“Điểm kinh nghiệm quả là vĩnh viễn không đủ dùng, giờ cũng đành chịu vậy, nếu còn tiếp tục nâng cấp, thì mình có xài hết số kinh nghiệm về lại level 0 cũng không đủ được.” Thạch Phong nhìn level của mình, cười khổ nói.
Level 21.
Đẳng cấp còn thấp hơn mức trung bình của thành Bạch Hà, nhưng chiến lực bây giờ của hắn, mạnh hơn level 34 ban nãy nhiều.
Mà Ban Cưu và Kiếm Ảnh đứng cạnh Thạch Phong xem từ đầu tới đuôi mà ngây ngốc đờ ra.
Một người chơi level 34, chỉ qua một đoạn thời gian thì đã hạ xuống level 21, thậm chí Ban Cưu và Kiếm Ảnh cũng hoài nghi mình có hoa mắt hay không, người chơi làm sao tự làm mình rớt cấp được. Mặc dù bọn họ rất muốn hỏi Thạch Phong nhưng ngại mở miệng, dầu gì bọn họ còn chưa gia nhập Linh Dực, bí mật hội trưởng một hội sao tùy tiện để họ biết chứ.
Thạch Phong đã nhìn ra hai người khó hiểu, có điều cũng không giải thích gì, bởi vì đây là bí mật của hắn, tương lai nếu như để lộ Chiếc nhẫn Thất Diệu, thì chẳng hề chịu trách nhiệm với an toàn của bản thân gì cả.
Đúng vào lúc này, Thạch Phong lại nhận được một thông báo từ hệ thống.
Hệ thống: Nhiệm vụ công hội thảo phạt hoàn thành, độ nổi tiếng công hội Linh Dực tăng thêm 30 nghìn điểm.
Hệ thống: Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ công hội thảo phạt, ban thưởng 70 điểm danh vọng thành Bạch Hà, 500 nghìn điểm EXP.
Lập tức Thạch Phong khôi phục lại level 22.
“Hội trưởng, bảo tàng trong trấn Khê Lưu Trấn đã được chúng ta lấy đi hết, danh vọng của tất cả mọi người đều trên 100, đạt tiêu chuẩn quý tộc, dù là tên đỏ vào thành cũng sẽ không bị vệ binh quản chế, đám Hỏa Vũ đã có thể trở về thành làm nhiệm vụ chuyển chức.” Nối gót thông báo, Thủy Sắc Tường Vi báo cáo trên kênh chat.
“Được, các người lập tức trở về đi, thuận tiện triệu tập tất cả thành viên Linh Dực chạy nhanh đến đại sảnh truyền tống bên này.” Thạch Phong nhìn chiến trường giằng co, cười nhạt phân phó.
Hôm nay chú định là một đêm không bình thường. Cũng là buổi tối Linh Dực quật khởi hoàn toàn.
“Tôi đã biết, chúng tôi sẽ chạy về ngay.” Thủy Sắc Tường Vi dứt lời liền tắt kênh, không hề do dự, bởi vì biểu hiện của Thạch Phong đủ khiến cô tin cậy hết mực.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thạch Phong vẫn đứng lặng trên nóc nhà cao tầng nhìn xem dưới sân càng ngày càng chiến đấu mãnh liệt.
Sau đó trong khoảng thời gian chưa đến một tiếng, số lượng người chơi cũng từ 5 triệu ban đầu xuống tới còn mấy chục ngàn, sự khốc liệt vượt xa tưởng tượng.
Chỉ cần có người dám tiếp cận điểm vật phẩm rơi xuống, mặc kệ là ai, những người khác sẽ giết trước tiên.
Cho dù là một công hội gồm mấy trăm người chơi cùng tiến lên, kết quả vẫn y chang.
Cuối cùng biến thành nếu không giết sạch song phương, sẽ không có cách nào đi nhặt đồ.
Nhưng theo số lượng người chơi giảm bớt. Ưu thế của công hội cũng dần dần lộ rõ, trong số mấy chục ngàn người còn dư lại, thành viên công hội chiếm đại đa số, người chơi tự do càng ngày càng ít. Một số người thấy không có cơ hội, cũng chỉ đành thối lui ra khỏi trận chiến tranh đoạt này.
Không có người chơi tự do quấy rầy, tất cả công hội lớn đều hành động, nguyên một đám phóng tới nơi có vật phẩm rơi xuống.
Nhưng đám công hội này sao có thể bằng lòng để những công hội khác chiếm được đồ chứ, vì vậy một nhóm người ngăn cản, một nhóm người đánh lên.
Vì thế các công hội đều đánh nhau.
“Những vật phẩm rơi xuống này đều thuộc về công hội Ám Tinh bọn này hết, chỉ bằng mấy công hội nhỏ như bọn bay cũng muốn tranh với chúng ta?” Duy Ngã Độc Cuồng vung tấm khiên lên, liền đập bay một kiếm sĩ của một công hội nhỏ, lập tức quát: “Đám thích khách đều lên cho tao, những người khác bảo vệ bọn họ nhặt đồ.”
Lập tức hơn mười thích khách có tốc độ nhanh nhất vọt tới, những người khác bắt đầu bảo hộ tạo ra một đường thẳng, mở đường cho bọn thích khách.
“Đều muốn lấy đi, hỏi qua tôi chưa vậy?” Xích Vũ dẫn theo đám thủ hạ vừa điên cuồng ngăn cản kẻ khác vừa tới gần địa điểm vật phẩm rơi xuống.
Cùng lúc đó Đế Quang, Liên Minh Thích Khách, Hùng Bá Thiên Hạ cũng đang điên cuồng tranh đoạt.
Những công hội lớn này tuy cường thế thật, nhưng mà công hội nhỏ cũng không ngốc, nơi vật phẩm rơi xuống dày đặc đều là địa phương đám công hội lớn tranh đoạt chủ yếu, những công hội bất nhập lưu như bọn họ trực tiếp từ bỏ chỗ đó, chuyên môn đi tới chỗ vật phẩm rơi ra ít. Như vậy sẽ thiếu bớt người đoạt.
Mắt thấy tất cả công hội lớn nhỏ lần lượt lấy được đồ, làm cho đám người chơi tự do ghen ghét vô cùng.
Nhưng sắc mặt của tất cả công hội bắt được vật phẩm lại chẳng hề vui sướng gì.
Vốn gian nan liều mình, không để ý cái chết, đều là vì cam đoan chỉ cần nhặt được đồ rồi bỏ vào trong ba lô, thì vật phẩm đó sẽ không rơi ra ngoài, giết chết họ cũng vô dụng.
Nhưng bây giờ sau khi lấy được, kết quả lại rất ngoài dự đoán của bọn họ.
Hễ người chơi nào giữ vật phẩm rơi xuống, đều phải giữ nó qua 2 tiếng đồng hồ mới sẽ không bởi vì bị giết mà rơi ra…
“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Duy Ngã Độc Cuồng nhìn đồ trong ba lô, chau mày.
Vì muốn cướp được vật phẩm rơi xuống cho bằng được, bọn họ nãy giờ chém giết, không hề nương tay, cho dù hy sinh đồng bạn cũng không tiếc, cũng là bởi vì nghĩ chỉ cần bắt tới tay là có thể được đến nó, cho nên mới bằng lòng trả giá đắt như vậy. Công hội Ám Tinh phái tới trên chục ngàn người nhưng bây giờ chỉ còn lại chưa đầy ngàn người, vậy mà lại nói cho gã biết, chưa phải lúc chấm dứt, vật phẩm lúc nào cũng có thể thuộc về người khác.
Lúc này trên khắp chiến trường thành Bạch Hà, hễ ai lấy được vật phẩm rơi xuống đều có xúc động muốn hộc máu.
Cũng bởi khác biệt như vậy, nên kéo theo quy tắc mọi người tranh đoạt cũng xảy ra biến hóa.
Tất cả công hội lớn dời người một nhà đã lấy được đồ đi trước, đồng thời cũng phái ra nhiều người hơn đi giết người nhặt được đồ rơi xuống, tình huống lập tức càng hỗn loạn thêm.
Phen tranh đấu hiện giờ, nhân số của công hội nào càng nhiều, ưu thế cũng càng lớn, mà công hội Ám Tinh còn nhiều người nhất, quả thật cướp đi nhiều vật phẩm rơi xuống nhất.
Liên tiếp đã đoạt đi hơn mười món, cộng thêm số món vốn có, thu hoạch tổng cộng cao tới hai mươi bốn món đồ, có thể nói trừ Thạch Phong ra, là phe có thu hoạch nhiều nhất.
Mắt thấy Duy Ngã Độc Cuồng tự mình dẫn đội, hộ tống những người chơi lấy được vật phẩm tiến vào khu vực an toàn của thành Bạch Hà.
Một bóng đen đột nhiên chắn trước mặt Duy Ngã Độc Cuồng.
“Hắc Viêm, tao phải nói mày to gan hay ngốc đây? Thật vất vả chạy trốn được, không biết mang vật phẩm trong tay trốn đi, mày lại còn dám xuất hiện trước mặt tao. Vừa dịp để hôm nay do tự tay tao làm thịt mày, mà hết thảy đồ từ trên người rơi xuống đều thuộc về công hội Ám Tinh hết.”
Duy Ngã Độc Cuồng lập tức nhận ra dáng vẻ của Thạch Phong, cười lạnh, sau đó vung tay lên, trên trăm tên chức nghiệp cận chiến xông tới. Phía sau pháp hệ bắt đầu làm phép, trị liệu đều lùi về, chỗ đứng rất phân tán, rõ ràng cho thấy vì phòng ngừa Thạch Phong dùng ma pháp quần công quy mô lớn và cấm ma.
“Hội trưởng Hắc Viêm, anh có phải rất bất lực khi thấy trận hình đúng không. Lúc này anh chết chắc rồi, muốn trách thì trách anh dám lộ mặt trước tôi.” Duy Ngã Độc Cuồng cực kì đắc ý nói.
Thạch Phong thấy trận hình ấy chỉ cười nhạt một tiếng.
Nếu như trước khi hắn nâng cấp Chiếc Nhẫn Thất Diệu, thì trận hình này đúng thật sẽ làm hắn hơi đau đầu, trọn vẹn mấy trăm người phân tán chỗ đứng, chỉ bằng phạm vi của Viêm Linh Phong Bạo và Thời Gian Tuyệt Đối căn bản không đủ bao trùm hết. Mà không có cấm ma, chiến đấu thời gian dài, dù là Thạch Phong cũng phải nhẫn nhịn, chuyện có thể làm duy nhất chính là chạy trối chết.
Nhưng, bây giờ đã khác rồi.
Mắt thấy trên trăm tên chức nghiệp cận chiến level 16-17 từ bốn phương tám hướng xông lại, Thạch Phong mở Khâu Thời phóng Thời Gian Tuyệt Đối, phạm vi bao phủ chừng 75 m. Trực tiếp bao trùm hơn phân nửa số người đứng rời rạc của Ám Tinh, còn về số người không bao trùm tới, không có tia uy hiếp nào với Thạch Phong cả.
Sau đó Thạch Phong đổi Khâu Thời của Chiếc nhẫn Thất Diệu thành Khâu Hỏa, sát thương tăng lên 40%, phòng ngự của mục tiêu công kích giảm xuống 40%.
Như thế vẫn còn chưa hết, Thạch Phong lại mở Lực Lượng Luyện Ngục của Hình Bóng Luyện Ngục trên tay, tốc độ đánh tăng lên 100%, sát thương tăng lên 30%, kéo dài 15 giây. Nối tiếp dùng Phong Hành Bộ, bước một bước, đột nhiên xông ra ngoài.
Đối mặt thuẫn chiến sĩ level 17 xông đến mình đầu tiên, Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong nhẹ nhàng vung hạ một kiếm đi, Thâm Uyên Giả trắng bạc lập tức biến thành một ánh kiếm màu hoa râm, trong giây lát đã bổ vào trên người thuẫn chiến sĩ, thậm chí gã thuẫn chiến sĩ kia còn chưa kịp sử dụng tấm khiên ngăn cản, thì áo giáp trước ngực cấp Huyền Thiết của gã để lại một vết kiếm nhạt, hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt.
-3216 điểm bạo kích liền xông lên từ đầu gã thuẫn chiến sĩ này.
Ngay sau đó thuẫn chiến sĩ level 17 có lượng máu đạt tới hơn 2600 điểm ấy đã bị giết chết.
Mà gã thuẫn chiến sĩ nọ còn chưa ngã xuống đất, Thạch Phong đã đi tới trước người một gã Cuồng Chiến Sĩ. Cũng là một vết kiếm như trên, không hề chém ra kiếm thứ hai. Chỉ để lại tàn ảnh rồi đi về hướng một gã kiếm sĩ khác.
Trong mắt người ngoài, chỉ nhìn thấy một bóng đen liên tục xuyên ngang qua đám thành viên Ám Tinh, thành viên Ám Tinh đó không biết làm sao mà bất thình lình ngã xuống đất không dậy nổi, thanh máu về không.
Mà tốc độ bóng đen này nhanh đến mức làm cho người tặc lưỡi, chỉ dùng năm sáu giây, đã lướt qua tất cả thành viên Ám Tinh xông lên phía trước.
Khi bóng đen ấy dừng lại, thì trên trăm gã thành viên Ám Tinh đều biến thành thi thể lạnh băng, thứ còn lại chỉ là vũ khí trang bị rơi xuống và một mảnh yên ắng.
Ở phía xa phần đông các người xem trò vui thấy được một màn này, đều khiếp sợ tột đỉnh.
Chuyện này quá đáng sợ!
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh,[1]
Cũng chỉ có đoạn thơ này mới có thể hình dung sự rung động từ đáy lòng trong mỗi người lúc bấy giờ.
“Mày rốt cuộc là người hay quỷ?” Duy Ngã Độc Cuồng không thể tin nhìn hơn trăm gã thành viên tinh anh Ám Tinh chết ở trước người gã, mà gã vẫn không kịp phản ứng, những người này đã chết hết, tâm trạng gã đã không thể dùng sợ hãi để miêu tả nữa rồi.
“Anh đoán xem.” Ánh mắt của Thạch Phong chuyển qua trên người Duy Ngã Độc Cuồng, cười nhạt nói.
Thấy nụ cười hài hước của Thạch Phong, Duy Ngã Độc Cuồng cảm thấy tim mình sắp nhảy lên cổ họng, thậm chí đến suy nghĩ muốn phản kháng cũng không có, gã cũng hoài nghi người trước mặt không phải Hắc Viêm, mà là ác quỷ la sát trong Thần Vực, bằng không làm sao giải thích cảnh tượng khó tin vừa nãy, người chơi sao có thể làm được chuyện ấy chứ.
Duy Ngã Độc Cuồng đã mất đi khả năng tư duy, suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chính là trốn.
Đánh với ác quỷ la sát thế kia, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Nhưng khi Duy Ngã Độc Cuồng vừa quay người lại, liền phát hiện Thạch Phong đã xuất hiện trước mặt gã, ngay sau đó liền thấy Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong lóe lên ánh sáng chói mắt như mặt trời, nhiệt độ tản ra cực cao, phảng phất sắp khiến gã tan chảy.
Một chiêu ấy là Hỏa Diễm Bạo Liệt mới được Thạch Phong tăng lên bậc chín.
Duy Ngã Độc Cuồng còn chưa kịp phản ứng, Thâm Uyên Giả nóng rực đã đáp xuống lồng ngực gã, ngay sau đó toàn thân gã giống như bị lửa địa ngục thiêu cháy, mà trên đầu Duy Ngã Độc Cuồng cũng xuất hiện một con số to lớn hơn chục ngàn điểm tổn thương. Kế đến cả người giống như là bị thiên thạch đánh trúng bắn ra ngoài, thân mình còn chưa tiếp đất đã bị đốt thành tro tàn, tử vong chung kết.
——–Chú thích:———–
[1]
十步殺一人,
千里不留行。
事了拂衣去,
深藏身與名。
Trích Hiệp khách hành 俠客行 (Bài ca về người hiệp khách) của Lý Bạch.
Dịch nghĩa của Đào Thái Sơn:
Cách mười bước có thể giết chết một người
Nên không cần phải đi xa xôi ngàn dặm
Xong việc thì vứt áo ra đi
Ẩn tàng thân thế lẫn tiếng tăm
Đây là một bài thơ rất hào sảng của Lý Bạch ca ngợi hai vị hiệp khách là Chu Hợi và Hầu Doanh. Sau được nhà văn Kim Dung lấy làm nguồn cảm hứng để viết nên bộ tiểu thuyết võ hiệp lừng danh Hiệp khách hành. Bài thơ Hiệp khách hành được viết theo lối đẩu văn (chữ như con nòng nọc) trên vách đá ở đảo Long Mộc, mỗi nét chữ là mỗi chiêu kiếm và bài thơ là một pho bí kíp võ công thượng thặng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận