Nhiếp Ngôn Ẩn Thân núp ở xa, chứng kiến Hàn Băng U Linh ở cách đó không xa đi ngang qua, mạnh dạn lao lên, dao găm trong tay nhanh chóng vọt đến.
Ngay khi con dao găm của hắn sắp đâm trúng vào Hàn Băng U Linh, Hàn Băng U Linh đột nhiên biến mất.
Nhiếp Ngôn một đòn thất bại, trong lòng giật mình, chỉ thấy Hàn Băng U Linh đột nhiên hiện ra ở phía bên phải của hắn, đôi mắt của nó vốn đang trống rỗng không có tiêu cự, đột nhiên trở nên dữ tợn đầy khát máu.
Khàn, Hàn Băng U Linh phun ra một ngụm khí lạnh, một dòng nước lạnh đánh về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiệt độ giảm xuống kịch liệt như thể muốn đóng băng tất cả mọi thứ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhiếp Ngôn xoay người, lướt đi ra cách đó vài mét.
Hàn Băng U Linh đột nhiên biến mất. Khi hắn xuất hiện lần nữa, là đang ở ngay sau lưng Nhiếp Ngôn. Một luồng sương lạnh bắn về phía Nhiếp Ngôn.
Phương thức chiến đấu của Hàn Băng U Linh khác hoàn toàn với những con quái vật mà trước kia Nhiếp Ngôn từng gặp. Nó trôi nổi bất định, trốn tránh cùng công kích đều cực nhanh. Đồng thời, quái vật hệ U Linh đều có một đặc điểm giống nhau rất đáng ghét, đó chính là chúng nó sẽ không bị khống chế bởi các kỹ năng khống chế.
Nó so với trong tưởng tượng của hắn còn khó chơi hơn. Nhiếp Ngôn không dám coi thường.
Ngay khi hắn không ngừng tránh né, Nhiếp Ngôn cũng tranh thủ điều chỉnh lại kỹ xảo chiến đấu của mình, làm cho động tác của mình nhanh hơn, mới miễn cưỡng có thể né được những đòn đánh của Hàn Băng U Linh.
Dùng kỹ năng Né Tránh trốn đi đòn tấn công của Hàn Băng U Linh, Nhiếp Ngôn đột nhiên phát hiện, lưng của Hàn Băng U Linh đang ở ngay trước mặt của mình. Trái tim hắn trầm xuống, nhào tới lưng của Hàn Băng U Linh.
Nhiếp Ngôn đột nhiên bộc phát ra tốc độ cực nhanh, so với bất kỳ lần hành động nào đều nhanh hơn rất nhiều. Lực lượng của toàn thân hắn tụ đến đầu gối, dùng đầu gối đá lên một cái, đánh vào lưng của Hàn Băng U Linh.
Bùm một tiếng, Hàn Băng U Linh lảo đảo tiến lên phía trước vài bước.
Nhiếp Ngôn làm sao có thể buông tha cho thời cơ tấn công tốt như vậy. Hắn đột nhiên lướt người tiến lên, dùng Kích Khuỷu Tay, khuỷu tay mạnh mẽ nện vào lưng Hàn Băng U Linh. Thân thể hắn cũng hơi nghiêng, thanh kiếm Trạch Ân Nạp Đức trong tay dùng Đoạn Cân, hung hăng xuyên qua lưng của Hàn Băng U Linh.
Toàn bộ thanh kiếm Trạch Ân Nạp Đức đều xuyên qua người nó. Nhiếp Ngôn nắm chặt chuôi kiếm Trạch Ân Nạp Đức, mạnh, cắt một cái.
Hàn Băng U Linh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị tiếp tục công kích, Hàn Băng U Linh đột nhiên biến mất. Công kích của hắn thất bại. Nhiếp Ngôn nhìn qua lời nhắc của hệ thống. Vừa rồi, hắn hoàn thành liên hoàn ba chiêu, tạo ra trị số sát thương hơn năm vạn. Xem ra, Hàn Băng U Linh không phải không thể đối phó được.
Nhiếp Ngôn mới vừa đứng lại, chỉ cảm thấy sau lưng một luồng gió lạnh thổi tới. Hắn tranh thủ dùng ngay kỹ năng Tật Phong Bộ.
Một dòng nước lạnh quét ngang mà qua, phía mặt đất chung quanh bao trùm một tầng băng sương dày đặc. Rất nhiều cây Phỉ Thuý Kim Lan Thảo trên mặt đất bị đông cứng thành băng. May là Nhiếp Ngôn trốn nhanh, nếu không sẽ biến thành tượng băng.
Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo ở trong này có rất nhiều cũng là điều may mắn, nếu không Nhiếp Ngôn chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Hai bóng người dùng tốc độc cực nhanh giao thủ trên cỏ. Nhiếp Ngôn dần dần đem các loại kỹ xảo cách đấu dung nhập vào kỹ năng trong trò chơi. Hắn kinh ngạc phát hiện, chúng nó có độ phù hợp, độ tương tự cực kỳ cao. Tốc độ công kích của hắn không nhanh được như Hàn Băng U Linh, cũng chỉ có thể dùng các kỹ xảo, chiêu thức quỷ dị, đánh bất ngờ để chiến thắng.
Đây là một cuộc chiến truy đuổi bền bỉ, khác với những trận chiến đơn điệu vừa chạy vừa chém trước kia. Động tác của Nhiếp Ngôn thập phần linh hoạt. Có lẽ là vì không bị hạn chế bởi bất kỳ kỹ năng nào, cho nên có tính linh hoạt cao hơn rất nhiều.
Loại tự do biến thiên này, khiến cho Nhiếp Ngôn cảm thấy khi chiến đấu rất vui vẻ sảng khoái.
Trải qua loại cường độ chiến đấu này rồi, Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được, kỹ xảo đánh nhau của mình cũng đang không ngừng tiến bộ.
Hàn Băng U Linh hung mãnh tấn công Nhiếp Ngôn, nhưng hắn cũng chịu những đòn tiêu hao của Nhiếp Ngôn, lượng máu càng ngày càng ít, rốt cục chỉ còn lại không đến một nữa.
Hàn Băng U Linh thê lương hí một tiếng, toàn thân tản ra một cổ khí lạnh mãnh liệt.
Vừa tiếp xúc với những khí lạnh này, trên người Nhiếp Ngôn lập tức bao trùm dày đặc sương trắng, tốc độ thi triển kỹ năng trên diện rộng giảm xuống, động tác của hắn đều trở nên rất gian nan. Hắn vội uống một lọ dược tề kháng hàn cấp đại sư. Một luồng cảm giác nóng ấm áp từ bụng phát tán ra tứ chi, tràn ra cơ thể xung quanh, khiến cho thân thể hắn trở nên linh hoạt trở lại.
Mắt thấy Hàn Băng U Linh có dấu hiệu sẽ cuồng bạo, Nhiếp Ngôn xông lên, một cước đá vào bụng của Hàn Băng U Linh, sau đó một cái Mạt Hầu. Thanh kiếm Trạch Ân Nạp Đức toả ra ngọn lửa đỏ rực, quét ngang qua cổ họng của Hàn Băng U Linh.
Hàn Băng U Linh hí lên một tiếng bén nhọn, hai bên móng tay lập tức tăng vọt vài cetimet, sắc bén vô cùng. Công kích của nó trong nháy mắt mạnh hơn vô số lần, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn rất nhiều so với trước kia. Hàn Băng U Linh tấn công Nhiếp Ngôn gần như điên cuồng, việc né tránh của Nhiếp Ngôn trở nên gian nan hơn, liên tiếp thiếu chút nữa bị đánh trúng.
Mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của Hàn Băng U Linh sắp vung xuống, muốn giết chết mình, Nhiếp Ngôn dùng Âm Ảnh Vũ Bộ, né ra ngoài.
Âm Ảnh Vũ Bộ cấp mười sáu! Tung tích của Nhiếp Ngôn biến mất.
Trên mặt Hàn Băng U Linh lộ ra vẻ mờ mịt, nó hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn tựa như biến mất vào không khí vậy. Các kỹ năng bình thường, tỷ như Tật Phong Bộ, Biến Mất vân vân, nó đều có thể cảm giác được, nhưng năng lực cảm giác của nó trước mặt kỹ năng Âm Ảnh Vũ Bộ cấp mười sáu, hoàn toàn không có hiệu quả.
Cực Hiệu Kinh Sợ!
Nhiếp Ngôn sớm đứng ở sau lưng Hàn Băng U Linh, dùng kỹ năng Cực Hiệu Kinh Sợ, làm cho Hàn Băng U Linh rơi vào trạng thái dừng lại.
Luyện Ngục Chém Giết!
Nhiếp Ngôn cầm trong tay kiếm Trạch Ân Nạp Đức, ngọn lửa trên thân kiếm cháy phừng phừng, một kiếm chém ngang lưng Hàn Băng U Linh. Ngọn lửa đỏ rực từ phía sau lưng Hàn Băng U Linh, chém nó thành hai nửa. Luyện Ngục Chém Giết thi triển thành công!
Lượng máu của Hàn Băng U Linh chạm đáy, phát ra tiếng hét thê lương, trên người bay ra rất nhiều luồng khí lạnh, thân thể của nó chậm rãi tiêu tán, biến mất tại không trung.
Hô, Nhiếp Ngôn thở dài một hơi, cuối cùng cũng xử lý xong con quái khó ăn này.
Đứng nguyên tại chỗ hồi phục thể lực Nhiếp Ngôn nhìn về phía xa. Ở chỗ này, khắp nơi đều là Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo, vẫn chạy dài đến vô tận, lung lay theo gió. Tuy nhiên, vừa rồi Nhiếp Ngôn chiến đấu với Hàn Băng U Linh, đã huỷ diệt một mảng lớn Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo, nhưng là phần Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo còn lại khẳng định đủ dùng.
Cho dù ở trong này thu thập hơn mười ngày, cũng chưa chắc có thể thu thập xong tất cả Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo.
Nhiếp Ngôn cúi người bắt đầu thu thập, từng tiếng âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Hệ thống: Ngươi đã lấy được một gốc cây Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo.
Hệ thống: Ngươi đã lấy được một gốc cây Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo…
Một chuỗi âm thanh nhắc chở của hệ thống liên tiếp vang lên, trong ba lô của Nhiếp Ngôn tích lũy số lượng Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo ngày càng nhiều.
Góp nhặt sáu tổ, Nhiếp Ngôn bắt đầu dùng những cây Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo này chế tác dược tề trong nháy mắt khôi phục cao cấp. Kỹ năng đại sư dược tề có thể giúp các người chơi chế tác các dược tề đặc biệt dưới tình huống không thể chế dược, tỷ như dược tề hồi phục trong nháy mắt loại sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng cấp đại sư, còn có một chút dược tề chủng loại kháng độc, độc tố…
Nhiếp Ngôn lấy ra một cây Phỉ Thuỷ Kim Lan Thảo, trải qua quá trình sơ chế đơn giản, hắn bắt đầu quá trình chế thuốc.
Một lọ lại một lọ thuốc trong nháy mắt hồi phục cấp cao sinh ra dưới tay hắn. Mỗi một lần chế tác thành công một lọ dược tề trong nháy mắt hồi phục cao cấp, hắn có thể đạt được 3 điểm thuần thục kỹ năng. Chế tác thành công một tổ thuốc trong nháy mắt hồi phục cao cấp rồi, đặt ở một góc trong ba lô, sau đó tiếp tục vùi đầu công tác.
Nhiếp Ngôn làm đi làm lại quá trình chế tác đơn giản mà buồn tẻ, bởi vì kỹ năng đại sư dược tề muốn thăng cấp, chỉ cần độ thuần thục kỹ năng khá thấp, cho nên tốc độ tăng cấp của hắn tính là khá nhanh.
Khi Nhiếp Ngôn chuyên tâm luyện tập độ thuần thục kỹ năng của kỹ năng đại sư dược tề học, đám người Chử Thành Hạo đã tụ tập tại cửa ra vào của hội đấu giá ở trong thành Tạp La Nhĩ. Bọn họ chuẩn bị cùng mấy người Hứa Nham đi trước luyện cấp, lẫn nhau phối hợp trước một chút, chờ khi quen hơn rồi, có thế cùng nhau đi đánh phó bản.
Tăng thêm Chử Thành Hạo, tổng cộng mười ba người. Có hai người đi mua vật phẩm tiêu hao, một lát nữa sẽ tới.
"Đội Hứa Nham một lát nữa sẽ đến."
"Ta nghe Hứa Nham nói hắn vừa mới thay Chử ca xin gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, có lẽ hai ngày nữa thì sẽ có câu tả lời.”
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện phiếm, xa xa, có bảy, tám người đi về hướng nơi này.
“Là đám người Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ!"
"Bách Tuấn hình như không tới."
Bọn họ chứng kiến dáng vẻ của Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ, thì biết mấy người này đến đây gây chuyện. Họ đều trở nên cảnh giác, đứng ở sau lưng Chử Thành Hạo, ánh mắt nhìn về phía đoàn người Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ.
Ánh mắt Triệu Thơ Ngọc rơi vào trên người bọn người Trần Mặc, lộ làm biểu lộ oán trách nói: "Ta tới là muốn mời các ngươi trở về, trước kia là chúng ta không đúng. Từ khi thành lập đoàn đội đến nay, chúng ta tuy từng có một chút mâu thuẫn, nhưng hợp tác coi như vui sướng. Chẳng lẽ thật sự muốn đường ai nấy đi sao?"
"Chử Thành Hạo, ta thừa nhận, lúc trước ta quá xúc động, thái độ có hơi quá. Ta xin lỗi ngươi, theo chúng ta trở về đi, các ngươi đi theo Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ những tên bỏ đi kia có tiền đồ gì? Với cấp trang bị của bọn hắn, làm sao có thể kéo theo một đoàn đội tốt được?" Phó Quang Vũ mặc dù đang nói xin lỗi, vẫn có chút ngạo mạn.
"Trước kia, đoàn đội có vui hay không, người sáng suốt đều thấy rõ ràng. Triệu Thơ Ngọc, ngươi cũng không cần giả bộ đáng thương. Mấy người các ngươi rốt cuộc có đức hạnh gì, chúng ta đã sớm hiểu rõ. Đừng nói nhiều, từ nay về sau, các ngươi đi đường của các ngươi, chúng ta đi cầu độc mộc của chúng ta." Chử Thành Hạo không có ý định yếu thế.
Quang Vũ mở miệng, muốn mắng Chử Thành Hạo, nghĩ một lát, cố kiềm chế cơn tức.
"Các ngươi trở về, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn. Cùng lắm thì không đi Tri Chu huyệt động, tiếp tục dừng ở Quỷ Bí huyệt động, Qua một thời gian ngắn, trang bị của chúng ta tốt lên rồi, đến lúc đó đi Tri Chu huyệt động.”
Chử Thành Hạo hiển nhiên không hề động lòng. Các đội viên khác cũng không hề có dấu hiệu quay trở lại.
"Các ngươi có nói thế nào đi nữa cũng không có tác dụng. Cút về đi, chúng ta không cần." Bên cạnh, một đội viên không hề khách khí nói, bọn họ đã sớm nhìn rõ ràng bộ mặt thật của đám người Phó Quang Vũ.
"Đây chính là các ngươi nói, ta đã tử tế mời các ngươi trở về, các ngươi rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Từ nay về sau, các ngươi chơi phó bản, ta Phó Quang Vũ tuyệt đối thấy các ngươi một lần, giết các ngươi một lần. Giết đến khi các ngươi không dám ra khỏi thành mới thôi. Ta nói được thì làm được." Phó Quang Vũ lộ ra biểu lộ hung ác nói. Hậu trường của hắn vẫn là có chút thực lực.
"Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không, chúng ta sẽ theo đến cùng." Ánh mắt Chử Thành Hạo lạnh lẽo nói. Hắn sẽ không dễ bị người khác doạ sợ.
"Ngươi cho rằng Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ mấy tên đồ bỏ đi kia có thể giữ được các ngươi sao?" Phó Quang Vũ cười lạnh nói.
"Chúng ta thật ra muốn nhìn, ngươi làm sao có bản lĩnh giết chúng ta đến mức không dám ra khỏi thành.” Đúng lúc này, nhóm người Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ đi về hướng bên này.
Phó Quang Vũ nghe được âm thanh này, quay đầu đang muốn nói vài lời độc ác, ánh mắt của hắn rơi vào trên trang bị của đám người Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ, lâm vào trạng thái ngốc trệ.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận