Một đòn không trúng, lần đầu tiên trên mặt Hạ Nhật Dương Quang lộ vẻ kinh ngạc.
“Anh ta làm sao cản được?” Hạ Nhật Dương Quang quay đầu nhìn Thạch Phong phía sau, lúc này gã vẫn chưa nghĩ ra Thạch Phong dùng cách gì chặn một đòn toàn lực của mình.
Một đòn ban nãy, là bộ pháp gã sáng tạo sau khi vào chơi Thần Vực.
Đừng nói Thạch Phong đang trong trạng thái đã đến cực hạn, dù Thạch Phong là trạng thái tốt nhất cũng không chặn được.
Hạ Nhật Dương Quang cảm thấy kinh ngạc, mọi người đứng xem cũng không khỏi khiếp sợ.
Thạch Phong chiến đấu cùng Hạ Nhật Dương Quang vốn đã vượt xa nhận thức về PK của mọi người trong Thần Vực rồi, khiến họ không thể nào hiểu được, huống chi là cảnh tượng lúc này, trên mặt mỗi người đều treo vẻ mê man không hiểu.
Trạng thái của Thạch Phong nhìn kiểu gì cũng thấy không tốt, vẫn luôn bị Hạ Nhật Dương Quang áp chế, rõ ràng đã như nến tàn trong gió, nhưng đối mặt một đòn ảo diệu kia, cư nhiên có thể phá giải.
“Hắc Viêm là quái vật à?”
“Vậy còn chưa chết…”
Duy Ngã Độc Cuồng nhìn Thạch Phong vô cùng suy yếu, hít một hơi thật sâu, mới làm thân thể mình bớt run rẩy.
“Xem ra Hạ Nhật Dương Quang không thể một mình xử Hắc Viêm rồi, những người khác lập tức vây quanh Hắc Viêm lại, mặc kệ mấy người khác của Linh Dực cũng được, nói chung là không thể thả Hắc Viêm còn sống rời đi.” U Lan nhắm mắt lại, tuy cô đã sớm nghĩ tới trường hợp Hạ Nhật Dương Quang không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đó chỉ là thiết tưởng, khi thật sự xảy ra, vẫn khó lòng chấp nhận nổi, chẳng qua nếu đã xảy ra rồi, vậy phải giải quyết vấn đề, đặc biệt là nhìn thấy Hắc Viêm lợi hại như vậy, càng không thể thả chạy.
Dưới chỉ lệnh của U Lan, đám thành viên công hội đờ ra đều hành động, chậm rãi vây quanh Thạch Phong, ngay cả thành viên chặn đám Hỏa Vũ cũng chạy sang đây.
Ngay khi Nhất Tiếu Khuynh Thành hành động, thì Hạ Nhật Dương Quang lại tấn công Thạch Phong.
Một cú… hai cú… ba cú… năm cú… mười cú…
Hạ Nhật Dương Quang trong nháy mắt liền đâm mười cú, thật giống như tay Hạ Nhật Dương Quang đột nhiên phóng ra mười vệt sáng, đâm thẳng về hướng Thạch Phong, mười cú có sáu vị trí trực diện, bốn chỗ góc chết, đều là điểm trí mạng, chỉ cần Thạch Phong không cản được một lần, thì thanh máu còn lại không nhiều lắm sẽ về không.
Keng keng keng…Trước khi chủy thủ tiếp xúc với thân thể Thạch Phong, thì có một luồng sáng xám bạc thoáng hiện, cản hết mọi công kích lại.
Nhưng bởi vì thuộc tính sức mạnh hơi chênh lệch, nên dù có xóa bỏ toàn bộ công kích từ Hạ Nhật Dương Quang, nhưng Thạch Phong bị phản lực tác động buộc phải lùi lại mấy bước, cũng may không chênh lệch quá lớn, nên không bị tổn thương gì.
“Anh… làm sao biết… kiếm pháp kia hả?” Hạ Nhật Dương Quang lại thấy Thạch Phong ra tay, đột nhiên nhớ đến một bộ kiếm pháp gã từng gặp trước đây, tuy Thạch Phong không sử dụng rõ ràng, chỉ giống được mấy phần, nhưng thế đã rất đáng sợ rồi.
Câu hỏi của Hạ Nhật Dương Quang, không được Thạch Phong trả lời, bởi vì ngay lúc này ánh mắt của Thạch Phong hoảng hốt, rõ ràng câu hỏi của Hạ Nhật Dương Quang không lọt vào tai.
“Vô thức à?” Hạ Nhật Dương Quang thấy Thạch Phong nhìn như chỉ cần một làn gió mạnh thổi qua là sẽ ngã xuống đất, thầm cạn lời.
Có điều Hạ Nhật Dương Quang không quan tâm được nhiều, đằng nào gã đã chịu nhờ vả, nếu tinh thần của Thạch Phong đã sắp cực hạn, gã vẫn muốn phải xử Thạch Phong.
Vả lại dù gã không ra tay, đám thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành đang bu lại đây cũng có thể giết chết Thạch Phong. Dù sao thì, Thạch Phong sắp không chịu đựng nổi rồi.
Đang khi Hạ Nhật Dương Quang chuẩn bị xông lên, thì trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một hố đen khổng lồ, từ trong đó đi ra một quái vật đầu sói mình người, làm tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hồi hộp hẳn lên.
“Sao nó lại đi ra chứ?” Hỏa Vũ ngẩng đầu nhìn quái vật giữa không trung, lập tức sa sầm mặt.
Quái vật đầu sói mình người kia chính là Người Giữ Cửa Anubis.
Đẳng cấp không còn là level 30 nữa, mà là Đại Lãnh Chúa level 35, thanh máu cũng từ 10 triệu biến thành 15 triệu…
Mọi người đều thấy Người Giữ Cửa Anubis, đang không hiểu vì sao lại bất ngờ xuất hiện một con Đại Lãnh Chúa level 35.
Thế nhưng tiểu đội Thạch Phong đều biết lý do tại sao Người Giữ Cửa Anubis lại xuất hiện ở đây.
Mâm đá màu vàng!
Người Giữ Cửa Anubis vẫn bảo vệ mâm đá màu vàng, nhưng lại bị Thạch Phong cầm đi mất. Tự nhiên nó tìm đến Thạch Phong tính sổ.
“Xong, xong đời rồi, đối mặt Nhất Tiếu Khuynh Thành còn chưa đủ, giờ lại thêm một con Đại Lãnh Chúa.” Hắc Tử đã thấy Đại Lãnh Chúa mạnh mẽ thế nào. Nó muốn xử Thạch Phong bộc phát toàn lực dễ như chơi, càng không phải nói bây giờ đẳng cấp đã tăng lên, thực lực mạnh hơn trước không biết bao nhiêu nữa.
Đám Hắc Tử thấy tuyệt vọng thật, nhưng đám Nhất Tiếu Khuynh Thành lại mừng rỡ.
Phe Nhất Tiếu Khuynh Thành vốn đang muốn công lược Đại Lãnh Chúa, chỉ là muốn tiếp cận Đại Lãnh Chúa trong di tích thần điện quá khó, mãi cứ có vô số Yêu Tinh nhào tới cản đường, căn bản không có cơ hội đi đánh Đại Lãnh Chúa.
“Đại Lãnh Chúa?” Duy Ngã Độc Cuồng không giấu được ánh mắt tham lam nồng nhiệt.
Một con Đại Lãnh Chúa hoang, chính là cơ hội tốt nhất để đạt được vật phẩm cấp Sử Thi.
“Tất cả mọi người tản ra trước, tiểu đội điều tra nhìn chằm chằm con Đại Lãnh Chúa kia, tất cả thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành ở thung lũng Bạch Vụ đều đến chỗ tôi tập hợp, tuyệt đối không thể tặng con Đại Lãnh Chúa này cho người khác.” Sau khi U Lan nhìn thấy cũng rất động lòng.
Đẳng cấp level 35 đúng là cao thật, thế nhưng sau khi hệ thống Thần Vực thăng cấp, áp chế đẳng cấp cũng được nới rộng, không phải là không thể đánh nổi.
U Lan triệu tập thành viên tinh anh ở thung lũng Bạch Vụ, đồng thời cũng gọi thêm người ở nơi khác sang đây.
“Gào!” Người Giữ Cửa Anubis đột nhiên gầm lên.
Nhất thời tiếng sói tru quanh quẩn khắp thung lũng Bạch Vụ, cây cối vì thế là rung lắc, khiến tất cả mọi người thấy lòng mình run lên.
Chỉ thấy Người Giữ Cửa Anubis rống giận, quay đầu nhìn đám Nhất Tiếu Khuynh Thành phía dưới, híp mắt lại, lộ ánh mắt lạnh thấu xương.
Sau đó trong tay Người Giữ Cửa Anubis có thêm một cây giáo màu đen, trên cây giáo đen ấy đột ngột bùng lên ngọn lửa màu bạc, ném về phía đám Nhất Tiếu Khuynh Thành.
Vù một tiếng.
Thanh giáo màu đen ấy dễ dàng xuyên thủng không khí, rơi vào trong đám người, biển lửa ngập trời cuồn cuộn nổi lên xông thẳng lên chân trời.
Người chơi trong bán kính 40 mét không còn một ai.
Chỉ một chiêu đã giết chết mấy trăm người Nhất Tiếu Khuynh Thành…
“Cái này…” Duy Ngã Độc Cuồng suýt nữa trừng lòi đôi mắt.
Này còn là quái vật gì nữa, rõ là thần linh!
Bọn họ rõ đang tự tìm ngược.
Duy Ngã Độc Cuồng còn chưa hết lời, liền thấy Người Giữ Cửa Anubis lại xuất hiện một cây giáo màu đen trong tay nữa, lần nữa ném về phía mọi người, thoáng chốc lại chết thêm trăm người.
“Tất cả mọi người chia nhau ra, lùi về trong rừng.” U Lan chứng kiến đợt công kích hủy diệt trời đất này, hô liên tục.
Nếu như mọi người cứ đứng yên tại chỗ, e rằng không mất bao lâu, sẽ bị diệt sạch, còn chuyện giải quyết Hắc Viêm, chỉ đành dẹp sang một bên rồi.
Mọi người nghe vậy, dứt khoát chạy về trong rừng, không có ai ngây ngốc đứng lại để trở thành bia ngắm sống cho Người Giữ Cửa Anubis.
Hạ Nhật Dương Quang nhìn nhìn Thạch Phong, lại ngó Người Giữ Cửa Anubis trên trời, thở dài lắc đầu, xoay người rời đi.
Hỏa Vũ vọt tới bên cạnh Thạch Phong sắp mệt lả, dẫn Thạch Phong theo cùng trốn vào trong rừng cây.
Sau khi mọi người trốn hết vào trong rừng, đám Thạch Phong cũng thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Thạch Phong thì bị cưỡng chế đăng xuất khỏi Thần Vực, lâm vào hình thức hôn mê.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận