Nhìn thủy tảo không ngừng đung đưa, trong đầu hắn bỗng nhiên loé ra một ý tưởng, có biện pháp rồi!
Hắn nghĩ tới biện pháp có thể vừa không gây sự chú ý của hải yêu lại vừa có thể lấy được Tác Qua chi vũ.
Nhiếp Ngôn hưng phấn, hắn bức thiết muốn thí nghiệm một chút ý nghĩ của chính mình có được hay không. Hắn tăng nhanh tốc độ bơi về phía bụi san hô ở nơi xa, chỗ của Tác Qua chi vũ cùng ba con hải yêu đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Hắn dựa vào san hô che đậy, chậm rãi lén đi qua.
Cách Tác Qua chi vũ còn bảy mét, cùng hải yêu gần nhất cách tầm sáu mét, nhìn đến tầm mắt hải yêu rời khỏi Tác Qua chi vũ, Nhiếp Ngôn liền bắt đầu hành động.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận