Sử dụng quyển trục pháp thuật bậc hai yêu cầu có thời gian, nếu như là đối phó người chơi bình thường và Boss, chút thời gian ấy hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng là trước mặt NPC cao cấp và người chơi tài giỏi, chút thời gian này đủ để họ né tránh hay đánh gãy.
Thạch Phong vừa mở quyển trục pháp thuật ra, khôi giáp của Doran Paley cũng hoàn toàn khôi phục, ánh mắt nhìn về Thạch Phong tràn ngập nét đùa cợt.
Đạp chân nhảy lên, cầm theo cự kiếm màu trắng bạc, xông thẳng tới phía Thạch Phong, với tốc độ nhanh kinh người.
Thạch Phong đang khởi động quyển trục pháp thuật Điệu Múa Lửa Rồng, chỉ cần động một chút, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Mau lên!”
“Mau lên nữa!”
Thạch Phong lúc này gấp gáp vô cùng, nhưng mà thanh khởi động Điệu Múa Lửa Rồng vẫn chưa đọc xong.
Doran Paley nhảy cao người giơ cự kiếm trắng bạc, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thạch Phong, trên cự kiếm trắng bạc ấy có một con rắn lửa màu đỏ thẫm quấn quang, ngay cả không khí xung quanh cũng bị chưng khô.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Điệu Múa Lửa Rồng rốt cuộc cũng khởi động hoàn tất.
Nhất thời quyển trục pháp thuật màu đỏ xuất hiện ngọn lửa ngất trời, hóa thành một con rồng lửa xông thẳng lên trời cao, mở cái miệng rộng cắn về Doran Paley.
Doran Paley cười khinh thường, không chỉ không né, còn nắm chặt cự kiếm trắng bạc bằng hai tay, càng dùng sức bổ xuống.
Rắn lửa và rồng lửa đụng vào nhau.
Điệu Múa Lửa Rồng là pháp thuật bậc hai, uy lực tăng thêm một bậc, nên rắn lửa bị rồng lửa cắn nuốt sạch sẽ, Doran Paley cũng bị đánh bay ra ngoài, trên đầu xuất hiện hơn mười ngàn điểm thương tổn.
Nhưng với thanh máu ba trăm ngàn như Doran Paley, chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Sau khi Doran Paley tiếp đất, lập tức đứng lên nhắm về phía Thạch Phong, không hề ngập ngừng lấy một chút. Biểu hiện hoàn toàn khác biệt với trước đó, vả lại khôi giáp trên người Doran Paley lúc này chưa từng xuất hiện vết rạn.
“Thế này là thế nào?” Thạch Phong nhìn thấy Doran Paley không sao cả, khó hiểu toàn tập.
Điệu Múa Lửa Rồng rõ ràng có uy lực lớn hơn Diễm Lôi Bạo hắn dùng, thậm chí đã tạo hơn mười ngàn điểm sát thương cho Doran Paley, nhưng khôi giáp của Doran Paley không hề xuất hiện vết rách. Ngược lại càng hùng hổ thêm, ý chí chiến đấu càng cao.
Nhìn đến đây, Thạch Phong đã xác định rõ.
Hiện tượng trước đó, khẳng định không phải do công kích trúng Doran Paley.
Mắt thấy Doran Paley lần nữa vọt tới, Thạch Phong chợt nghĩ đến một loại khả năng.
“Hy vọng chiêu này có tác dụng đi.”
Thạch Phong bấy giờ vẫn còn hơi choáng, dù Doran Paley không sử dụng Lĩnh Vực Hàn Băng, hắn cũng không đấu chính diện nổi. Mà các kỹ năng dùng để chạy trốn đều đã dùng hết rồi, nên lập tức giơ Thâm Uyên Giả lên dùng Liệt Địa Trảm.
Thâm Uyên Giả vô cùng sắc bén, đâm vào phiến đá màu đen, sức lực từ Thạch Phong bạo phát.
Mục tiêu công kích một kiếm này của Thạch Phong không phải là Doran Paley, mà là nền đá màu đen dưới chân.
Doran Paley thấy màn này cảm thấy khóe mắt sắp nứt, hận không thể nuốt sống Thạch Phong, tốc độ tăng nhanh thêm nữa.
Nhưng mà tốc độ Doran Paley nhanh cỡ nào nữa, cũng không nhanh bằng tốc độ Thạch Phong công kích nền đá dưới chân được.
Thâm Uyên Giả chợt vung, nền đá màu đen đã bị luồng kiếm khí màu xám bạc chém xuyên, lập tức có mấy viên đá màu đen đã bị chia thành hai nửa, để lại một vết cắt thật sâu.
Ngay sau đó khôi giáp trên người Doran Paley cũng nứt ra một vết rạn có thể thấy được bằng mắt thường.
“Thật tốt quá.”
“Đã đoán đúng!”
Trong lòng Thạch Phong mừng như điên, nếu như công kích nền đá màu đen dưới chân là có thể khiến Doran Paley không thể động đậy, v ậy thì hắn có thể tùy tiện dùng quyển trục pháp thuật bậc hai, thế thì khẳng định có thể dễ dàng giết chết Doran Paley.
“Người khiêu chiến hèn hạ!” Doran Paley đã không còn dáng vẻ ung dung như trước, hai mắt đỏ cạch, “Vĩnh viễn trầm luân ở nơi này đi!”
Áo giáp trên người Doran Paley xuất hiện nhiều vết rạn hơn, thế nhưng Doran Paley lúc này không dừng bước lại, vọt tới trước người Thạch Phong, chém xuống một kiếm.
Liệt Diễm Thập Tự Trảm!
Thạch Phong còn chưa tỉnh hồn hiểu chuyện gì xảy ra, bản năng dùng chiêu Chống Đỡ cản lại.
Phịch một tiếng. Thạch Phong lùi lại ba bốn bước mới đứng vững lại được.
Dù Thạch Phong bị đánh lui, còn dùng hết kỹ năng bảo mệnh Chống Đỡ. Thế nhưng trên mặt Thạch Phong treo nụ cười mừng rỡ.
Vốn dĩ một kiếm này từ Doran Paley, dù hắn triệt tiêu hết thương tổn, nhưng thân thể nhận lấy lực phản không giảm tí nào, ít nhất hắn cũng sẽ bị đánh bay ra hơn mươi mét. Mà giờ đây chỉ lùi ba bốn bước, hai tay tê tê thôi.
Đủ chứng minh sức mạnh Doran Paley yếu đi rất nhiều.
Trước đó Doran Paley không lập tức xông lên công kích tiếp, chính là lo lắng làm lộ chuyện công kích nền đá màu đen dưới chân sẽ làm sức mạnh của gã yếu đi, cho nên mới đứng tại chỗ chờ chữa trị áo giáp.
Nói là chữa trị áo giáp, chẳng qua là Doran Paley che giấu việc chữa trị nền đá màu đen thôi. Bởi ngay lúc đó vị trí của Doran Paley, vừa lúc chặn tầm nhìn của Thạch Phong, khiến hắn không nhìn thấy được nền đá bị phá hoại đằng sau Doran Paley.
Lần thứ hai nhảy lên công kích, chính là phòng ngừa Điệu Múa Lửa Rồng phá hoại nền đá màu đen lần nữa.
Đáng tiếc hành vi Doran Paley che giấu lần hai, đã không tránh khỏi sức quan sát như động vật hoang dã của Thạch Phong rồi.
Doran Paley tự biết đã bại lộ, nên không giấu giếm gì nữa, muốn điên cuồng công kích sớm diệt trừ Thạch Phong trước.
Nhưng mà bí mật sau khi bị phát hiện đã không còn là bí mật, đã biết nhược điểm cảu Doran Paley, Thạch Phong cũng mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, dùng Phong Lôi Thiểm công kích mặt đất.
Từng luồng tia sét màu xanh nhạt hóa thành một đầu sói, trực tiếp đánh xuyên nền đá màu đen, biến nền đá trở thành đám đá vụn.
“Đi chết đi!”
Doran Paley lửa giận ngút trời, từng kiếm từng kiếm rơi trên người Thạch Phong, nhưng mỗi một kiếm đều bị Ngự Kiếm Hồi Thiên miễn dịch, vả lại mỗi kiếm của Doran Paley càng ngày càng yếu.
Mắt thấy số lần chống đỡ của Ngự Kiếm Hồi Thiên đã hết, Thạch Phong đổi Khâu Phong của Chiếc Nhẫn Thất Diệu thành Khâu Thủy.
Khâu Thủy có thể giúp hiệu quả trị liệu của người chơi tăng thêm 60%, pháp lực tiêu hao giảm 30%, bổ sung kỹ năng Sự Sống Nở Rộ, có thể khôi phục 20% HP mỗi giây cho mục tiêu được chỉ định, kéo dài 40 giây, CD 1 phút 30 giây.
Lượng máu hiện tại của Thạch Phong chỉ có 1100, dù Doran Paley yếu hẳn đi, Thạch Phong căn bản không chịu được mấy kiếm, cho nên sử dụng Sự Sống Nở Rộ với chính mình.
Trong giây lát, thanh máu đã khôi phục hơn 1000 điểm, về sau mỗi giây đều có thể khôi phục hơn 1000 điểm HP, kéo dài 40 giây.
Sau đó Thạch Phong bắt đầu đánh chính diện với Doran Paley.
Thạch Phong vừa ngăn cản công kích từ Doran Paley, vừa công kích nền đá dưới chân, căn bản không dây dưa quá nhiều với Doran Paley.
Mặc dù Doran Paley rất lợi hại, sử dụng Liệt Diễm Thập Tự Trảm là có lực phá hoại kinh người, Thạch Phong dù sử dụng Trảm Kích cản lại, vẫn chịu hơn 1500 điểm thương tổn, cơ mà Liệt Diễm Thập Tự Trảm có thời gian CD không ngắn, lúc Doran Paley lần nữa sử dụng Liệt Diễm Thập Tự Trảm, thì thanh máu của Thạch Phong sớm đã đầy lại.
Ngắn ngủi trong vòng bốn mươi giây, Thạch Phong đã phá hủy hơn phân nửa nền đá màu đen trên sân.
Mà thực lực của Doran Paley giảm mạnh, không chỉ giảm sức mạnh, ngay cả tốc độ cũng bị giảm xuống rất nhiều, giúp Thạch Phong đối phó càng ngày càng ung dung.
Thỉnh thoảng sử dụng Huyễn Ảnh Sát, để phân thân bám lấy Doran Paley, còn bản thân Thạch Phong đứng một bên sử dụng quyển trục pháp thuật bậc hai, phá hỏng nền đá đen cực nhanh, khiến Doran Paley tức giận hộc máu ba lít, lại không có cách nào cứu vãn.
Thẳng đến khi toàn bộ nền đá màu đen kia đều vỡ vụng, Thạch Phong chuẩn bị dời hỏa lực, tập trung đối phó Doran Paley thì áo giáp trên người Doran Paley hoàn toàn nứt vỡ, rơi rụng đầy đất.
Ngay sau đó Doran Paley hai tay ôm đầu, kêu rên đau đớn thảm thiết, tiếng kêu quanh quẩn khắp ngọn núi.
Rõ ràng lượng máu của Doran Paley đầy ắp, nhưng chợt về không, cuối cùng biết thành những đốm sao biến mất.
Theo sau liền rơi ra một chiếc chìa khóa được sơn màu đen như mực tỏa ra vầng sáng xanh lam nhạt, một viên đá trắng bạc, ngoài ra còn có một tờ Chương Truyền Thừa cuối cùng và mảnh bản thiết kế Đoạn Cương.
Thạch Phong còn chưa đi nhặt đồ rơi xuống, tất cả Chương Truyền Thừa trong ba lô Thạch Phong đã bay ra dung hợp cùng Chương Truyền Thừa cuối cùng làm một, biến thành một quyển sách cổ trầm trọng, ở bìa sách cổ viết thần văn màu vàng thật to, phiên dịch những thần văn ấy thành từ người chơi có thể hiểu được chính là Sách Truyền Thừa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận