“Đầm nước này đúng không đơn giản, không chỉ lạnh lẽo mà nước còn rất nhẹ, giống như không khí vậy, 60 điểm kháng băng của mình đã không thấp, lại vẫn có thể đông lạnh tay mình thành thế này.” Thạch Phong nhìn tay đã bị đông thành tượng đá, thầm khiếp sợ, “Nó là nước gì nhỉ?”
Ở trong Thần Vực, 60 điểm kháng băng đủ để ứng phó đa số hoàn cảnh lạnh lẽo, người chơi sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Nhưng giờ không chịu nổi một cái đầm nước nhỏ, có thể chứng minh cái đầm nước nhỏ này bất phàm.
Nói cái đầm nước này không có gì quái lạ, đánh chết Thạch Phong cũng không tin.
Lập tức Thạch Phong lấy chìa khóa Daron từ trong túi ra, muốn xem thử chìa khóa Daron có gây ra phản ứng dây chuyền gì không.
Nhưng mà Thạch Phong cầm chìa khóa Daron quơ quơ trong nước một vòng, không có tí phản ứng nào, đã thế không tìm được bất kì nơi nào có thể tra chìa khóa vào cả.
“Lẽ nào ở trong đầm nước?” Thạch Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này lớn.
Đời trước có bảng thống kê rõ ràng trong Thần Vực, đa số kỳ ngộ và bảo tàng đều chôn trong đất, chỉ rất ít kỳ ngộ hoặc bảo tàng ở nơi không có nguy hiểm gì, có điều những chỗ này cần đủ thân phận và may mắn.
Thành ra dưới đất là cấm địa của các người chơi, trừ phi có cách ứng phó, nếu không… đi vào chắc hẳn phải chết.
Đầm nước nhỏ trước mắt rõ ràng là một vùng đất không có sự sống, người chơi căn bản không vào được, có xuống dưới cũng bị chết cóng.
Bởi Thạch Phong có 60 kháng băng, nếu không vừa tiếp xúc với nước trong đầm sẽ tạo thành vô số thương tổn, trực tiếp bị đông cứng chết. Mặc dù là vậy nhưng tay Thạch Phong cũng bị đông lại, chừng hơn mười giây tuyết mới tan.
Nếu Thạch Phong nhảy vào trong nước, cả người bị đông lại, dù không chịu thương tổn nào cả, thế nhưng nước trong đầm này vô cùng nhẹ, nếu người chơi đông thành tượng đá chắc chắn sẽ chìm thẳng xuống, không nổi lên, cuối cùng nhất định sẽ chết đuối thẳng cẳng…
“Giờ phải làm sao mới tốt?” Thạch Phong nhìn đầm nước lạnh như băng, lẳng lặng suy ngẫm, “Nếu có thể tăng độ kháng băng lên thì tốt rồi.”
Tăng độ kháng ma của người chơi lên vốn đã khó, người chơi trong giai đoạn hiện giờ không thể nào có được trang bị kháng ma. Cho dù có cũng không mấy hiệu quả, Thạch Phong hoàn toàn là dựa vào Băng Lam Ma Diễm và Dấu Chỉ Thần Thánh Hoàng Kim mới có 60 điểm kháng băng, cao thủ khác có 10 điểm đã là không tệ rồi.
Đương nhiên cách tăng độ kháng ma lên nhanh nhất chính là uống Thuốc Kháng Ma, cho dù Thuốc Kháng Ma sơ cấp cũng có thể tăng thêm không ít điểm kháng ma. Nếu như uống Thuốc Kháng Ma trung cấp, cộng thêm độ kháng ma của chính hắn, nói không chừng có thể ứng phó cái nước ao đầm lạnh như băng này.
Nhưng mà trên người Thạch Phong không có Thuốc Kháng Ma.
Cách điều chế Thuốc Kháng Ma sơ cấp chỉ rơi xuống ở bản đồ level 20 trở lên, cách điều chế Thuốc Kháng Ma trung cấp thì chỉ rơi xuống ở bản đồ level 40 trở lên thôi.
Thạch Phong tự nhiên là không lấy được rồi, chưa nói tới còn cần Thuốc Kháng Băng nữa.
Nhưng mà không vào trong đầm nước, 30% độ hoàn thành còn lại đào đâu ra đây?
Vào đầm nước thì đã bị đông thành tượng đá không thể động đậy, trong tay vừa không có Thuốc Kháng Băng, thực sự bó tay hết cách.
“Hiệu quả đóng băng hạn chế quá phiền toái rồi, không biết Huyễn Giới miễn dịch sát thương pháp thuật có tác dụng không.” Thạch Phong lại tiếp xúc nước ao, thử xem kỹ năng Huyễn Giới của Khâu Huyễn.
Sau khi Huyễn Giới mở ra, hiệu quả đóng băng trên tay Thạch Phong không có cởi bỏ.
“Khâu Huyễn không được, vậy còn Khâu không?”
Thạch Phong không cam lòng, lại đợi một phút đồng hồ rồi đổi thành Khâu Không, thò tay thử vào nước.
Lúc này đây tay Thạch Phong nhúng vào nước đầm kỳ tích không có đông thành đá, chỉ cảm xúc lạnh băng thấu xương khiến người ta khó chịu đựng nổi.
“Quả nhiên trời không tuyệt đường người, thế thì có cách rồi.” Thạch Phong nhất thời vui vẻ.
Chỉ cần giải quyết hiệu quả không động đậy được trong đầm nước, thì những chuyện khác dễ làm hơn, chẳng qua chỉ lạnh chút thôi, loại đau khổ thế này Thạch Phong tự nhận mình chịu được.
Vì vậy dùng Huyễn Ảnh Sát, để phân thân đứng ở bên cạnh đầm nước, thời gian kéo dài 40 giây, nếu hắn xảy ra chuyện gì, cũng có thể lập tức thay thế với phân thân, coi như một loại bảo hiểm.
Sau đó Thạch Phong liền nhảy vào trong đầm nước.
Bùm một tiếng. Đầm nước văng bọt nước lên cao nửa mét, Thạch Phong trầm mình tiến vào, bởi vì nước trong này rất nhẹ, Thạch Phong không tốn sức gì liền mau chóng chìm xuống. Hơn nữa càng xuống dưới, tia sáng càng yếu, xung quanh chỉ còn một vùng tăm tối, giống như tiến vào vùng đáy vực khơi tăm tối.
Thạch Phong mới vừa tiến vào trong đầm nước, giống như bước chân tới Bắc Cực. Vả lại là kiểu trên người không mặc cái gì giữ ấm đấy, hơi di động trong nước, cảm thấy đau đớn như bị dao cắt qua vậy, nếu là người thường e đã kêu la thảm thiết chói tai, thế nhưng Thạch Phong vẫn cắn răng chịu đựng không rên một tiếng.
Nhưng theo khi càng lặn sâu xuống, mức độ lạnh thấu xương càng ngày càng cao, dù là Thạch Phong có ý chí thật kiên cường, sắc mặt cũng trắng bệch, hai mắt đỏ cạch, thậm chí cả lên tiếng nói ra một từ cũng không được, có thể tưởng tượng mức thống khổ đang chịu là đau cỡ nào.
“Sao mà vẫn chưa chạm đất nữa?” Thạch Phong nhìn đồng hồ, đã lặn xuống gần 10 giây, với ý chí của hắn, dù lượng máu của người chơi sẽ không bị trừ, nhưng lực lượng tinh thần tiêu tốn rất nhiều.
Ban nãy hắn vẫn tính sai rồi, không ngờ tới dưới nước sẽ lạnh như vậy.
Đừng nói ráng chịu 40 giây, chỉ cố chống 10 giây, Thạch Phong cảm thấy sắp cực hạn.
Nhìn xung quanh tối mịt, không nhìn thấy được tình huống dưới mặt đất, Thạch Phong khó khăn mở ra hình thức Băng Lam Ma Diễm, cho dù ở trong nước, Băng Lam Ma Diễm đã bập bùng cháy, bọc toàn thân Thạch Phong lại, làm cho nhiệt độ nước đầm xung quanh mau chóng tăng lên, và chiếu sáng rực khắp xung quanh.
Hiệu quả của Băng Lam Ma Diễm giúp Thạch Phong thở phào một hơi, nhiệt độ tăng lên làm hắn thấy đã khá nhiều, mức độ lạnh lẽo miễn cưỡng trong phạm vi hắn chịu đựng được.
Đã có ánh sáng, Thạch Phong nhìn chung quanh một phen, chợt phát hiện dưới đầm nước rộng lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều, trước đó bởi vì cả vùng tăm tối không nhìn thấy gì cả, giờ có Băng Lam Ma Diễm chiếu sáng, Thạch Phong nhìn thấy rất rõ ràng.
Ở đây đâu phải dưới đầm nước gì, dưới chân hắn rõ ràng là cả tòa đình viện!
Mà vị trí hắn sắp sửa rơi xuống chính là trên quảng trường trong đình viện này.
Vì vậy Thạch Phong gia tốc bơi xuống.
Tòa đình viện này có vẻ rất cổ xưa, lối kiến trúc khác biệt hẳn với Thần Vực hiện đại, nếu như không phải có nước đầm lạnh thấu xương kia, thì nơi đây có thể coi là một vùng đất cực lạc tịnh thổ trong thần thoại, vừa đẹp đúng kiểu khoa học viễn tưởng, khiến người ta thấy mê muội.
Dù nơi này vô cùng đẹp đẽ, nhưng Thạch Phong lại có một loại cảm giác hết sức nguy hiểm, loại nguy hiểm này mạnh nhất từ khi Thạch Phong chơi Thần Vực tới nay.
Hệ thống: Người chơi phát hiện đình viện Vĩnh Hằng.
“Chắc là chỗ đó rồi.” Thạch Phong thấy được một cánh cổng khổng lồ có tỉ lệ vàng đang đóng chặt trong đình viện, liền nhanh chóng bơi đến.
Địa phương hùng vĩ kỳ ảo thế này, ngay cả tháp Kiến Tinh đều trở nên ảm đạm phai mờ khi đứng bên, nếu không phải có cảm giác nguy hiểm to lớn, Thạch Phong quả thật muốn dừng lại ngắm một phen.
Cổng lớn khóa chặt được đúc từ vàng, trên đó có khắc rất nhiều tranh vẽ, hình như có quan hệ với Thần Linh thời cổ biến mất, thậm chí Thạch Phong còn nhìn thấy nữ thần Rạng Đông – một trong các Thần Linh thời thượng cổ nữa…
Cánh cổng vàng ấy bị sức mạnh nào đó bảo vệ, muốn dùng sức mạnh bên ngoài phá hoại căn bản không thể nào, lúc này Thạch Phong cũng không có tâm tư nghiên cứu các đồ án khắc trên cửa, tìm được lỗ tra chìa khóa trong hình vẽ thái dương, sau đó lấy ra chìa khóa Daron cắm vào, khẽ vặn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận