Sáu người đột nhiên rơi từ giữa không trung xuống, hai phe Lam Thục Vân và Thương Nhất Tiếu vì vậy mà sững sờ.
Song phương kinh ngạc lẫn khó hiểu những người này sao lại xuất hiện ở đây.
“Anh Thương, giờ lại xuất hiện một tiểu đội, cái tiểu đội này ai cũng có đẳng cấp cao quá, thấp nhất cũng là level 25, bọn họ không dễ chọc.” Một du hiệp level 23 líu lưỡi nói.
Hiện nay đẳng cấp của người chơi tinh anh phổ biến ở level 22, lợi hại hơn là level 23, cao thủ thì level 24.
Ví dụ như tiểu đội của Lam Thục Vân, Lam Thục Vân đạt tới level 23, những người khác là level 22.
Trong đoàn đội bọn họ có đẳng cấp cao nhất chính là Thương Nhất Tiếu level 24, những người khác nằm từ level 21 đến level 23.
Nhưng cao thủ như Thương Nhất Tiếu cũng mới level 24, trái lại sáu người mới rơi xuống, đẳng cấp thấp nhất là level 25, trong đó đẳng cấp cao nhất đạt tới level 27…
Ai cũng biết, đẳng cấp càng cao, lượng kinh nghiệm exp tăng lên một level càng lớn, không nói đến trang bị như thế nào, level 27 đã đủ hù chết người.
“Tại sao tôi cảm thấy mấy người này có chút quen mặt nhỉ?” Thương Nhất Tiếu không phải đứa ngốc, xem xét đám người mới rơi từ không trung xuống lần nữa, sau đó lại dùng kỹ năng Quan Sát, khóe miệng lập tức nhếch lên, “Quả nhiên là hắn!”
“Anh Thương, anh nói ai?” Du hiệp tò mò hỏi.
“Chú quên giải thưởng do Nhất Tiếu Khuynh Thành treo à?” Thương Nhất Tiếu nhìn một người kiếm sĩ level 25 mặc áo đen trong số đó hưng phấn nói.
Du hiệp ấy nhìn theo ánh mắt của Thương Nhất Tiếu, sử dụng kỹ năng Quan Sát với kiếm sĩ nọ.
Phát hiện tên kiếm sĩ ấy tên là Hắc Viêm.
“Hắc Viêm?”
“Đúng, chính là Hắc Viêm, được xưng là cao thủ số một vương quốc Tinh Nguyệt, hôm trước Nhất Tiếu Khuynh Thành đã treo giải về Hắc Viêm, chỉ cần có thể báo cáo vị trí chính xác của Hắc Viêm, thì được thưởng mười ngàn điểm tín dụng, nếu như có thể kéo dài thời gian đến lúc bọn họ chạy đến nhìn thấy Hắc Viêm, thì thưởng ba trăm ngàn điểm tín dụng, nếu như có thể giết chết Hắc Viêm, Nhất Tiếu Khuynh Thành bằng lòng trả hai triệu điểm tín dụng. Rất nhiều cao thủ đều động lòng trước giá này, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn, không nghĩ tới anh mày có thể bắt gặp.”
“Nhưng mà anh Thương à, nghe nói Hắc Viêm rất lợi hại, biết bao nhiêu người đều không làm gì được hắn cả, xíu người phe ta chỉ sợ…”
“Sợ quỷ gì. Hệ thống Thần Vực mới thăng cấp, bất kể là người chơi bình thường hay cao thủ đều có thực lực bị giảm mạnh, cho dù hắn là cao thủ số một vương quốc Tinh Nguyệt thì thế nào, hiện tại cũng như con hổ không có nanh vuốt thôi, ở địa bàn của anh mày, hắn còn có thể lật trời ư?”
“Bây giờ chú đi liên lạc Nhất Tiếu Khuynh Thành, nói chúng ta đã tìm được Hắc Viêm rồi, chuẩn bị tiền nhặt xác Hắc Viêm đi.”
Thương Nhất Tiếu dứt lời liền vung tay lên, lập tức hơn năm mươi gã người chơi tên đỏ bao vây tiểu đội Lam Thục Vân và tiểu đội của Hắc Viêm tầng tầng lớp lớp, căn bản không cho hai tiểu đội cơ hội chạy trốn.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Lam Thục Vân nhìn thấy Thạch Phong, kinh ngạc nói.
Thạch Phong là đại gia, cô vốn còn đang tính trở về bán hai món Chiến Hỏa cho Thạch Phong, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này, hơn nữa còn trong cảnh bị vây khốn nữa.
“Cô là?” Thạch Phong nhìn nhìn Lam Thục Vân, lập tức nhớ lại từng gặp cô gái tóc đỏ này, không khỏi cười nói: “Mấy ngày nay các người thu hoạch như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. Đang chuẩn bị đi về rồi tìm anh.” Lam Thục Vân cười khổ, “Nhưng bây giờ lại gặp bọn họ, cũng không biết lần này đến thung lũng Bạch Vụ là buôn bán lời hay là lỗ nặng nữa.”
“Kẻ địch của cô?” Thạch Phong nhìn chung quanh một vòng, những gã tên đỏ này có trang bị và đẳng cấp không tệ lắm, nhất là cuồng chiến sĩ level 24 cầm đầu, những người này đều là người chơi tự do, có thể lên tới level 24 coi như là cao thủ.
Lam Thục Vân thấy Thạch Phong không hề khẩn trương tí nào, quăng ánh mắt cạn lời qua, nhưng nhìn đến những người bên cạnh Thạch Phong cũng không coi năm mươi gã người chơi tên đỏ là chuyện đáng kể, trong lòng cô kinh ngạc nhiều hơn.
Lẽ nào bọn họ đều là nhà giàu mới nổi, chưa từng gặp phải người chơi chặn đường, cho nên mới bình tĩnh như thế…
Lam Thục Vân thở dài một hơi, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Không phải, bọn họ là người chơi tên đỏ chặn đường cướp của, xem ra họ không muốn buông tha cho các anh luôn, tôi đề nghị hai đội chúng ta liên thủ, 12 người đối phó 50 người, chúng ta vẫn có thể chạy thoát được một vài người đấy.”
“Hóa ra là đánh cướp, có vẻ gần đây có không ít người chơi đến thung lũng Bạch Vụ.” Thạch Phong dù sớm đoán được thung lũng Bạch Vụ sẽ xảy ra tình trạng như bây giờ, không ngờ tới chiến tranh giữa người chơi và người chơi đã bắt đầu sớm như vậy.
Đời trước thung lũng Bạch Vụ trở thành chiến trường, là bởi vì mọi người phát hiện giá trị của quặng Tinh Hỏa, vì tranh đoạt khoáng thạch Tinh Hỏa, mới có thể ra tay chém giết lẫn nhau.
Trình độ thảm thiết đến mức, tình thế hiện giờ chỉ như bữa khai vị, làm sao chỉ có năm mươi người chơi tự do chặn đường chứ, hồi đó ít nhất có hơn mấy trăm thành viên công hội chặn cướp, căn bản không đến phiên người chơi tự do.
“Năm mươi người à?” Hắc Tử nhìn đám người chơi tên đỏ vây quanh bọn họ, hưng phấn bảo, “Phân nửa số đó đều thuộc về tôi nhé, còn lại mọi người chia, gã cuồng chiến sĩ level 24 kia không tệ, tôi cũng muốn.”
“Không được, tôi còn muốn mượn họ thử kỹ năng của mình xem sao.” Hỏa Vũ lắc đầu không đồng ý.
“Anh Hắc, anh hơi bị quá đáng đấy nhé, sao có thể muốn một nửa, còn bị chị Hỏa Vũ với chị Thủy Sắc chia đi, tôi chẳng phải là không có phần rồi.” Phi Ảnh ai oán nói.
“Tôi cũng không đồng ý.” Thủy Sắc Tường Vi đồng tình.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đều luyện tập kỹ năng thông qua đánh quái, nhưng quái vật dù sao vẫn chỉ là quái vật, kém hơn người chơi một chút, nhất là người chơi cao thủ. Nhưng vì ở trong nơi nguy hiểm như vùng đất Sao Trời rơi xuống, bọn họ không dám so đấu với nhau.
Hiện giờ cơ hội đến rồi, có chừng 50 người chơi giúp họ luyện tay, đã thế đám người chơi ấy đều đạt trình độ người chơi tinh anh hết.
Thạch Phong thấy nhóm Hỏa Vũ nói tới nói lui không có kết quả, vì vậy đứng ra quyết định: “Mấy người đừng tranh giành nữa, dùng thực lực của bản thân đi đoạt đi, thực lực không bằng người khác thì không thể trách ai.”
Lam Thục Vân đứng bên thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng khinh thường.
Bọn họ coi người chơi tên đỏ xung quanh thành cái gì rồi?
Tiểu quái có thể tùy ý giết chết?
Lúc này là lúc nào rồi, còn có tâm trạng nói đùa.
Đồng đội của Lam Thục Vân cũng toát mồ hôi, bởi vì ánh mắt của năm mươi gã người chơi tên đỏ xunh quanh càng ngày càng lạnh lẽo, ban nãy còn cười cợt nhả, nhưng giờ đều nổi giận đùng đùng.
Đám người chơi tên đỏ này vốn tính khi tấn công sẽ còn giữ lại thực lực, dù sao không ai muốn chết, nhất là người chơi tên đỏ, giờ thì xong rồi…
Đều nhờ có nhóm Thạch Phong thành công chọc giận đám người chơi tên đỏ này, nhưng vấn đề kế tiếp phải đối mặt, là phải làm sao mới đối phó được đám người chơi tên đỏ liều mạng.
“Lá gan của các người không nhỏ nhỉ, chết đến nơi rồi còn có thể nói giỡn.” Thương Nhất Tiếu âm trầm, giờ đâu còn nét cười vui trên mặt, gã tới thung lũng Bạch Vụ nhiều ngày như vậy, và trước kia cũng làm không ít việc tương tự ở thành phố khác, nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp phải người chơi không để gã vào mắt.
“Các anh em! Tiêu diệt bọn chúng cho tao!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận