Ở trong hội trường náo nhiệt vô cùng tráng lệ, bởi vì câu nói của Triệu Kiến Hoa, đột nhiên xảy ra chút biến hoá.
Ông Hứa đã quyết định, có thể nói là không thể thay đổi, thế nhưng Triệu Kiến Hoa lại đứng dậy cản, cảm giác toàn bộ không khí trong hội trường đều biến thành áp lực dị thường, vừa chạm vào liền cháy.
Hứa Văn Thanh cũng không nói lời nào, hơi hơi giơ tay, ngăn cản hành động của hai gã vệ sĩ, quay đầu nhìn về phía Triệu Kiến Hoa, ánh mắt mang theo nghi vấn, muốn biết lý do Triệu Kiến Hoa cản mình.
Triệu Kiến Hoa là một trong nhà tài trợ cho Hội Liên Nghị Kim Hải, còn là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn lớn trong thành phố Kim Hải, ý kiến của hắn dù là Hứa Văn Thanh cũng không thể bỏ xó.
“Ông Hứa, không cho Thạch Phong tiến vào đây, đích thực là tôi sai Lâm Phi Long làm, hơn nữa tôi cảm thấy quyết định của mình không có vấn đề gì, đừng chất vấn Phi Long nữa.” Triệu Kiến Hoa vừa cười vừa nói, “Còn vì sao tôi không cho phép Thạch Phong vào, chỉ là không muốn hắn dây dưa với Nhược Hi, xin ông Hứa hiểu cho.”
“Chú hai, cháu đã nói rồi, căn bản không như chú nghĩ mà.” Triệu Nhược Hi hơi nhíu mi, lập tức giải thích.
Nghe xong lời từ phía hai người, với kinh nghiệm của Hứa Văn Thanh, nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời cười cười: “Tuổi còn trẻ quả nhiên vẫn thật tốt, nếu đã là chuyện của người trẻ tuổi, tôi sẽ không nhúng tay.”
Lâm Phi Long sau khi nghe được thở dài một hơi, nếu như thật bị đuổi ra ngoài, mặt mũi của hắn có khi mất ráo, may mắn Triệu Kiến Hoa đứng ở bên phía hắn, lập tức đắc ý nhìn thoáng qua Thạch Phong, dường như đang nói mày được ông Hứa khen ngợi thì sao nào, tao vẫn không có việc gì như trước.
Thạch Phong nhún vai không thèm để ý chút nào, mục tiêu của hắn là lên lầu tìm được Ngũ Ma Tướng, căn bản không lưu ý Lâm Phi Long làm gì, thế nhưng nếu Lâm Phi Long còn dám chủ động gây sự, thì đừng trách hắn không khách khí.
Nhưng vào lúc này Lam Hải Long phong độ nhanh nhẹn nhìn thoáng qua Trương Lạc Uy bên cạnh.
“Bạn học Thạch Phong xin dừng bước.” Trương Lạc Uy tiến lên một bước, nói lớn tiếng với Thạch Phong, “Tôi đã luôn ngưỡng mộ tiếng tăm của công hội Linh Dực, không nghĩ tới có thể nhìn thấy trên Hội Liên Nghị lần này. Tôi nghe nói Linh Dực có rất nhiều cao thủ, mỗi người đều có thân thủ bất phàm. Bạn học Thạch Phong là quản lý trung tầng của công hội Linh Dực, ắt hẳn thân thủ sẽ cực cao, cho nên tôi muốn xin cậu chỉ giáo một phen, cũng coi như là tiết mục trợ hứng cho Hội Liên Nghị. Không biết bạn học Thạch Phong cảm thấy thế nào?”
Đề nghị ấy làm hai mắt đám người Hứa Văn Thanh, Triệu Kiến Hoa, Trần Võ toả sáng, đều cảm thấy ý hay, nhưng đây là chuyện của người tuổi trẻ, bọn họ không tiện nhúng tay, cho nên chỉ ở bên cạnh lẵng lặng nhìn.
Người mong đợi nhất trong đó phải kể đến Triệu Kiến Hoa, hắn biết Trương Lạc Uy lợi hại, ngay cả bậc thầy võ thuật như Trần Võ đều rất xem trọng Trương Lạc Uy, không cần mấy năm đã có thể lấy được quán quân đấu võ của cả thành phố Kim Hải, nếu như Thạch Phong bị mất mặt trước Triệu Nhược Hi, sẽ có thể giúp Triệu Nhược Hi biết rõ Thạch Phong tầm thường cỡ nào, nhận thức rõ họ là người của hai thế giới, biết đâu Nhược Hi sẽ buông tay ngay.
“Đang muốn luận võ kìa!”
“Quá tuyệt, có thể chứng kiến cuộc so đấu giữa người đứng đầu cuộc thi đấu võ trường đại học Kim Hải và cao thủ của công hội Linh Dực, lần này tới Hội Liên Nghị thực sự có giá trị quá rồi.”
Không ít người trong hội trường đều mong đợi.
“Ha ha ha, bạn học Thạch Phong thấy mọi người chờ mong như thế kia không, nếu để mọi người thất vọng thì không hay lắm, cứ yên tâm đi, luận võ có điểm dừng, chỉ vì trợ hứng thôi mà.” Lam Hải Long lúc này cũng vừa cười vừa nói, “Tôi cũng là thành viên hội đồng quản trị U Ảnh, vẫn luôn nghĩ học tập công hội mạnh mẽ như Linh Dực, nhìn xem chênh lệch giữa chúng ta như thế nào, để giúp U Ảnh trở thành công hội không thua gì với Linh Dực, bạn học Thạch Phong đừng từ chối đó.”
Lam Hải Long khôn khéo rất biết cách ăn nói, trực tiếp nói chuyện Trương Lạc Uy và Thạch Phong luận võ thành tỷ thí giữa hai công hội, rõ ràng là muốn mượn công hội Linh Dực để lên đời.
Lúc đầu nhân vật chính của Hội Liên Nghị chính là công hội U Ảnh, nhưng lại bị Thạch Phong nửa đường nhảy ra chặn giết. Làm cho Linh Dực trở thành nhân vật chính tuyệt đối, tuyển được không ít thành viên mới có tiềm lực lớn. Lam Hải Long và Trương Lạc Uy đương nhiên không đứng nhìn được, cho nên muốn lấy Thạch Phong làm bàn đạp. Có thể danh tiếng của U Ảnh mới lập tức vượt lên Linh Dực.
Vả lại kế hoạch của Lam Hải Long không chỉ có thế, hắn muốn trắng trợn tuyên truyền sự thất bại của Thạch Phong, làm cho tất cả mọi người đều biết, bao quát trong cả Thần Vực, ngay cả tiêu đề đều đã nghĩ xong, cao thủ Linh Dực thảm bại bởi người chơi U Ảnh, đến lúc đó tạo dựng nên ấn tượng công hội U Ảnh không thua gì công hội Linh Dực.
Về phần Thạch Phong sẽ trở thành trò cười trong công hội Linh Dực, nhất định sẽ bị Linh Dực đuổi cổ, kết quả ấy chính là số phận của kẻ dám đoạt danh tiếng của U Ảnh.
Hơn nữa tình cảnh hiện tại đang náo nhiệt, không ít người đều hoan hô, kêu to tên Thạch Phong, khiến Thạch Phong đâm lao phải theo lao, không thể nào từ chối.
“Sao thế được?” Triệu Nhược Hi bất mãn nói, “Thạch Phong là cao thủ trong game, cũng không phải cao thủ võ thuật, để hai người họ so đấu, thì chứng minh được cái gì?”
Bị Triệu Nhược Hi nói như thế, mọi người cảm thấy có lý, chơi game lợi hại thì lợi hại, nhưng không có nghĩa là đánh võ cũng lợi hại, dù đánh bại Thạch Phong, cũng không thể chứng minh Trương Lạc Uy chơi game giỏi.
“Bạn học Triệu Nhược Hi nói đùa, Thần Vực là trò chơi thực tế ảo, mọi phương diện đều sát vời đời thực, tôi nghĩ người nào từng chiến đấu với quái vật trong Thần Vực đều biết được, dù không thể nói giỏi võ liền có thể lợi hại trong game, thế nhưng lợi hại trong trò chơi có thể nói rõ ít nhiều gì trình độ võ học sẽ không thua kém, tôi biết rõ bạn học Thạch Phong lợi hại, có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ xếp hạng thứ ba cả cuộc thi võ thuật của trường đại học, có thực lực như thế, hai người không tỷ thí một trận rất đáng tiếc.” Lam Hải Long cười nhạt, hắn tuyệt đối tự tin với thực lực của Trương Lạc Uy, về phần Thạch Phong dù thực lực cũng được, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Trương Lạc Uy, bởi vì Trương Lạc Uy đã đạt được trình độ chuyên nghiệp, không phải loại trình độ như Chu Ngọc Hổ có thể so sánh.
“Cái gì? Chu Ngọc Hổ xếp hạng thứ ba toàn trường mà lại bị Thạch Phong đánh bại, thật không hổ là người quản lý trung tầng của công hội Linh Dực, quả nhiên công hội Linh Dực mạnh ghê gớm.”
Không ít người ở đây đều hơi giật mình kinh ngạc, càng mong đợi trận so đấu giữa Thạch Phong và Trương Lạc Uy hơn.
“Thật đúng là không thể coi thường người trẻ tuổi, có thân thủ như thế mà vẫn luôn ẩn giấu, không kiêu ngạo không nóng nảy, tâm tính thế này thực sự khó có được.” Hứa Văn Thanh đánh giá Thạch Phong lại càng cao hơn, “Có tâm tính ấy, thành tựu trong tương lai sẽ không thấp được, yêu cầu của Triệu tổng cũng quá cao rồi, chuyện của người trẻ thì để chính họ xử lý, thế hệ trước như chúng ta không nên nhúng tay mới tốt.”
“Không thể nào, thân hình gầy nhom kia của hắn có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ?” Triệu Kiến Hoa rất kinh ngạc nhìn về phía Thạch Phong, rất khó mà tin được, Triệu Kiến Hoa khá hiểu biết về cuộc thi đấu võ thuật ở trường đại học Kim Hải, cũng bởi vì Lâm Phi Long lấy được vị trí thứ chín, cho nên Triệu Kiến Hoa mới tán thưởng Lâm Phi Long.
“Được, mọi người đã chờ mong như thế, sao tôi có thể từ chối.” Thạch Phong cười nói.
Lam Hải Long vẫn rất biết cách nói chuyện giống như trước.
Thạch Phong có thể nói là rất hiểu con người Lam Hải Long, cũng bởi vì Lam Hải Long, mới để mười năm hắn khổ cực biến thành uổng phí, điều này hắn vẫn nhớ rõ, nhưng đó là chuyện đời trước rồi, nếu như Lam Hải Long không gây sự với hắn, hắn cũng lười để ý đến Lam Hải Long, thế nhưng Lam Hải Long đã chủ động tới cửa gây hấn, thế thì hắn sẽ không khách khí, vừa dịp cắt đứt chấp niệm đời trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận