Thời gian gần đây, Triệu Thơ Ngọc cầm đầu một đám người, tụ tập thành một đoàn đội nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đi phó bản, cũng kiếm được không ít trang bị tốt. Nhưng mà, theo sự phát triển của đoàn đội, mâu thuẫn trong đoàn ngày càng nổi bật. Tất cả vấn đề đều nằm ở việc chia đồ không công bằng. Triệu Thơ Ngọc cho rằng đoàn đội là do mấy người họ thành lập, tự nhiên phải được hưởng nhiều hơn. Cho nên, tại thời điểm phân phối trang bị, xuất hiện sự bất công một cách rõ rệt. Ở trong đoàn đội khắc khẩu vì những vấn đề này rất thường xuyên, khiến cho nhân tâm phân tán, xuất hiện sự phân hoá rõ ràng.
Triệu Thơ Ngọc nói chuyện với những người trong đoàn đội mấy lần, cố gắng ép mâu thuẫn xuống. Mấy người kia vì tìm không được đoàn đội nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể tiếp tục đứng ở đoàn đội cũ. Nhưng mà, tai hoạ ngầm của đoàn đội cũng đã chôn xuống.
Buồn cười Triệu Thơ Ngọc vì quá mức tự đại, không đủ tự biết, có nhiều lần còn lén lút cùng Phó Quang Vũ, Bách Tuấn làm một ít chuyện mờ ám, thủ trang bị tốt làm của riêng. Nàng cho là không có người biết, nhưng trên thế giới này nào có gió không lọt tường, có mấy người của đoạn đội, đã tự tìm đường đi khác cho mình.
Bảy, tám người, lấy Triệu Thơ Ngọc cầm đầu, tụ thành một đám ở cuối lớp, chờ thương lượng cách công lược phó bản tiếp theo, trên mặt bàn cũng để tư liệu rất dày đặc. Phó bản mà bọn họ muốn đi, đã bị người khác khai hoang rồi. Đoàn tinh anh của các công hội lớn đã sớm đi qua phó bản đó vô số lần, cho nên có rất nhiều kỹ xảo nhỏ. Bí kíp thông qua phó bản được lưu truyền lại, bọn họ thu thập những thứ này, chuẩn bị thêm một ít đồ, sau đó vào trò chơi, chuẩn bị thêm một ít đồ là có thể xuất phát.
Mấy người bọn họ hiện tại ở trong trò chơi tuy không tính là đỉnh cấp tinh anh, nhưng cũng là những người chơi mạnh trong đám người chơi tuyến hai. Mỗi lần đi phó bản, công tác chuẩn bị của bọn họ coi như là đầy đủ. Nhưng là, bên trong đoàn đội xuất hiện một vài âm thanh bất hợp tác.
"Ta không đồng ý hành động đi Tri Chu huyệt động lần này. Phó bản này rõ ràng là không phải cái chúng ta có thể đi. Pháp thương của chúng ta gây ra còn quá thấp, ít nhất phải đi qua phó bản Quỷ Bí Huyệt Động hai mươi, làm cho tất cả những thành viên của đoàn đội đều đổi trang bị, pháp thương theo kịp, mới có thể đi phó bản cao cấp như vậy." Một nam sinh dáng người hơi mập, mặt đỏ tới mang tai cãi cọ với đám người Triệu Thơ Ngọc. Hắn gọi Chử Thành Hạo, ở trong Tín Ngưỡng là một Thánh Kỵ Sĩ. Đẳng cấp và thực lực của hắn, ở Tín Ngưỡng cũng không kém đám người Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ, Bách Tuấn là bao. Tính cách của hắn hoà khí, làm việc lại rất có quyết đoán, cho nên trong đám bạn học vẫn là rất có uy tín.
"Không cần, pháp thương của mấy pháp sư bên chúng ta đã khá đủ, chỉ cần có thể qua Tri Chu huyệt động, trang bị của chúng ta liền sẽ lên một đẳng cấp khác, không cần lãng phí thời gian ở trong Quỷ Bí Huyệt Động!" Phó Quang Vũ ngạo nhiên nói.
"Các ngươi đây là mơ tưởng hão huyền. Đám người chúng ta đến Tri Chu huyệt động hiển nhiên sẽ bị diệt đoàn. Một cái đoàn đội, không phải chỉ cần có vài người là có thể chống được. Các ngươi có biết cái gì gọi là đoàn đội hợp tác hay không? Nếu chúng ta đi Tri Chu huyệt động, yêu cầu cái gì? Độc tố vòng cổ? Sinh Mệnh giới chỉ? Hỏa Diễm bảo thạch? Đại bộ phận pháp sư trong đoàn của chúng ta có thể dùng được mấy thứ này sao? Thay vì mạo hiểm đi Tri Chu huyệt động, không bằng chịu khó cày Quỷ Bí Huyệt Động trong thời gian ngắn, cho vài pháp sư trong đoàn kiếm mấy bộ pháp bào bí pháp, pháp trượng. Như vậy, lực chiến của cả đoàn cũng sẽ tăng thêm.”
Lời nói của Chử Thành Hạo làm cho vài tên pháp sư trong đoàn rơi vào trầm tư. Độc Tố vòng cổ, Sinh Mệnh giới chỉ, những vật này hiển nhiên yêu cầu đẳng cấp tương đối cao, bọn họ khẳng định không dùng được. Cuối cùng, những người dùng đến chũng chỉ có Phó Quang Vũ, Bách Tuấn mấy người. Mà bọn họ, làm việc mệt gần chết, cuối cùng lại không kiếm được gì. Chử Thành Hạo hiển nhiên là đứng về phía bọn họ, lập tức đã được bọn họ duy trì về mặt tâm lý.
Phó Quang Vũ gặp mấy pháp sư bên cạnh bị Chử Thành Hạo thuyết phục, trong nội tâm thầm mắng một tiếng, nói: "Những trang bị trong Quỷ Bí huyệt động đều là đồ bỏ đi, ở bất kỳ hội đấu giá nào đều có thể mua được, nếu có thể thông qua Tri Chu huyệt động, chúng ta còn cần để ý những thứ kia sao?"
"Mấy thứ trong Quỷ Bí huyệt động quả thật có thể mua được, nếu như chúng ta không đi Quỷ Bí huyệt động, chẳng lẽ phải đi hội đấu giá mua? Chúng ta mua được sao? Ngươi chi tiền sao? Hay là mấy thứ độc tố vòng cổ kiếm được trong Tri Chu huyệt động, ngươi bán thành tiền, sau đó mua quỷ bí pháp bào? Ngươi chịu không? Nói cho cùng, các ngươi còn không phải nghĩ kiếm cho mình trang bị tốt sao? Bởi vì tư lợi của vài người cho nên kéo cả đoàn đi mạo hiểm. Ta không đi, các ngươi ai thích người đó đi đi." Chử Thành Hạo tình tình bướng bỉnh bốc lên.
"Mẹ nó, mỗi lần đều là ngươi lắm chuyện. Lần trước cũng là vì ngươi, chúng ta mới không thành công đi Bạch Điểu hạp cốc. Đi ở Quỷ Bí huyệt động lâu như vậy. Nếu không, trang bị của chúng ta chắc chắn tốt hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần. Ngươi cho rằng ngươi là ai a, ta sớm nhìn ngươi khó chịu, có tin ta đánh ngươi hay không?" Phó Quang Vũ mắt lộ ra hung quang trừng mắt Chử Thành Hạo.
"Ngươi có giỏi ngươi đánh đi, ta sợ ngươi chắc." Chử Thành Hạo không chút nào yếu thế nhìn lại Phó Quang Vũ.
Trong trường Đệ Nhất Quân Đội, Phó Quang Vũ cũng không dám thật sự động thủ.
"Đừng coi mình là người quan trọng, đoàn đội của chúng ta không cần ngươi. Ta có người quen làm tài vụ kế toán, thích thì có thể tìm một Thánh Kỵ Sĩ khác. Ngươi muốn đi hay ở tuỳ ngươi.” Triệu Thơ Ngọc khinh miệt nhìn thoáng qua Chử Thành Hạo.
"Khuya hôm nay ta có việc, không đi Tri Chu huyệt động ." Một nam sinh hình thể thon dài nói. Hắn trong Tín Ngưỡng là Áo thuật pháp sư, không dám trực tiếp trở mặt với bọn người Phó Quang Vũ, nhưng dùng cách này để duy trì lập trường của hắn.
"Ta cũng không đi."
"Ta cũng vậy."
Nói chuyện đều là đội viên cấp khá thấp của đoàn đội. Bọn họ tham gia đoàn đội đến nay, chịu đựng bị đối xử không công bằng, đều ủng hộ Chử Thành Hạo.
Chử Thành Hạo cảm động nhìn thoáng qua đám người kia, trong lòng có chút cảm khái. Đứng về phía chính nghĩa sẽ luôn được ủng hộ và giúp đỡ, chính là như tình huống hiện tại. Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ cùng Bách Tuấn đều làm chuyện quá đáng, coi đoàn đội thành công cụ tăng thực lực của cá nhân, chưa từng nghĩ đến vì đội viên mà làm gì cả.
Thoáng cái, hơn một nửa đội viên đều đứng về phía Chử Thành Hạo, muốn bỏ việc, Triệu Thơ Ngọc liền trở nên nóng nảy.
Triệu Thơ Ngọc nhìn về phía một trong những nam sinh, nói: "Trần Mặc, ngươi cũng không đi sao?" Triệu Thơ Ngọc cố gắng kéo lại một số người, trong đó Trần Mặc một mực thầm mến nàng.
Cái nam sinh tên là Trần Mặc không lên tiếng.
Mắt thấy đoàn đội căn bản không đi Tri Chu huyệt động được, Bách Tuấn lập tức đứng ra hoà giải, cười nói: "Bây giờ còn chưa quyết định, mọi người ngồi xuống thương lượng trước đã. Nếu đi không được thì thôi, chúng ta làm an bài khác."
Chử Thành Hạo hừ hừ, cười lạnh nói: "Ta xem như nhìn ra, các ngươi đều là một nhóm, cho tới bây giờ vẫn chỉ nghĩ vì kiếm chỗ tốt cho chính mình, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta đi, các ngươi tìm người khác a."
Đám người bọn họ đang cải vả kịch liệt, Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ từ gần đó đi tới.
"Chử Thành Hạo, chúng ta gần nhất chuẩn bị tổ chức đoàn đội, ngươi có cần tham gia không?" Hứa Nham mở miệng nói.
"Các ngươi có mấy người rồi?" Chử Thành Hạo mở miệng hỏi, hắn tuy bình thường không tiếp xúc với Hứa Nham, nhưng vẫn biết một chút tính cách của Hứa Nham. Hắn ít nhất sẽ không giống mấy người Phó Quang Vũ.
"Tạm thời chỉ có ta, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ, nhưng mà rất nhanh sẽ nhận người, Nhiếp Ngôn nói nếu như hắn có rảnh, nói không chừng sẽ đến đoàn của chúng ta, mặt khác còn có mấy thành viên của Lam Sắc Phong Linh, cũng nói muốn tham gia, phỏng chừng nhiều nhất một hai ngày, có thể thành lập một cái đoàn đội." Hứa Nham nói.
Lời nói của Hứa Nham lập tức làm cho các học sinh ở chung quanh ghé mắt, Hứa Nham có thể kéo theo người của Lam Sắc Phong Linh? Hứa Nham từ lúc khai giảng xong liền gia nhập Lam Sắc Phong Linh, bọn họ có biết. Trước kia bọn họ không biết thực lực của Lam Sắc Phong Linh, nhưng trải qua lần tụ hội của trường Đệ Nhất Quân Đội, bọn họ chính là thấy tận mắt biết đến Lam Sắc Phong Linh rốt cuộc là tổ chức như thế nào.
Chử Thành Hạo trầm mặc một lát. Dù sao hiện tại hắn cũng không còn chỗ đi, gật đầu nói: "Được rồi, nhưng ta nói trước, ta có quyền lợi rời đoàn đội nếu ta muốn."
"Đó là đương nhiên, hoan nghênh ngươi vào đoàn." Hứa Nham lộ ra nụ cười cởi mở nói.
"Hứa Nham, ta có thể vào đoàn không?" Một bên Trần Mặc đột nhiên mở miệng nói.
"Hoan nghênh."
"Ta cũng muốn tham gia."
Trong lúc nhất thời, chí ít có mười mấy người muốn rời khỏi đoàn đội của Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ cùng Bách Tuấn. Bọn họ đã sớm chịu đựng mấy người này đủ rồi, vừa thấy có cơ hội rời đoàn, họ không chút do dự lựa chọn thoát ly. Tuy bọn họ đối Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ không hiểu rõ lắm.
Vừa thấy những người này đều muốn rời đoàn, bọn người Triệu Thơ Ngọc thoáng cái trở nên sốt ruột. "Kháo, Hứa Nham, ngươi cái tên vô dụng này, cũng dám tới nơi này đào góc tường, cũng không nhìn xem chính mình có thực lực gì không. Liền mấy người các ngươi sao, tổ chức được đoàn đội sao? Cho dù tổ đoàn, đi phó bản nào? Đầm lầy Quả Bá Lâm?" Phó Quang Vũ đùa cợt nhìn về phía Hứa Nham.
"Chúng ta thật ra có thể bắt đầu đi từ đầm lầy Quả Bá Lâm. Còn hơn một số người chỉ muốn kiếm trang bị tốt cho mình. Hơn nữa, ai là đồ bỏ đi còn không biết đâu." Hứa Nham không chút khách khí đánh trả.
Lúc này Chử Thành Hạo mở miệng nói: "Chúng ta những người này có thể bắt đầu lại từ đầu, từ nay về sau, các ngươi đi đường của các ngươi, chúng ta đi cầu của chúng ta."
Cả hệ chỉ huy xem như triệt để phân hóa thành hai phái.
"Một đám đồ bỏ đi, toàn bộ cút cho ta. Từ nay về sau tại trong trò chơi, ta thấy các ngươi một lần, ta liền đánh các ngươi một lần!" Phó Quang Vũ lạnh lùng nói.
Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ thoáng cái nổi giận. Phó Quang Vũ cũng quá kiêu ngạo, quá coi mình là nhất. Lúc trước bọn họ có trang bị Nhiếp Ngôn đưa, cũng chưa chắc sợ Phó Quang Vũ. Mà hiện tại, thực lực của bọn hắn sớm đã khác xa ngày trước.
Phó Quang Vũ vạch mặt càng làm cho các học sinh sinh lòng chán ghét.
"Khuya hôm nay có dám đánh một hồi không?" Hạ Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Phó Quang Vũ.
"Ngươi có gan thì đến đây." Phó Quang Vũ cười lạnh nói.
Không khí giữa mọi người có chút giương cung bạt kiếm, song phương đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường. Hứa Nham nói thêm một chút, bọn họ kéo đến mười ba người, tăng thêm chính mình là mười sáu người, lại gọi vài người có thể thành lập đoàn đội. Còn lại những người kia đều là nhân viên trung thành của Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ cùng Bách Tuấn, cho dù đến đây nhóm người Hứa Nham cũng không đồng ý.
Muốn làm cho những người này tâm phục khẩu phục, cần phải đối đãi tử tế. Hứa Nham nhớ tới cách Nhiếp Ngôn thống trị Ngưu Nhân Bộ Lạc, muốn làm cho cả đoàn đội có sự đoàn kết mạnh mẽ, việc cần phải làm còn có rất nhiều.
Đám người bọn họ tập trung cùng một chỗ để hàn huyên, giới thiệu qua đẳng cấp của nhau. Xa xa, bọn người Triệu Thơ Ngọc quăng đến ánh mắt đầy âm độc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận