“Bắc Đẩu hành động nhanh thật, mới có mấy ngày đã tuyển được nhiêu đó học sinh.” Triệu Nhược Hi nhìn thấy mấy trăm học sinh tiến đến cũng không thấy kinh ngạc gì, lại thấy Thạch Phong nhìn chằm chằm vào đám học sinh nọ với ánh mắt đầy khó hiểu, vì vậy giải thích: “Những học sinh này đều là tinh anh được Bắc Đẩu chọn lựa từ trong các tuyển thủ tham gia cuộc thi đấu võ thuật cấp Tỉnh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, chủ yếu muốn giành vinh quang trong cuộc thi cấp Tỉnh, lấy được thứ tự càng cao, cho nên Bắc Đẩu mới cố ý để những học sinh này tới tham gia huấn luyện, dù sao hoàn cảnh ở Bắc Đẩu cực kì tốt, giúp bọn nọ nâng cao thực lực được.”
Thạch Phong nghe đến đó liền bừng tỉnh.
Vào thời điểm này, đích thật là thời gian cuộc thi võ thuật cấp Tỉnh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên sắp diễn ra, chỉ là không ngờ tới Bắc Đẩu lại hào phóng đến thế.
“Kỳ thực Bắc Đẩu cũng hết cách rồi, game thực tế ảo Thần Vực đột ngột xuất thế, đều tạo ảnh hưởng xấu đến tất cả các ngành nghề, nhất là mảng võ thuật, những người trước kia quan tâm võ thuật đều chuyển hướng sang Thần Vực gần hết, làm cho ngành võ thuật trở nên ảm đạm hẳn, người tình nguyện đến đây rèn luyện thể hình ít đi, vì vãn hồi xu hướng suy tàn, Bắc Đẩu chỉ đành làm thế này, hy vọng giúp cuộc thi đấu đặc sắc hơn, nhờ đó tăng lượng nhân khí lên.” Triệu Nhược Hi giải thích.
“Người rèn luyện thể hình ít đi sao?” Thạch Phong đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt để nâng cao thực lực tổng thể của công hội Linh Dực.
Đời trước bởi vì Thần Vực ảnh hưởng rộng khắp, đích thật đã làm cho ngành nghề liên quan đến thể dục thể hình bị đả kích không nhỏ trong một đoạn thời gian ngắn, nhưng cũng không nhanh như hiện giờ, mà vào thời điểm ba bốn tháng sau khi Thần Vực vận hành.
Thế nhưng về sau mọi người càng hiểu ra bí mật ở Thần Vực, rèn luyện thể hình lại hot trở lại, thậm chí còn hot hơn thời kỳ đỉnh cao trước đó, làm ăn tốt không thể chê. Lúc ấy rất nhiều công hội lớn đi hợp tác với huấn luyện quán hoặc phòng tập thể hình, để đám thành viên tinh anh của công hội đi đến rèn luyện nâng cao tố chất thân thể, dễ nâng cao thực lực trong Thần Vực hơn.
Thậm chí không ít công hội nhất lưu tự thành lập huấn luyện quán cỡ lớn, chuyên cung cấp cho thành viên tinh anh trong hội sử dụng.
Công hội Linh Dực mặc dù bây giờ còn nhỏ, thế nhưng Linh Dực càng ngày càng lớn mạnh thì sớm muộn cũng cần một nơi chuyên dùng để rèn luyện thân thể. Studio Linh Dực dù gần Bắc Đẩu một chút, nhưng không phải kế lâu dài, bây giờ ngành nghề thể hình đang ảm đạm, đúng lúc hắn nên hành động.
Nghĩ tới đấy, Thạch Phong cảm thấy hợp tác với Bắc Đẩu bây giờ luôn cũng không sai.
Nếu như tự thành lập một huấn luyện quán, tài chính bỏ ra vô cùng lớn, vả lại hắn cũng không có số tiền ấy, chi bằng chọn hợp tác với tập đoàn Bắc Đẩu, không những giúp cả hội sớm rèn luyện thân thể, còn không cần tốn nhiều tiền lại hưởng thụ được môi trường rèn luyện tốt nhất.
Ngay khi Thạch Phong suy nghĩ làm sao hợp tác với Bắc Đẩu, thì ngoài phòng kiểm tra lại bước tới mấy người.
Họ vừa vào tới, nhân viên Bắc Đẩu liền cung kính vội vàng đến bên chào hỏi ân cần.
“Quản lý Tiêu, học sinh được chọn đều ở đây hết, chúng tôi đã dựa theo lời ngài phân phó, để họ bắt đầu kiểm tra.” Một nhân viên Bắc Đẩu cung kính báo cáo với một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng mặc võ phục màu đen.
“Ừm, cứ để họ tiếp tục. Tôi tới đây chỉ muốn xem qua tình hình chung, cuộc thi võ thuật cấp Tỉnh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên sắp tới cũng liên quan đến sự phát triển của Bắc Đẩu, tuyệt đối không thể qua loa.” Người đàn ông trung niên họ Tiêu gật đầu, phân phó cấp dưới tiếp tục.
“Vâng.” Các nhân viên lập tức nhao nhao trở về làm việc, dẫn học sinh đi kiểm tra.
Do vị quản lý Tiêu này đến đây, ý chí chiến đấu của các học sinh dâng cao hơn, đều muốn biểu hiện tốt để đạt được sự quan tâm nhiều hơn từ quản lý Tiêu, có thế thì về sau đạt được càng nhiều tài nguyên huấn luyện rồi.
Kiểm tra bắt đầu. Không ít hội viên đến kiểm tra đều ngừng việc đang dang dở, đứng lẳng lặng sang một bên quan sát. Dù sao bình thường không nhìn thấy được chuyện tương tự, đa số đều do người thường kiểm tra thôi. Còn mấy người kia tuy là học sinh, thế nhưng đã có thể tham gia cuộc thi võ thuật cấp Tỉnh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, dù sao cũng có tài thật, khẳng định mạnh hơn người thường mà.
Ngay cả Triệu Nhược Hi cũng hào hứng, nhất quyết phải đi qua hóng xem, Thạch Phong hết cách chỉ đành đi cùng.
Hạng mục đầu tiên là kiểm tra tay đấm, tay đấm của người thường nằm trong khoảng 100 đến 150kg.
Mà sức những học sinh ở đây đánh ra đều trên 200kg cả, một học sinh tên Vương Thành còn đạt được 356kg, mạnh hơn người thường gấp đôi, khiến không ít người trong đại sảnh giật mình la lên.
Ngay cả quản lý Tiêu nhìn thấy cũng sáng mắt, khen ngợi Vương Thành là một người tài.
Tay đấm tiêu chuẩn của tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp chỉ là 320kg thôi, một học sinh trung học lại có thể dễ dàng vượt qua, xác định tương lai rộng mở, dù sao còn trẻ mà, có tiềm lực phát triển rất lớn, về sau xông phá 400kg không thành vấn đề, mà 400kg là ngưỡng cửa tiêu chuẩn tuyển thủ võ thuật nổi tiếng.
“Mấy học sinh ấy lợi hại thật, tay đấm của Vương Thành kia đã vượt qua Chu Ngọc Hổ rồi. Thạch Phong, cậu là đại cao thủ giấu nghề trong lớp ta, cậu thấy cuộc thi cuộc thi võ thuật dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên lần này, hắn có thể lấy được top 10 hay không?” Triệu Nhược Hi chuyển mắt nhìn về phía Thạch Phong, rất tò mò hỏi.
Thực lực của Thạch Phong, cô đã được thấy rồi, ngay cả người hay giành quán quân các cuộc thi đấu võ thuật đều khen Thạch Phong lợi hại, còn đánh bại thiên tài Trương Lạc Uy, phán đoán bằng mắt thường khẳng định hơn xa cô ấy.
“Còn khó mà nói, thắng thua đâu chỉ dựa vào mỗi tay đấm.” Thạch Phong lắc đầu, cười khổ đáp, hắn không phải thần, làm sao phán đoán được qua mỗi kiểm tra tay đấm chứ?
Triệu Nhược Hi gật đầu, cảm thấy Thạch Phong nói có đạo lý.
Sau đó là kiểm tra phản ứng, trong số mấy trăm học sinh, tất cả đều đạt trên mức sơ cấp hoàn hảo, còn có vài người đạt tới trung cấp ưu tú, một người tên Ngô Xuyên đạt tới trình độ trung cấp hoàn hảo, đều khiến người xem thán phục.
Kiểm tra tuy chưa kết thúc, nhưng hai người Vương Thành và Ngô Xuyên đã trở thành tiêu điểm ngay lập tức, đã được quản lý Tiêu xem thành cục cưng, tuyên bố ngay tăng tài nguyên gấp đôi cho hai người, mấy học sinh khác rối rít quăng ánh mắt hâm mộ về.
Sau khi kết thúc buổi kiểm tra, quản lý Tiêu của Bắc Đẩu đang định dẫn Vương Thành và Ngô Xuyên đi gặp huấn luyện viên tốt nhất mà Bắc Đẩu vất vả lắm mới mời tới được, nhưng khi thấy Triệu Nhược Hi, lại dừng bước chân.
“Nhóc Nhược Hi này, tới Bắc Đẩu sao không nói cho chú Tiêu hả?” Quản lý Tiêu tiến tới, hỏi Triệu Nhược Hi.
“Cháu chẳng phải do lo chú Tiêu bận quá không có thời gian sao.” Triệu Nhược Hi cười ngọt.
Hai người Vương Thành và Ngô Xuyên sau lưng quản lý Tiêu nhìn thấy nụ cười xinh xắn từ Triệu Nhược Hi nhất thời ngây dại, nếu như không có quản lý Tiêu ở đây, có lẽ họ sẽ xông lên tự giới thiệu làm quen rồi.
Quản lý Tiêu lúc này cũng phát hiện Thạch Phong bên cạnh Triệu Nhược Hi đang chuẩn bị kiểm tra, chợt hỏi: “Nhược Hi, bên cạnh cháu là ai?”
“Đó là bạn học của cháu, Thạch Phong.” Triệu Nhược Hi giới thiệu, “Hôm nay cậu ấy tới muốn thử kiểm tra xem tình trạng thân thể của mình.”
“Chú Tiêu đang muốn bồi dưỡng học sinh tham gia cuộc thi võ thuật cấp Tỉnh đúng không? Cháu có một biện pháp cực tốt để họ lấy được hạng cao đó nha.” Triệu Nhược Hi cười hì hì nói.
“Thật sao?” Quản lý Tiêu sáng mắt lên, cuộc thi đấu võ thuật cấp Tỉnh là chuyện quan trọng ở Bắc Đẩu, nếu thật sự có thể lấy được thành tích tốt, xem như đã giúp ông một ơn lớn.
“Đương nhiên.” Triệu Nhược Hi đáp chắc nịch.
“Cách gì vậy?” Quản lý Tiêu thấy Triệu Nhược Hi nghiêm túc như vậy, cảm thấy không phải đùa, ân cần hỏi han.
Triệu Nhược Hi chỉ chỉ Thạch Phong đang chuẩn bị kiểm tra tay đấm, hơi tự hào nói: “Chính là cậu ấy đó.”
“Cậu ta?” Quản lý Tiêu chuyển mắt lên người Thạch Phong, nhưng ông không tìm được điểm đặc biệt gì trên người Thạch Phong cả.
“Cậu ấy là đại cao thủ ở lớp cháu, nếu có cậu ấy huấn luyện những học sinh này, khẳng định có thể lấy được thành tích cao.” Triệu Nhược Hi gật đầu, giải thích.
Nghe được câu này, quản lý Tiêu không nói gì thêm, nhưng Vương Thành và Ngô Xuyên sau lưng ông lại bật cười, bọn họ là hạt giống tinh anh được chọn lựa ra, một vài tuyển thủ chuyên nghiệp còn không có tư cách chỉ dạy họ, huống chi một sinh viên đại học tầm thường, chỉ là cao thủ trong lớp, thì đạt tới trình độ nào chứ? Có khi bọn họ dùng một quyền là đánh ngã không bò dậy nổi luôn ấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận