Lời nói của Thạch Phong kích thích mạnh đám người Duy Ngã Độc Cuồng.
Lập tức bầu không khí hiện trường trở nên ngột ngạt vô cùng, hai phương mơ hồ có xu hướng một lời không hợp rất có thể động thủ.
Bất quá ai cũng không có ra tay.
Bởi vì mọi người cũng biết nếu như lúc này ra tay liền có ý nghĩa hai công hội toàn diện khai chiến, dù ai thua ai thắng đều tổn thất nặng nề để cho đám người khác kiếm được lợi, cho nên dù là Trầm Mặc Tàn Kiếm hay Duy Ngã Độc Cuồng đều không muốn nhìn thấy chuyện như thế xảy ra.
“Chỉ bằng đồ bỏ đi như mày à?” Sắc mặt Duy Ngã Độc Cuồng lạnh xuống, độc ác nhìn chăm chằm vào Thạch Phong, dùng giọng điệu tràn ngập miệt thị mà nói: “”Được, mày giỏi đấy! Vậy để cho chúng ta đánh xong rồi biết đi! Tao cũng muốn xem thử thực lực của mày có lợi hại như miệng của mày không!”
Duy Ngã Độc Cuồng nói xong liền mang theo đám thủ hạ tiến vào Xưởng Vũ Khí Thú Nhân, hơn nữa trực tiếp bắt đầu từ cấp Khó Khăn, căn bản không chuẩn bị làm nóng người gì, rõ ràng muốn để cho Thạch Phong và người của Liên Minh Thích Khách nhìn xem sự chênh lệch giữa bọn họ.
“Vênh váo cái gì, đến lúc đó cho các người biết lễ độ.” Thứ Tâm bĩu môi, cười lạnh nói.
Không chính thức thể nghiệm qua độ khó của Xưởng Vũ Khí Thú Nhân, căn bản không biết rõ độ khó ấy là cao cỡ nào, nếu không thì hắn cũng sẽ không tìm Thạch Phong đến giúp đỡ rồi. Bởi vì đây là biện pháp cuối cùng, dù sao địa vị của Liên Minh Thích Khách hiện tại rất xấu hổ, cần một sự đột phá, cho nên bắt buộc phải lấy tới tay đánh thông phó bản đoàn đội cấp Khó Khăn.
“Đúng đó, Ám Tinh bọn bay nổ cho đã vào, khi vô phó bản thì chỉ biết khóc.”
“Hội trưởng, chúng ta mau vào phó bản đi, tôi nhất định phải làm cho đám Ám Tinh kia biết rõ thực lực Liên Minh Thích Khách của chúng ta.”
“Đúng rồi, hội trưởng, lần này đánh thông phó bản thuộc về chúng ta chắc.”
Những người khác của Liên Minh Thích Khách quét sạch sự mất mát trước đó, xoa tay, đột ngột tích cực hẳn lên.
Thạch Phong nghe thấy mọi người đàm luận, chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Bất quá hội trưởng Trầm Mặc Tàn Kiếm của Liên Minh Thích Khách lại có thêm vài phần kính trọng với Thạch Phong.
Không nghĩ tới Thạch Phong thật đúng là có bản lĩnh.
Khí thế vốn hạ xuống, nhưng bởi vì Thạch Phong khiêu khích làm cho cả đoàn đội đều xuất hiện sự biến hóa, bây giờ mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, hận không thể vọt vào phó bản ngay lập tức đánh ngã boss, lấy được đánh thông phó bản cấp Khó Khăn, để cho đám Ám Tim xem sự lợi hại của bọn họ.
Nhưng Phong lại không để ý đối với điều này.
Dù sao thì trước kia hắn cũng là hội trưởng của một hội, muốn làm đoàn đội lập tức có được ý chí bùng phát vô cùng đơn giản.
Đó là có kẻ cạnh tranh.
Kỳ thật Duy Ngã Độc Cuồng đã là kẻ cạnh tranh của Liên Minh Thích Khách trước rồi, bất quá Thạch Phong lại bỏ thêm một mồi lửa, làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ càng cao lên một tầm mới.
Đương nhiên loại ý chí này chỉ là an ủi tâm lý mà thôi, sẽ không bởi vì nó mà có thể nháy mắt làm cho cái gì cũng không làm, lại có thể lập tức đánh thông phó bản. Muốn thông qua phó bản đoàn đội cấp Khó Khăn còn cần yếu tố mấu chốt khác.
Bất quá Thạch Phong hiện tại cũng không có nói ra, chỉ yên lặng gia nhập đoàn đội Liên Minh Thích Khách, đi theo Trầm Mặc Tàn Kiếm cùng tiến vào Xưởng Vũ Khí Thú Nhân.
Xưởng Vũ Khí Thú Nhân là một nhà xưởng sản xuất vũ khí đã hư hỏng, địa hình cũng không phức tạp, chỉ cần dọc theo hành lang đi thẳng là tới cùng, ở đây có thể nhìn thấy boss bằng mắt thường.
Bên trong cả phó bản tổng cộng có ba con boss, số lượng tuy ít, nhưng từng con đều hết sức mạnh mẽ, ở trong phó bản hai mươi người cấp Khó Khăn đều là boss Đại Đầu Lĩnh, các kỹ năng đều rất lợi hại, giết chết MT là chuyện rất bình thường. Nếu như chưa quen thuộc những kỹ năng của boss kia, không nắm chắc thời cơ tốt, bị diệt đoàn mấy mươi lần cũng không có gì kì lạ, so với boss, thì quái vật tinh anh cũng rất dễ thanh lý.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã biết phải làm gì, nhưng cậu Dạ Phong nếu đã dám đi vào, tôi liền nói qua nhiệm vụ của anh chính là toàn lực phát ra, chú ý né tránh kỹ năng và cừu hận của đám Tinh Anh. Bởi vì lực công kích của bọn quái vật trong này rất cao, MT bị đánh trúng một lần đều mất rất nhiều máu, chứ nói chi là những chức nghiệp khác. Hơn nữa những quái vật này đều kháng kỹ năng khống chế, cho nên áp lực của trị liệu rất lớn, cơ hồ không có tinh lực dư thừa để trị liệu cho những người khác. Cậu phải cẩn thận.” Trầm Mặc Tàn Kiếm thuyết minh chầm chậm.
“Được rồi, giải thích chỉ có bấy nhiêu thôi, chúng ta trước cứ lấy bốn con Tinh Anh giữ cửa thử một lần, tìm cảm giác phối hợp đi.”
Nói xong xuôi, Trầm Mặc Tàn Kiếm liền chỉ huy hai gã MT phóng tới bốn con Chiến Sĩ Bán Thú Nhân cấp Tinh Anh level 10 tay cầm búa lớn.
Chiến Sĩ Bán Thú Nhân, cấp Tinh Anh, level 10, HP 50 ngàn.
Bởi vì là trong phó bản, cho nên lượng máu sẽ tăng thêm, lực công kích cũng thế. Nếu so với Tinh Anh level 10 ở ngoài thì lợi hại hơn.
Hai MT, một người là Thuẫn Chiến Sĩ, một là Thủ Hộ Kỵ Sĩ, một người kéo hai con, chuyện này rất bình thường, nhưng mà sau khi Thạch Phong nhìn thấy thương tổn hai gã MT tạo ra, lập tức kinh ngạc.
Thương tổn bình thường của Thuẫn Chiến Sĩ chỉ có 32 điểm, khi sử dụng Anh Dũng Đả Kích mới tạo thành 66 điểm tổn thương; Thủ Hộ Kỵ Sĩ còn lại thì thảm hại hơn, thương tổn bình thường mới có 24 điểm, cộng thêm Thần Thánh Đả Kích mới có 51 điểm.
Phải biết rằng hai MT này đều đã level 10, tay cầm vũ khí cấp Huyền Thiết, cho dù vũ khí một tay, nhưng đối mặt Tinh Anh đồng cấp, mới đáng ra điểm tổn thương thế này, sao không thể để cho Thạch Phong khiếp sợ cho được.
Mặc dù hai gã MT đều chú ý né tránh công kích, nhưng phương diện né tránh rất đờ đẫn, số lần bị đánh trúng rất nhiều, hơn nữa mỗi lần bị đánh trúng thân thể đều lùi lại một hai bước mới có thể giữ vững mình. May rằng mỗi một lần bị thương không cao, chỉ có hơn 300 điểm thôi, hai người cộng lại hơn 600 điểm, mà lượng máu của hai gã MT đã hơn 2400 điểm, nhưng mà trị liệu rất vất vả.
Song, khi nhìn thấy hai MT có được 2400 điểm máu, Thạch Phong cũng đần ra.
Đây là chuyện quỷ gì thế!
Lượng máu này cũng quá dày, quá cao thượng đó.
Chắc không phải hai MT này vẫn luôn thêm điểm sức chịu đựng, không thêm sức mạnh và nhanh nhẹn chứ!
Cũng chỉ có giải thích như thế, mới có thể hợp lý, vì sao hai MT rõ ràng là cao thủ của trò chơi, lại né tránh rất cố hết sức, thương tổn tạo thành cũng thấp đáng thương. So sánh với thích khách level 10, là một đòn công kích bình thường, mà thích khách còn có thể bỗng chốc đánh ra trên trăm điểm tổn thương, sử dụng kỹ năng đều có thể vượt qua hai trăm. Nguyên nhân chỉ có thể nằm ở chỗ sức mạnh của hai gã MT này quá thấp, nhanh nhẹn quá ít, rõ ràng có thể tránh ra, nhưng thân thể lại không theo kịp.
Rất rõ ràng người chơi Liên Minh Thích Khách còn chưa thích ứng được phương thức chiến đấu của Thần Vực, có rất nhiều người chơi cao thủ, lại không thể chân chính phát huy ra sức mạnh của mình, khó trách giai đoạn đầu Liên Minh Thích Khách không có tiếng tâm gì, đến hơn một nửa năm sau mới khởi sắc, khó tránh lúc đánh boss cả đoàn bị diệt, không diệt đoàn mới gọi là không có lý. Thật không biết trước kia bọn họ làm sao có thể thông qua phó bản đoàn đội mười người cấp Khó Khăn.
“Tôi muốn nói một câu, không biết có được không?” Thạch Phong nhìn về phía Trầm Mặc Tàn Kiếm, nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù có Duy Ngã Độc Cuồng là kẻ cạnh tranh lớn, nhưng mọi người vẫn có ý kiến với Thạch Phong đấy, chỉ là nhìn mặt Thứ Tâm cho nên ngậm miệng không đề cập tới, nhưng nếu Thạch Phong dám được đà lấn tới, bọn họ cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.
“Cậu có gì muốn nói thì cứ nói đi, chỉ cần có lợi với việc đánh phó bản, chúng tôi sẽ không từ chối.” Trầm Mặc Tàn Kiếm nhìn ra thủ đoạn một ít của Thạch Phong, cũng hiểu được một chút vì sao Bạch Khinh Tuyết lại nhìn trúng Thạch Phong, bởi vì Thạch Phong thật sự có thực lực.
“Có thể thay đổi hai MT này không?” Thạch Phong không hề khách khí nói thẳng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận