Đánh chết Duy Ngã Độc Cuồng xong, Thạch Phong xoay người nhìn về phía thành viên Ám Tinh đằng sau lưng.
Thạch Phong khủng bố đã dọa đám thành viên Ám Tinh sợ mất hồn mất vía.
Một người một kiếm, trăm kiếm diệt sạch.
Trọn vẹn hơn trăm người nháy mắt đã không có thế kia, mà hội trưởng Duy Ngã Độc Cuồng của bọn họ cũng không chống nổi một giây, trực tiếp bị Thạch Phong như ác quỷ la sát thiêu thành tro tàn.
Những thành viên Ám Tinh còn lại chỉ bị ánh mắt Thạch Phong đảo thoáng qua, thì bọn họ đã cảm thấy lưng lạnh cả người, toàn thân nặng nề giống như rót chì vào người, căn bản không có can đảm đánh tiếp.
Không thiếu người chơi ở xa xa quan chiến quay lại cảnh tượng vừa rồi, lập tức truyền lên trên diễn đàn, khiến cho khắp nơi rung động, tên tuổi Hắc Viêm càng hot hơn.
“Trốn!”
Không biết ai hô lên từ này, nhưng tất cả mọi người còn lại thuộc công hội Ám Tinh đều tỏ vẻ đồng ý, lập tức chạy tứ tán.
Mấy trăm người chia ra trốn, cho dù Thạch Phong có tốc độ nhanh hơn mấy bậc, cũng không thể giết chết hết được, cho nên Thạch Phong lựa chọn 9 thích khách và du hiệp ngay từ đầu đã được bảo vệ kia.
Trên thân những người này đều giữ vật phẩm Người Máy Giết Chóc rơi xuống cả, còn những người khác có giết hay không, cũng không quan trọng.
“Móa, sao mìng xui vậy!” Một thích khách chạy trốn nhìn thấy Thạch Phong bay thẳng đến mình, bị dọa, sắc mặt tái xanh, mắt thấy trốn không thoát, xoay người muốn liều mạng thử, “Có bản lĩnh thì đến đây đi.”
Chính là gã thích khách ấy vừa quay người lại, Thâm Uyên Giả nóng rực như nham thạch nóng chảy xuyên thủng ngực của gã, thanh máu tụt nhanh chạm đáy, tuôn ra ba món vật phẩm, trong đó có hai món đều là vật phẩm từ Người Máy Giết Chóc.
Thạch Phong lập tức vơ hết đồ Người Máy Giết Chóc rơi xuống để vào bên trong ba lô, ngay sau đó xoay người phóng tới mục tiêu kế tiếp.
Khi đám người Ám Tinh chạy thoát khỏi phạm vi Thời Gian Tuyệt Đối, thì Thạch Phong đã giết chết sáu người liên tiếp, bạo ra hết thảy mười lăm món vật phẩm. Còn ba người nữa đã hoàn toàn chạy ra khỏi khoảng cách Thạch Phong có thể đuổi bắt.
“Thu hoạch cũng không tệ lắm.” Thạch Phong ngó ngó mấy món đồ mới bỏ trong ba lô, cười thoả mãn.
Cộng thêm mười lăm món vật phẩm này, hắn đã cầm được tổng cộng 52 món đồ rơi xuống, gần như là một nửa tổng lượng Người Máy Giết Chóc rơi ra rồi.
Vào lúc Thạch Phong chuẩn bị xoay người lúc rời đi. Bỗng nhiên phát hiện những người chơi công hội khác đều lao về phía hắn, trong mắt mỗi người đều toát nên sự tham lam, rõ ràng coi Thạch Phong thành dê béo.
Nếu như Thạch Phong chỉ cầm đi ba bốn món đồ rơi xuống, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không xông lại đối địch với Thạch Phong.
Hết lần này tới lần khác Thạch Phong lấy được số lượng vật phẩn rơi xuống quá kinh người.
Lòng tham lam hoàn toàn chiến thắng lòng sợ hãi.
Dù Thạch Phong thể hiện thực lực làm cho người người run sợ, nhưng tất cả mọi người hiểu được một điều, sức bật Thạch Phong bày ra chỉ là ngắn ngủi. Hơn nữa chắc hẳn kỹ năng cấm ma phạm vi lớn sau khi sử dụng thì sẽ cần thời gian cold-down rất dài, cho nên bọn họ mới có niềm tin xông lại.
Thạch Phong biết không hay rồi, liền xoay người bỏ chạy.
Vừa sử dụng xong Thời Gian Tuyệt Đối, muốn đối mặt mấy ngàn người chơi, cho hắn có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.
“Lão đại Xích Vũ. Tên Hắc Viêm muốn chạy kìa, nếu để cho hắn ta vọt tới khu vực an toàn trong thành Bạch Hà thì chúng ta khó đối phó được rồi, muốn sử dụng thứ kia bây giờ luôn không?” Một gã chú thuật sư hỏi.
Nghe vậy, Xích Vũ suy ngẫm.
Liễu Thiên Thiên đứng bên đột nhiên nói: “Anh Xích Vũ, chúng ta thực sự muốn ra tay sao?”
Câu hỏi ấy của Liễu Thiên Thiên làm cho đoàn viên khác hơi kinh ngạc.
Bình thường Liễu Thiên Thiên thích hô đánh kêu giết nhất, giờ lại nói ra lời này, sao không khiến người ta khó hiểu cho được.
“Thiên Thiên, nãy cô không phải còn nói muốn dạy dỗ Hắc Viêm một trận à? Giờ sao rồi? Không phải là sợ rồi đấy chứ.” Một gã thích khách chung đội nói đùa.
“Xùy, ai sợ. Cậu ngứa da phải không, sau khi trở về hai người chúng ta đơn luyện chơi.” Liễu Thiên Thiên trừng mắt tên thích khách kia.
“Đừng mà, tôi chỉ nói giỡn thôi. Cô đường đường là đại cao thủ trên bảng cao thủ, sao nỡ bắt nạt tôi vậy chớ.” Lập tức tên thích khách kia sợ rồi, gấp giọng phân bua.
Liễu Thiên Thiên trong đoàn đội bọn họ, là người mạnh nhất sau lão đại Xích Vũ, cả đoàn có ai dám chọc giận cô ấy đâu.
“Hừ.” Liễu Thiên Thiên đắc ý khẽ hừ một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Xích Vũ. Ánh mắt đầy mong đợi, không biết Xích Vũ sẽ quyết định thế nào.
Trước đó cô ấy cũng không đặt Thạch Phong vào mắt. Cho dù Thạch Phong biểu hiện rất kiệt xuất đi nữa, cùng lắm vẫn chỉ là diễu võ dương oai ở thành Bạch Hà mà thôi. Nhưng bây giờ đã khác.
Tận mắt chứng kiến thân thủ mau lẹ của Thạch Phong, Liễu Thiên Thiên đã có thể khẳng định chắc chắn, thực lực của Thạch Phong tuyệt đối không giới hạn ở một thành thị, nhất là kiếm pháp tinh chuẩn làm người ta run sợ kia.
Rõ ràng ở trong thời gian ngắn như vậy, còn là chém ra trên trăm kiếm khi đang di chuyển nhanh, nếu như chỉ là đơn thuần giết chết người chơi thì không nói làm gì, nhưng mỗi một kiếm đều đâm chuẩn chính diện lồng ngực người chơi, mà ngay cả Xích Vũ cũng không thấy mình có thể làm tốt hơn thế được.
Hắc Viêm có thân thủ như vậy, cộng thêm bản thân là hội trưởng công hội Linh Dực, thân phận cũng không thấp.
Nếu quả thật xé rách da mặt, xử lý Hắc Viêm, đây cũng không phải chuyện tốt gì cho Liên Minh Ngân Hà.
“Động thủ!” Xích Vũ cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Nếu như có thể đạt được nhiều vật phẩm cấp Tinh Kim và cấp Ám Kim, thì đắc tội có sao, vả lại bọn họ là công hội nhất lưu số một số hai – Liên Minh Ngân Hà, ngay cả Phệ Thân Chi Xà đều không thèm nể mặt, huống chi Linh Dực.
“Tốt quá.” Vài tên thích khách đều hưng phấn lên, lấy ra một quả cầu thủy tinh màu đỏ như máu từ ba lô của mình, sử dụng Tật Phong Bộ cùng Tiềm Hành rồi phóng về phía Thạch Phong luôn.
Tốc độ di chuyển của Thạch Phong cực nhanh, người chơi bình thường căn bản không đuổi kịp, kể cả du hiệp, thích khách, kiếm sĩ có tốc độ khá muốn đuổi kịp Thạch Phong cũng là chuyện bất khả thi.
Nhưng một màn đáng ngạc nhiên đã xảy ra, những người chơi đuổi giết Thạch Phong cách Thạch Phong càng ngày càng gần.
Mắt thấy từ khoảng cách 100 m biến thành còn cách xa 30 m, chỉ cần gần thêm vài bước, thuẫn chiến sĩ và cuồng chiến sĩ đã có thể sử dụng công kích để cản Thạch Phong lại.
Thế mà khoảng cách 30 m ấy, những chiến sĩ kia liều mạng cỡ nào đều không thể tiếp cận gần hơn.
Loại cảm giác chỉ thua một li thế này, đủ khiến người người bực bội.
“Quả nhiên không ít người.” Thạch Phong quay đầu liếc nhìn đám người đuổi theo mình phía sau, khẽ nhếch miệng.
Đám người truy đuổi Thạch Phong lúc này căn bản không phát hiện rằng, bọn họ cách khu an toàn của thành Bạch Hà không phải càng ngày càng gần, trái lại càng ngày càng xa.
Chỉ chốc lát là đã chạy tới cửa ra vào đại sảnh truyền thống.
“Không ổn rồi, hắn ta muốn chạy trốn thông qua pháp trận truyền tống kìa!”
Ai ai cũng nóng nảy, nếu để mặc Thạch Phong dùng pháp trận truyền tống rời khỏi thành Bạch Hà, thì việc họ muốn đuổi bắt khó như lên trời.
“Các người nhìn kìa, đại sảnh truyền tống hình như đi ra một nhóm người.”
“Mấy anh em đằng trước giúp cản người nọ dùm với, trên người hắn có bảo vật cấp Ám Kim, chỉ cần đánh chết hắn ta, bảo vật ấy có thể rơi ra.”
Chứng kiến chừng hơn trăm người từ đại sảnh truyền tống đi về phía cửa ra vào, đám đuổi giết Thạch Phong lại dấy lên hi vọng, chỉ cần hơn trăm người kia có thể chặn đường Thạch Phong, cản Thạch Phong một lát thôi, thì bọn họ có thể khiến Thạch Phong dừng lại chắc ăn rồi.
Mà những người chơi kia sau khi nghe thấy lời hô hào liền hành động, quyết đoán chặn lại cửa đại sảnh truyền tống, thấy vậy cả đám đuổi giết đều vui mừng tít mắt.
“Chờ đã, sao tôi cảm giác mấy người đó hơi quen quen vậy nhỉ?”
“Ơ, hai người đẹp đứng hàng đầu không phải là Hỏa Vũ và Thủy Sắc Tường Vi thuộc công hội Linh Dực ư?”
“Vì sao các cổ lại ở đây chứ?”
Theo khoảng cách đến cửa đại sảnh rút ngắn, mọi người đã dần dần thấy rõ dáng vẻ của hơn trăm người kia, chợt cảm giác có chuyện không ổn, bởi vì bọn họ nhìn thấy được trong mắt đám người Thủy Sắc Tường Vi, là ánh mắt bọn họ nhìn Thạch Phong trước đó.
Nó không phải kiểu khinh thường hay mỉa mai gì, mà ánh mắt của thợ săn với con mồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận