“Cứ tìm tiếp thế này cũng không phải là cách, điểm kết nối e rằng có hơn mấy trăm điểm, đợi khi tìm được hết mấy trăm điểm kết nối khác thì những điểm kết nối cũ đã tự chữa trị xong.” Thạch Phong cảm thấy thật nhức đầu.
Pháp trận có thể tự chữa trị, quả thực chưa nghe qua bao giờ.
Nếu như không có mười người cùng đi phá, thì căn bản không có biện pháp làm hỏng hết điểm kết nối được.
Có thể nói độ khó phá hỏng nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Hội trưởng, ở chỗ tôi có phát hiện mới, anh qua xem thử đã.” Thủy Sắc Tường Vi nói trên kênh tổ đội.
Nghe nói có phát hiện mới, Thạch Phong chạy tới đầu tiên.
Vị trí hiện tại của Thủy Sắc Tường Vi ở chính giữa sườn dãy núi Thất Diệu, trong một hang động chẳng hề dễ phát hiện được, nếu không có toạ độ, Thạch Phong căn bản không tìm ra được Thủy Sắc Tường Vi đang trong hang.
Vừa vào bên trong hang động, Thạch Phong quan sát kĩ xung quanh, phát hiện vách tường sơn động đều có khắc thần văn, toả ra ánh vàng chiếu sáng phân nửa hang.
Mà chính giữa cột thuỷ tinh ở sơn động có khảm một tảng đá màu đỏ. Viên đá màu đỏ máu ấy như một trái tim vẫn đang còn đập, cung cấp lượng máu mới, vô số ma lực đi qua nó, trở nên càng tinh khiết và thuần tuý hơn, rồi mới truyền đến nơi khác.
“Thuỷ Sắc, sao cô tìm được nơi này?” Chứng kiến cảnh tượng ấy, Thạch Phong hơi giật mình hỏi.
“Tôi chỉ ngẫu nhiên phát hiện một đường dẫn rất to, cứ dọc theo đường dẫn ấy đi thì phát hiện chỗ này.” Thủy Sắc Tường Vi cười đắc ý với Thạch Phong.
Nếu như phá huỷ nơi dây, có lẽ pháp trận sẽ xong đời đấy.
“Hội trưởng, tôi bắt đầu phá huỷ nó bây giờ nhé!” Thủy Sắc Tường Vi đã không thể chờ đợi.
Ngây người ở địa phương quỷ quái này lâu ngày như vậy, trong khoảng thời gian này đều dùng điện thoại di động để làm việc, sắp xếp công việc hàng ngày trong công hội, tiện thể chuẩn bị cho trụ sở công hội xong xuôi. Giờ ở ngoài người chơi bình thường đã level 14-15 rồi, mỗi tinh anh của công hội lớn đã có kẻ level 17.
Tam đại bản vẫn cạnh tranh khốc liệt. Trong đó Phệ Thân Chi Xà chói mắt nhất, đã lấy được lần đánh thông đầu tiên phó bản thứ hai của Vùng Đất An Nghỉ cấp Khó Khăn rồi, đang công lược cái thứ ba. Mà Ám Tinh cũng theo sát phía sau công lược bản thứ hai, còn công hội khác lúc này đều đã qua loại Phổ Thông, bắt tay đánh cấp Khó Khăn hết.
Vả lại khi ba đại bản cấp Khó Khăn được công lược, mọi người phát hiện thu lời rất kinh người đấy, trừ bộ trang phục Bí Ngân level 15 ra, còn có rất nhiều bản thiết kế và phương thức điều chế, còn có Lệnh Nhiệm Vụ Công Hội mà phó bản hai mươi người không có – nó có thể tăng tốc trên diện rộng việc nâng cấp công hội, bằng không chỉ dựa vào nhiệm vụ hằng ngày mà thành viên hoàn thành thôi, không biết khi nào mới có thể lên cấp.
Công hội Linh Dực thân làm một trong sáu hội đứng đầu thành Bạch Hà, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, trong khoảng thời gian này cũng không có làm gì khác, thậm chí chẳng đụng tới tam đại bản, chỉ đang công lược phó bản mười người và hai mươi người level 15 thôi, việc trên khiến mọi người không hiểu nổi.
Rõ ràng có thực lực khiêu chiến tam đại bản lại không đi.
Hành động ấy khiến cho một số người chơi trong công hội rất bất mãn đấy, ồn ào rời bỏ, làm cho công hội vốn hơn tám ngàn người mất vèo hơn hai ngàn người.
Điều này khiến Thủy Sắc Tường Vi cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng theo như lời Thạch Phong đã nói.
Muốn đi thì cứ đi, không cần cản làm gì. Công hội hiện giờ quá cứng bụng, rất nhiều người lúc vào chỉ muốn kiếm lời chứ không có ý gắn bó. Những kẻ ấy đi rồi thì công hội sẽ càng tốt hơn chút.
Thủy Sắc Tường Vi không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hết thảy việc mọi người rời công hội, nhớ kỹ tất cả những người rời hội nọ, về sau vĩnh viễn không nhận lại.
Cách làm như vậy, càng khiến đám người chơi rời khỏi công hội khinh bỉ tột cùng, thậm chí cười nhạo Linh Dực, công hội nát thế này họ sẽ không bao giờ vào nữa, đã thế công hội Ám Tinh cũng gây khó dễ, thầm đánh chết rất nhiều người chơi công hội Linh Dực, lại thêm không ít người rời hội nữa.
Đến bây giờ toàn bộ công hội Linh Dực chỉ có hơn bốn ngàn người, không sánh nổi với cả công hội bình thường nữa, chưa nói chi đến công hội tam lưu rồi.
Cho nên Thủy Sắc Tường Vi giờ mới gấp gáp muốn phá huỷ nơi đây, nghĩ mau mau trở về chỉnh đốn công hội.
“Khoan đã.” Thấy Thủy Sắc Tường Vi đã chuẩn bị phóng một quả cầu lửa lớn ra, Thạch Phong vội ngăn lại, “Chúng ta không nhất định phải phá hỏng nó.”
“Nhưng mà chúng ta không phá nó thì làm sao rời khỏi đây?” Thủy Sắc Tường Vi hỏi.
“Tôi có cách.” Thạch Phong mỉm cười, nhìn về phía tảng đá màu đỏ thắm trong cột trụ thuỷ tinh.
Thạch Phong chưa có nghĩ đến có thể nhìn thấy khối đá màu đỏ này ở đây.
Gọi nó là Đá Hiền Giả thì càng chuẩn.
Trước đó Thạch Phong đã lấy được một viên Đá Hiền Giả ở thần điện Thái Dương, không ngờ bây giờ lại thấy một.
Đá Hiền Giả là bảo vật luyện kim vô giá, bởi vì bị phá huỷ mà chia thành năm khối. Tuy rằng bị chia thành năm khối riêng lẻ, thế nhưng mỗi một khối đều là vật phẩm cấp Sử Thi hết.
Sau khi nhìn thấy Đá Hiền Giả, Thạch Phong mới hiểu được vì sao điểm kết nối có thể tự chữa trị, hoá ra là do có Đá Hiền Giả.
“Tuy không cầm Tinh Thể Thất Diệu đi được, nhưng có thể lấy đi khối Đá Hiền Giả này cũng ngon rồi.” Thạch Phong đi tới trước cột trụ thuỷ tinh, rút ma khí Thâm Uyên Giả ra cắm vào trong khe hỡ khảm Đá Hiền Giả, hơi dùng sức nạy, Đá Hiền Giả liền rơi ra ngoài, bị Thạch Phong thu vào trong ba lô.
Sau khi Đá Hiền Giả bị lấy xuống không bao lâu, toàn bộ vùng đất từng biến mất dần dần suy sụp, hơn nữa tốc độ suy sụp có thể nhìn thấy bằng mắt trần, nguyên tố pháp thuật trong trời đất dần phai nhạt, càng ngày càng mỏng, Tinh Thể Thất Diệu vô cùng cứng rắn cũng từ từ hoá thành bụi.
“Không tốt, chỗ này sắp sụp, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.” Xem đến đây, Thạch Phong gấp giọng hô trong kênh tổ đội.
Khi ba người Thạch Phong rời khỏi dãy núi Thất Diệu, cả dãy núi liền bắt đầu sụp xuống, pháp trận đã mất đi tác dụng vốn có.
Mà tấm bia đá trên đỉnh núi lại bay cao lên không trung, càng ngày càng cao, phát tán quầng sáng bảy màu, giống như một mặt trời, sau đó hoá thành hư vô.
Lúc dãy núi Thất Diệu đổ nát, vậy mà xuất hiện một cái động không đáy, giống như hố đen nuốt chửng hết thảy.
Ở sâu trong động không đáy ấy, khí tức huỷ diệt vô tận lan tràn, hễ vật thể tiếp xúc đến đều biến thành tro bụi.
Tại phía dưới động không đáy, Thạch Phong vẫn cảm nhận được bên trong có hơi thở sự sống đấy, nhất thời sợ run cả người.
“Hội trưởng, chúng ta có phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?” Hoả Vũ cũng cảm nhận được uy hiếp khủng bố đến từ động không đáy, dè dặt đặt câu hỏi với Thạch Phong.
“Tôi cũng không biết nữa.” Thạch Phong cười khổ đáp.
Lúc bấy giờ hệ thống cũng truyền đến thanh âm nhắc nhở.
Hệ thống: Nhiệm vụ duy nhất “Giải phong ” hoàn thành, ban thưởng kinh nghiệm 1 triệu điểm EXP, 40 điểm thuộc tính tự do, 40 điểm tinh thông tự do.
Hệ thống: Vực sâu vô tận xuất thế, mờ trang tư liệu ‘Đại thảm hoạ’ mới.
Hệ thống: Phát động nhiệm vụ chính tuyến cấp Truyền Thuyết ‘Thất Chí Bảo’, nội dung nhiệm vụ: vực sâu vô tận đã mở ra, phải lập tức đến điện Chiến Thần phong ấn vực sâu vô tận lần nữa.
Xem hết thông báo, Thạch Phong cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.
Không cố ý, nhưng họ đã mở ra cánh cửa cấm kỵ, ở trong trí nhớ Thạch Phong, trang tư liệu ‘Đại thảm hoạ’ xuất hiện vào ba tháng sau mới đúng. Hiện giờ vì hắn, mà đại thảm hoạ xuất hiện trước…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận