Cánh rừng Ngân Diệp.
Được người chơi khen là một rừng rậm chứa đầy bạc, nơi đây là chỗ quái vật từ level 18 đến level 25 ở, là vùng đất giàu có hiếm thấy.
Sở dĩ gọi là giàu có, là bởi quái vật nơi đây cho ra nhiều da thú cao cấp, nó là tài liệu chủ yếu để chế tác ba lô và áo giáp, vả lại thịt để làm món ăn cũng nổ ra không hề ít.
Quan trọng nhất vẫn là chỗ này có chừng mười bốn khu dã ngoại, khai thác khu dã ngoại là một trong nguồn thu trọng yếu của công hội giai đoạn hiện tại, rất dễ hiểu thôi, phó bản đoàn đội cứ ba ngày mới vào được, mà khu dã ngoại thì ngày nào cũng có thể vào một lần, giúp nâng cấp trang bị cho công hội nhiều đấy.
Cho nên Hoả Vũ mới dẫn đoàn chủ lực Linh Dực tới đây đánh dã ngoại.
Có điều giờ đây đâu đâu cũng là người công hội Ám Tinh cả, chúng chia làm rất nhiều đoàn đội, những đoàn đội ấy ít thì hơn mười người, nhiều thì hơn trăm người, không ngừng lục soát đuổi bắt người chơi công hội Linh Dực.
“Hội trưởng Duy Ngã, chúng ta phải nhanh lên thôi, nếu như chờ đám người Bạch Khinh Tuyết đến, thì chúng ta muốn diệt sạch tinh nhuệ chủ lực của công hội Linh Dực đã rất khó.” Nam Lang nói với Duy Ngã Độc Cuồng.
“Cô nàng Bạch Khinh Tuyết kia quả nhiên có quan hệ khá sâu với công hội Linh Dực, thế mà đồng ý xuất binh viện trợ.” Duy Ngã Độc Cuồng hơi kinh ngạc, nhưng liền cười nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Nhưng giờ mới đến, cái gì cũng đã xong, chúng ta đã lùng bắt hơn nửa cánh rừng Ngân Diệp rồi, ba cửa ra rời khỏi cánh rừng Ngân Diệp cũng đã bị chặn chắc, vả lại toàn bộ cánh rừng đều bị công hội chúng ta dùng lệnh hội chiến phong toả, bọn họ không thể nào sử dụng quyển trục Hồi Thành rời đi. Không bao lâu nữa, là có thể tìm ra giết chết chúng nó.”
“Bất quá dù bọn chúng có thể sử dụng quyển trục Hồi Thành thì sao, tất cả đều là tên đỏ, một khi trở về thành cũng chết, còn bị nhốt lại, sẽ mất tự do một đoạn thời gian rất dài đấy, hậu quả còn nghiêm trọng hơn khi bị chúng ta giết nữa kìa.”
Nam Lang gật đầu.
Lần này vì đối phó đoàn chủ lực công hội Linh Dực, công hội Ám Tinh chính là dốc hết quân tinh nhuệ ra. Ngay cả Minh Thần Vệ của Minh Phủ cũng có vận dụng một đội, tổng số người đi vây bắt hơn mười ngàn người, trong đó có sáu ngàn người dùng để ngăn cản công hội Linh Dực vào cứu viện.
Với thế lực của công hội Linh Dực căn bản không tài nào chống đỡ nổi.
Nhưng Nam Lang không thể không thừa nhận rằng, công hội Linh Dực thật có chút bản lĩnh.
Cho dù bị phục kích, cũng bình tĩnh vô cùng. Lập tức phát động phản kích, dũng mãnh xung phong liều chết không gì sánh được, hơn nữa có rất nhiều người cũng khá giỏi giang.
Vì giết mấy trăm tinh anh của công hội Linh Dực hôm nay, công hội Ám Tinh đã chết hơn một ngàn người.
Điều này ở trong mắt Nam Lang là không thể tin tưởng nổi.
Bởi vì ở trong hơn một ngàn người ấy, có hơn ba trăm người đều là tinh nhuệ nhất của Ám Tinh, kỹ thuật chiến đấu đứng hàng đầu, thậm chí còn có vài tên Minh Thần Vệ cũng bị giết chết.
Mạnh thì mạnh, ở trong phó bản sẽ là số một số hai. Thế nhưng mạnh thì có thể làm gì, trong chiến đấu quy mô lớn ở ngoài, nhiều người mới quyết định thắng thua.
Lời trên chưa từng thay đổi trong bất luận trò chơi nào.
“Đáng tiếng lần này không có tìm được Hắc Viêm và Dạ Phong, bằng không thì tiêu diệt luôn cả bọn họ, khiến công hội Linh Dực triệt để xoá tên trong thành Bạch Hà, xem bọn họ còn dám kiêu ngạo ở trước mặt Phong thiếu nữa không.” Nam Lang vẫn ghi hận Dạ Phong lắm đấy, vẫn luôn nhớ phải thực hiện lời bản thân đã nói ra, bây giờ diệt sạch đoàn chủ lực của công hội Linh Dực, coi như là trút giận được chút.
“Yên tâm đi, hai người kia sớm muộn gì cũng xong đời. Trong thành Bạch Hà này, ai cũng không để cứu nổi họ, cho dù là Bạch Khinh Tuyết dẫn một đám tinh nhuệ đến cũng không thể.” Duy Ngã Độc Cuồng đắc ý cười nói.
“Sao lại nói như vậy?” Nam Lang hơi kinh ngạc.
“Công hội Linh Dực có đồng minh, Ám Tinh bọn này lại không có sao được?” Duy Ngã Độc Cuồng khẽ cười đáp.
“Đồng minh?” Nam Lang nghe việc này lần đầu.
“Đương nhiên anh không biết, đây chính là bí mật cao nhất của Ám Tinh, chính là phòng ngừa Bạch Khinh Tuyết nhúng tay, hoặc là liên hợp công hội Linh Dực trả thù chúng ta. Muốn lăn lộn ở thành Bạch Hà, phải biết nơi này sâu không thấy đáy.” Duy Ngã Độc Cuồng hào khí ngất trời, giống như mọi thứ đều được khống chế trong lòng bàn tay, “Bạch Khinh Tuyết muốn dẫn người qua đây, cũng phải nhìn xem cô ta có thể đến cửa cánh rừng Ngân Diệp không đã.”
“Chuyện tiêu diệt công hội Linh Dực lần này, anh cứ yên tâm đi, trở về nói với hội trưởng Phong, đừng quên ước định giữa chúng ta.”
“Việc này hội trưởng Duy Ngã cứ yên tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì đầu tư 100 triệu tín dụng và mỗi tuần có 150 kim sẽ không thiếu tí nào.” Nam Lang cười nói.
“Được, đừng quên lời hứa của mấy người đấy.” Duy Ngã Độc Cuồng thoả mãn gật gật đầu, căn bản không hề để bụng công hội Linh Dực, Phong Hiên Dương bảo hắn đi đối phó Dạ Phong và công hội Linh Dực, hắn cũng chỉ là tùy tiện ứng phó, bởi vì hắn cho tới bây giờ đều không cho rằng công hội Linh Dực là đối thủ của Ám Tinh, kẻ địch chân chính của hắn chỉ có một Bạch Khinh Tuyết.
Thế nhưng lần này Phong Hiên Dương bằng lòng đầu tư vào Ám Tinh thêm nữa, đã thế điều kiện cho ra còn rất tốt, đương nhiên Duy Ngã Độc Cuồng biết thời biết thế đồng ý rồi.
Có khoản đầu tư đó, hắn có thể làm địa vị của mình ngang nhau với Bạch Khinh Tuyết ở thành Bạch Hà, và còn có thể kiếm không ít trang bị từ trên người công hội Linh Dực, coi như là thu nhập ngoài định mức mà.
“Hội trưởng, chúng tôi phát hiện bọn họ.” Một thích khách đột nhiên lên tiếng trong kênh đoàn đội.
“Tốt lắm, chúng ta đến liền.” Duy Ngã Độc Cuồng khẽ cười một tiếng, lại ra lệnh trong kênh công hội, “Tất cả mọi người lên đường chạy tới phía kia, lần này không thể để cho bọn chúng chạy thoát nữa, trang bị cực phẩm trên người bọn họ đã vẫy tay với chúng ta rồi.”
Nhất thời toàn bộ thành viên Ám Tinh đến cánh rừng Ngân Diệp vây giết đều hoan hô ngất trời.
Trang bị cực phẩm từ công hội Linh Dực, bọn họ đã sớm thèm thuồng từ lâu, trang bị cấp Bí Ngân gì cũng yếu xìu khi so với thành viên đoàn chủ lực công hội Linh Dực, họ là có không ít trang bị cấp Tinh Kim thậm chí là cấp Ám Kim đó.
Mà ở tại một vị trí trong cánh rừng Ngân Diệp, không gian đột nhiên bị xẻ đôi, từ trong đó bước ra một người, chính là Thạch Phong sử dụng Dịch Chuyển Không Gian.
“Dịch Chuyển Không Gian dùng đúng tiện lợi, tiếc là thời gian CD hơi dài.” Thạch Phong càng xem Chiếc Nhẫn Thất Diệu càng thích.
Đi từ thành Tinh Nguyệt đến đây không tốn tới một giờ đồng hồ, còn nhanh hơn cả Bạch Khinh Tuyết sớm đã lên đường.
Thạch Phong chân trước tới cánh rừng Ngân Diệp, chuẩn bị liên hệ đám Hỏa Vũ, thì ngay lúc đó Bạch Khinh Tuyết lại liên lạc tới.
“Chỗ tôi bị hơn năm trăm tinh nhuệ đánh lén, có lẽ trễ một chút mới đến được cánh rừng Ngân Diệp.” Bạch Khinh Tuyết hơi áy náy.
“Đánh lén?” Thạch Phong sửng sốt, “Duy Ngã Độc Cuồng kia đúng là có chút thủ đoạn thật, còn có nhiều nhân lực như thế.”
“Bọn họ không phải người công hội Ám Tinh.” Bạch Khinh Tuyết lắc đầu phủ định.
“Không phải ư, chẳng lẽ là Minh Phủ?” Thạch Phong cũng không khỏi cảm khái người Minh Phủ đúng là nhiều, phái ra nhiều người vây bắt đã không dễ, giờ còn phái ra hơn năm trăm quân tinh nhuệ, nội tình của Minh Phủ đúng là dày không giống thường.
“Cũng không phải, bọn họ là tinh nhuệ của Hùng Bá Thiên Hạ, chắc là công hội Ám Tinh dã liên thủ với Hùng Bá Thiên Hạ.” Bạch Khinh Tuyết đưa ra đề nghị, “Tôi muốn phá vòng vây ở đây sang đó không dễ, chỗ các anh không được thì bỏ đi, nếu như chờ đám Hùng Bá Thiên Hạ tới nữa, các anh bị giáp công từ hai mặt, thế thì công hội Linh Dực tiêu tùng thật đấy.”
“Tôi biết rồi.” Thạch Phong bây giờ đã hiểu thấu triệt.
Công hội Ám Tinh rõ ràng không muốn làm công hội Linh Dực bị thương nặng gì cả, mà là muốn giải quyết công hội Linh Dực sạch trong một lần, trừ gốc vĩnh viễn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận