“21 viên Đá Ma Tinh tới tay, còn thiếu ba gã NPC bậc bốn nữa.” Thạch Phong cất 21 viên Đá Ma Tinh và Đá Hiền Giả trên bàn đi, trong đầu suy nghĩ đi đâu để tìm NPC đủ yêu cầu.
Cường giả bậc bốn ở cả cái thành Bạch Hà này chỉ có ba người, mà muốn tìm bọn họ lại về cùng một chỗ.
Không phải Thạch Phong tự ti, mà dù Thạch Phong có mạnh hơn gấp mười lần bây giờ, trở thành bá tước thành Bạch Hà, cũng không có mặt mũi lớn đến mức mời cả ba người mời cùng hỗ trợ mình.
“Chỉ có thể đi đến vương thành Tinh Nguyệt xem sao.” Thạch Phong nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vương thành Tinh Nguyệt có cơ hội lớn nhất, nơi đó NPC bậc cao cũng nhiều, dễ dàng tìm được NPC bậc bốn đến giúp đỡ nhất.
Lập tức Thạch Phong rời khỏi thương hội Vệt Sao, chạy tới ngân hàng.
Chỉ có cất Đá Hiền Giả lại ngân hàng riêng mới là an toàn nhất, nếu như chết bất ngờ, Đá Hiền Giả đựng trong ba lô là thứ chắc chắn mất, hắn đương nhiên không muốn bởi vì tử vong mà làm mất thánh vật luyện kim rồi.
Đi trên đường cái trung tâm thành Bạch Hà, Thạch Phong dù không có ý nghe, cũng nghe lọt vào tai rất nhiều người chơi đều đang bàn tán về Nhất Tiếu Khuynh Thành.
“Sao Nhất Tiếu Khuynh Thành lại lợi hại đến thế nhỉ, nhanh chóng lấy đi lần đầu đánh thông phó bản đoàn đội năm mươi rồi, tôi nghe nói trước đó Nhất Tiếu Khuynh Thành không có cao thủ nào tọa trấn mà.”
“Tôi cũng thấy rất khó hiểu, tôi vốn còn cho rằng lấy được đánh thông phó bản lần đầu hẳn phải là Phệ Thân Chi Xà hoặc Linh Dực, nói thế nào thì Phệ Thân Chi Xà do nữ thần Băng Tuyết – Bạch Khinh Tuyết dẫn đầu, tuy Bạch Khinh Tuyết không có biểu hiện kinh người gì, tên tuổi cũng không lên bảng cao thủ Phong Vân, nhưng chiến tích kinh người trước đó vẫn còn đặt đó, thực lực có lẽ không hề kém Hắc Viêm, nhưng bây giờ đã thua bởi một công hội nhị lưu Nhất Tiếu Khuynh Thành, Nhất Tiếu Khuynh Thành này thật sự không đơn giản.”
“Đúng đấy. Đó là phó bản năm mươi người, tôi nghe đồn trang bị rơi xuống trong cấp Khó Khăn tốt cực, đều là nguyên bộ có thuộc tính cực ngon, phó bản khác không thể so bằng, Nhất Tiếu Khuynh Thành có nhóm trang bị ấy đi công lược phó bản đoàn đội cỡ lớn level 20 sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Ta nghe nói Nhất Tiếu Khuynh Thành đã là bá chủ thành Phong Diệp rồi, còn đang tuyển nhận nhiều người, phúc lợi công hội đều vô cùng tốt, trên diễn đàn đã xác nhận công hội này có người đầu tư 1 tỷ điểm tín dụng trước đó không lâu, dùng kiến thiết và phát triển công hội. Tưởng tượng thôi cũng làm người ta thèm chảy nước miếng, tôi chưa từng nghe qua có công hội nào được bơm tiền nhiều như vậy, tôi có chút muốn tới thành Phong Diệp gia nhập Nhất Tiếu Khuynh Thành luôn rồi.”
Người chơi về thành nghỉ ngơi hai bên đường cái đều rất quan tâm Nhất Tiếu Khuynh Thành, thanh thế của Linh Dực thật vất vả dựng lên, đã bị Nhất Tiếu Khuynh Thành đánh tan.
Thạch Phong chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.
Không thể không nói Nhất Tiếu Khuynh Thành lúc này lấy được lần đánh thông phó bản đoàn đội cỡ lớn, là một nước cờ cao siêu.
Không chỉ có giúp tiếng tăm Nhất Tiếu Khuynh Thành truyền khắp vương quốc Tinh Nguyệt, còn thoáng chốc lấn át hết danh vọng của Linh Dực, dời tầm mắt của mọi người đi.
Nhưng hết cách rồi.
Bởi vì so sánh với thực lực của cá nhân, người chơi quan tâm đến phó bản hơn nhiều, dù sao phó bản mới là nguồn phát trang bị chính của người chơi, nhất là trang bị cực phẩm.
Thạch Phong vừa cất Đá Hiền Giả vào ngân hàng tư, hệ thống cũng vang lên tiếng thông báo yêu cầu đối thoại, mà người yêu cầu đúng là Bạch Khinh Tuyết.
“Chào cô Bạch.” Thạch Phong tiếp máy, chào hỏi.
Nhất Tiếu Khuynh Thành đánh thông phó bản cỡ lớn, mặc dù có tạo ra chút hiệu quả đả kích cho Linh Dực, nhưng người nên rầu rĩ nhất phải kể tới Bạch Khinh Tuyết, Bạch Khinh Tuyết vì muốn bắt được lần đánh thông phó bản đầu tiên, trả giá không ít đâu, ưu thế trong tay không phải công hội khác có thể so được, nhưng kết cục quả đào lại bị Nhất Tiếu Khuynh Thành hái đi.
“Hội trưởng Hắc Viêm, tôi muốn bàn với anh một chuyện.” Giọng của Bạch Khinh Tuyết không buồn không vui, làm người ta hoàn toàn không mò ra lòng cô đang nghĩ gì.
“Cô Bạch cứ việc nói.” Thạch Phong cười đáp.
“Tôi muốn mượn anh một người.” Bạch Khinh Tuyết mở miệng nói.
“Mượn người?” Thạch Phong hơi không hiểu rồi. Cao thủ trong Phệ Thân Chi Xà rất nhiều, sao lại cần mượn người chứ.
“Đúng vậy, tôi muốn mượn Dạ Phong bên anh một lát.” Bạch Khinh Tuyết nhẹ gật đầu, khẳng định nói: “Về giá thuê, tôi có thể cho ra giá 500 nghìn điểm tín dụng được không?”
“Mượn Dạ Phong?” Thạch Phong vừa nghe, suýt tí là không đứng vững, chẳng hiểu Bạch Khinh Tuyết đang suy nghĩ gì?
Mượn Dạ Phong, không phải là đang mượn bản thân hắn à?
Mình khi nào có sức hút đến vậy rồi hả, lại được nữ thần Băng Tuyết trong lòng biết bao người chơi coi trọng như thế, ra giá 500 nghìn điểm tín dụng trên trời.
Nó bằng lương hàng năm của cao thủ trò chơi thực tế ảo nổi tiếng rồi, mà hắn chỉ cần làm một việc là được…
Quá để mắt hắn mà.
“Tôi biết vụ này hơi đường đột, kỳ thật tôi muốn mời cao thủ số một là hội trưởng Hắc Viêm đây đến giúp đỡ, nhưng anh là hội trưởng Linh Dực, liên lụy quá nhiều thứ, danh tiếng quá nổi, tôi chỉ có thể tìm Dạ Phong thôi, Dạ Phong chỉ là thành viên công hội Linh Dực, không có sự cho phép của hội trưởng Hắc Viêm, tôi nghĩ anh ta sẽ không hỗ trợ chuyện này.” Bạch Khinh Tuyết giải thích, nếu như được thì cô cũng không muốn làm thế này, nhưng lần đánh thông phó bản đoàn đội cỡ lớn đầu tiên đã bị Nhất Tiếu Khuynh Thành cướp đi, cô đã hết cách.
Thạch Phong cũng ít nhiều hiểu được rồi, Bạch Khinh Tuyết cần cao thủ, nhưng phải vừa không nổi tiếng, tốt nhất là cao thủ ẩn danh, cho nên mới nghĩ tới Dạ Phong bị mọi người quên đi.
“Tôi dù muốn đồng ý với cô Bạch, nhưng mà Dạ Phong đang đi làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chỉ sợ thật không đi được, bằng không tôi để cao thủ khác trong Linh Dực tới, được chứ?” Thạch Phong dù muốn giúp đỡ Bạch Khinh Tuyết, nhưng vẫn ưu tiên nhiệm vụ chuyển chức nhất.
“Cao thủ khác?” Bạch Khinh Tuyết trầm ngâm một lát, rồi mới nói, “Nếu như có thể mạnh như Dạ Phong cũng được.”
“Thế thì chắc không đạt đến.” Thạch Phong khẳng định trả lời.
Nói giỡn hả, không tính đến mặt kỹ thuật, chỉ kể vũ khí trang bị kỹ năng, những người khác trong công hội sao so sánh bằng, còn về mặt kỹ thuật chiến đấu, Hỏa Vũ, Thủy Sắc Tường Vi, Tử Yên Lưu Vân, Khả Nhạc ngược lại có vài phần khả năng, nhất là Tử Yên Lưu Vân, tốc độ tiến bộ cực nhanh, nếu hắn không có mười năm kinh nghiệm chơi Thần Vực, e đã sớm bị vượt qua.
“Nếu như không đạt đến trình độ thực lực Dạ Phong, chỉ lo không ổn.” Bạch Khinh Tuyết hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ cũng phải, cao thủ như Dạ Phong, sao nơi nơi đều tìm được, lập tức hỏi: “Hội trưởng Hắc Viêm, không biết Dạ Phong phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành công việc?”
Thạch Phong suy nghĩ, nhiệm vụ chuyển chức thường cần thời gian hai ba ngày để làm, nhiệm vụ chuyển chức của hắn siêu khó, kiểu gì cũng cần ba đến năm ngày.
“Chừng năm ngày.” Thạch Phong nói ra một con số ước lượng.
“Năm ngày ư?” Bạch Khinh Tuyết hơi nhíu mi, trầm mặc một hồi lâu rồi mới chầm rãi hỏi: “Hội trưởng Hắc Viêm, thật chỉ cần năm ngày là xong chứ?”
“Ừm.” Thạch Phong gật đầu đáp.
Thạch Phong có thể thấy được Bạch Khinh Tuyết đang hạ quyết định gì đó, hơn nữa quyết định này vô cùng quan trọng với cô.
“Đến lúc đó phiền toái Hắc Viêm thông báo một tiếng, 500 nghìn điểm tín dụng tôi sẽ gửi trước cho anh.” Bạch Khinh Tuyết nghe Thạch Phong trả lời thuyết phục chắc chắn, như thở dài một hơi, cảm ơn một tiếng rồi cắt đứt cuộc gọi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận