Nghe được tiếng chuông cửa.
Thạch Phong hơi kinh ngạc.
Hắn ở phòng trọ này cũng chưa lâu, không nhiều người biết, nếu đám Hắc Tử có chuyện cần tìm đều sẽ gọi điện cả, nói chi mới sáng sớm đã tới chỗ hắn.
“Ai thế nhỉ?” Thạch Phong lập tức mở đồng hồ quang não bật hình ảnh camera ngoài cửa.
Thạch Phong nhìn kỹ hình ảnh bên ngoài, chợt hoảng hồn.
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, mà chính là lớp trưởng Triệu Nhược Hi, cô ấy đang mặc một bộ đồ thể tao, buộc tóc đuôi ngựa, tỏa ra khí chất trẻ trung năng động, trông rất hấp dẫn.
“Sao cô ấy lại tới?”
Thạch Phong nhớ sinh nhật của Triệu Nhược Hi là tháng sau, dù tới mời đi nữa, cũng hơi sớm rồi.
Nhưng người đã đến, hắn cũng không thể giả vờ mình không có mặt, chỉ chỉnh trang một chút liền ra mở cửa.
Mới vừa mở cửa ra, đã thấy Triệu Nhược Hi mở trừng mắt, lên tiếng chất vấn nhưng không giấu sự quan tâm: “Thạch Phong, cậu thực sự đã đồng ý chú Tiêu đi so đấu à?”
Nghe thấy Triệu Nhược Hi hỏi, Thạch Phong cũng hiểu được chuyện gì.
Hai người Tiêu Nham và Tiêu Ngọc có quan hệ không cạn với nhà họ Triệu, chuyện lớn như thế trong trung tâm thể hình Bắc Đẩu, nhà họ Triệu sao lại không biết được.
“Ừ, tôi đồng ý đánh một trận thi đấu.” Thạch Phong gật đầu.
“Cậu thật thong dong đấy, cậu biết đối thủ lần này của cậu là ai không?” Triệu Nhược Hi thấy dáng vẻ thong dong của Thạch Phong thế kia, bất đắc dĩ nói.
“Tôi còn chưa biết, nhưng thể nào Bắc Đẩu cũng sẽ báo trước cho tôi.” Thạch Phong lắc đầu đáp.
“Cậu không biết nên không biết hồi hộp là gì mà.” Triệu Nhược Hi thở dài một hơi, không biết nói Thạch Phong cái gì cho phải, thi đấu võ không phải việc nhỏ, nhất là trận đấu võ lần này không phải chuyện đùa, “Lần này Bắc Đẩu vì vùng lên, mời rất nhiều tuyển thủ võ thuật nổi tiếng, trong đó có cả bậc thầy võ thuật nữa.”
“Tuy Bắc Đẩu trả phí ra trận rất cao, nhưng những người nọ đều có lịch trình riêng, căn bản không có thời gian đến, càng chưa nói tới bậc thầy võ thuật xa xa không thể với, ban đầu đối thủ của cậu là quán quân cuộc thi võ thuật thành phố Kim Hải năm ngoái, thế nhưng…”
“Rồi sao?” Thạch Phong cũng tò mò rồi.
Quán quân cuộc thi võ thuật thành phố Kim Hải năm ngoái – Phương Thanh Hoa, Thạch Phong có chút ấn tượng. Sau đó tham gia cuộc thi cấp tỉnh cũng lấy được hạng khá cao, danh tiếng truyền khắp cả thành phố Kim Hải hồi lâu khi ấy.
Nhưng hắn không cho rằng mình sẽ thua, dù sao biết Ám Kình và không biết Ám Kình có sự chênh lệch trên bản chất.
Huống chi tình trạng thân thể của hắn bây giờ tốt hơn bao giờ hết.
“Thế nhưng người đánh với cậu bất ngờ đổi người rồi. Lý do là vì Phương Thanh Hoa bị một người đánh bại, mà đối thủ của cậu sẽ là người nọ, nghe nói người đó khi giao thủ với Phương Thanh Hoa, hai bên chỉ đánh với nhau mười chiêu, Phương Thanh Hoa đã bị một chưởng đánh bại.”
“Nếu đánh bại bình thường thì không nói làm gì, nhưng một chưởng cuối cùng người nọ đánh ra, thế mà sử dụng đến Ám Kình, người nọ tỏ vẻ rất hứng thú làm tổng giáo luyện trung tâm thể hình Bắc Đẩu, cho nên mới muốn thay Phương Thanh Hoa tham gia so đấu.”
Triệu Nhược Hi mặc dù biết Thạch Phong cũng biết Ám Kình, nhưng đối phương là cao thủ Ám Kình, đã thế thực lực còn rất mạnh, nếu như hai người thật đánh nhau, e rằng không dễ đoán được trước kết quả.
“Cũng là cao thủ Ám Kình ư?” Thạch Phong hào hứng hơn một chút.
Cao thủ Ám Kình không phải là dễ tìm, cho dù mười năm sau, cao thủ như vậy cũng rất ít thấy. Thạch Phong may mắn mới nắm giữ được Ám Kình, còn chưa từng giao thủ qua với cao thủ Ám Kình trong hiện thực.
Có điều Thạch Phong chưa từng nghe qua thành phố Kim Hải có một cao thủ Ám Kình gì cả, đã thế còn là cao thủ Ám Kình đại diện cho trung tâm thể hình Bắc Đẩu nữa.
Ở đời trước, trung tâm thể hình Bắc Đẩu không hề có giáo luyện nào tài ba.
Giờ bất thình lình xuất hiện, thực sự làm người ta vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ vì do mình trọng sinh, lịch sử cũng không ngừng thay đổi ư?” Thạch Phong hơi trầm tư, đặc biệt khi nhớ tới Thần Vực biến hóa lớn, trong lòng càng thêm khẳng định.
Triệu Nhược Hi nói hồi lâu, phát hiện Thạch Phong không hề giống như rất quan tâm đối thủ, lại tiếp tục dong dài một phen, muốn Thạch Phong từ bỏ cuộc so đấu này.
Cao thủ Ám Kình đọ sức không phải chuyện đùa.
Không cẩn thận liền bị thương nặng, để lại di chứng.
Bản thân Thạch Phong cũng là cao thủ Ám Kình, tương lai sáng láng, hoàn toàn không cần phải vì vị trí tổng giáo luyện Bắc Đẩu mà liều sống liều chết.
Nhưng Thạch Phong vẫn không nghe.
Không riêng gì vị trí tổng giáo luyện Bắc Đẩu, chủ yếu vì kế hoạch phát triển trong tương lai của Linh Dực.
Năm khoang thực tế ảo, còn có 15 bình thuốc dinh dưỡng cấp S, quá quan trọng với Linh Dực, nếu Linh Dực có thể bồi dưỡng được nhiều cao thủ trấn giữ hơn, hắn không cần phải suốt ngày mệt mỏi chạy ngược chạy xuôi vì công hội, có thể đi làm những việc mình muốn làm.
Sau đó Thạch Phong lại nói rõ cho Triệu Nhược Hi, sau khi Triệu Nhược Hi rời đi, Thạch Phong lại bắt đầu một ngày rèn luyện thân thể.
Từ khi có khoang thực tế ảo, hiệu quả rèn luyện của Thạch Phong càng ngày càng rõ rệt, không biết vì sao mà, não bộ càng ngày càng nhanh nhạy hơn.
Nếu có thể phối hợp với thuốc dinh dưỡng cấp S, biết đâu hiệu quả sẻ tốt hơn nhiều.
Từng giây từng phút trôi đi, liền tới cuối ngày.
Đến tận 20 giờ tối, Thần Vực mới thăng cấp hệ thống hoàn tất.
Bấy giờ Thạch Phong liền tiến vào Thần Vực, cảm giác thân thể trong trò chơi nhẹ nhàng cực kỳ, năm giác quan tăng mạnh.
“Hội trưởng, tôi không dùng được kỹ năng.” Phi Ảnh vốn muốn thể nghiệm sự thay đổi sau khi hệ thống thăng cấp, đột nhiên phát hiện mình không dùng được lấy một kỹ năng nữa…
“Chỗ tôi vẫn có thể mà.” Hắc Tử nói xong dùng ra Ám Ảnh Tiễn đánh trúng cột đá ở xa xa, nhưng sau khi bắn trúng cột đá, vẻ mặt Hắc Tử lại quái dị bảo, “Lạ vậy, vị trí tôi nhắm không phải ở đó nha.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người login đều rối ren hết.
Chức nghiệp cận chiến không dùng được kỹ năng, uy lực kỹ năng của chức nghiệp pháp hệ giảm nhiều, khi công kích không còn chuẩn xác, sai biệt cực lớn.
Thạch Phong cũng không có nói toạc nguyên nhân ngay từ đầu, thử thử tại chỗ một phen.
Chỉ thấy Thạch Phong rút Thâm Uyên Giả ra, mỉm cười vung lên, cách mở đầu gần giống Trảm Kích như đúc.
Lập tức một ánh kiếm bay ra, chặt đứt cột đá phía trước.
“Quả là thế.” Thạch Phong rất thoả mãn về kiếm vừa rồi.
Hắn rõ ràng cảm giác được bản thân khống chế thân thể tăng lên không ít, về vụ chỉ dùng động tác liền có thể sử dụng kỹ năng, hắn không hề cảm giác ngượng tay, ngược lại thấy thuận buồm xuôi gió.
Liên tiếp dùng ra các kỹ năng Liệt Địa Trảm, Phong Lôi Thiểm, Diễm Lôi Bạo…, đám Thủy Sắc Tường Vi nhìn sững sờ.
“Hội trưởng, sao anh làm được?” Hỏa Vũ đã thử rất nhiều lần, gọi thầm trong lòng cỡ nào, hay kêu thành tiếng, đều không dùng được kỹ năng, thích khách không có một kỹ năng, còn đi giết quái thế nào?
“Đúng rồi, hội trưởng.” Phi Ảnh cũng nóng nảy.
“Rất đơn giản, lần này Thần Vực tiến hóa xong, sử dụng kỹ năng không còn thông qua ngôn ngữ hoặc là thầm gọi, mà căn cứ động tác của người chơi rồi tự động sử dụng, các cậu có thể thử xem, bên thanh kỹ năng sẽ có video dạy học động tác khi dùng kỹ năng.” Thạch Phong thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, không khỏi cười nói.
Kỳ thật cho dù hắn không nói, mọi người nghiên cứu một đoạn thời gian cũng sẽ phát hiện, nhất là những người chơi trực tiếp xem xét thanh hệ thống kỹ năng, vốn dĩ kỹ năng của người chơi không có video dạy học, nhưng giờ lại có, chính là vì giúp các người chơi có một tiêu chuẩn, có thể sử dụng kỹ năng tốt hơn.
Mọi người nghe vậy, vội vàng bắt đầu nghiên cứu.
Nhóm Thạch Phong cứ vừa nghiên cứu làm sao sử dụng kỹ năng, vừa dò tìm lối ra của vùng đất Sao Trời rơi xuống.
Ngay khi nhóm Thạch Phong thăm dò, không hề biết rằng người chơi trên khắp Thần Vực nổ tung chảo rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận