Lúc đám đoàn đội tự do kia rời đi, có không ít kẻ quăng ánh mắt đồng tình về phía Thạch Phong.
“Tên kia đúng là xui xẻo, rơi vào tay chúng ta, giao ra bảo vật còn có đường sống, còn vào tay bọn họ thì không có tí cơ hội sống sót nào.”
“Tôi nghe đồn trong tay những người đó hình như có thứ gì đặc biệt, làm đồ rơi ra sau khi giết chết người chơi tăng gấp đôi.”
“Không phải lời đồn đâu, bọn họ đúng là có đấy, bạn của tôi bị một tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành giết chết, trang bị trên người rớt mất cả ba món, thậm chí vật phẩm trong túi cũng không thoát khỏi, chính bởi vì như thế, làm cậu ấy sợ không dám tới bãi tha ma Thủ Vọng nữa, chỉ có thể đi tới nơi khác thăng cấp.”
“Đừng nói nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này, nếu như gặp phải đám sát thần kia lần nữa, chúng ta không còn may mắn như hiện tại đâu.”
“Đúng đó, chúng ta đi nơi khác mau.”
Những đoàn đội này rõ là chiếm ưu thế về nhân số, nhưng lại sợ tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành như sợ cọp, mau chân hơn bình thường, vội vã muốn chuồn khỏi vùng đất thị phi này.
Khi đám đoàn đội ấy rời đi không lâu, tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành chậm rãi ép sát về Thạch Phong đứng yên vẫn không nhúc nhích nãy giờ.
“Anh Thâm, gã ta chắc là bị dọa choáng rồi, thế mà không biết chạy trốn, thật là không thú vị.” Một cuồng chiến sĩ có vẻ mặt thật thà trong đội cười cợt khi nhìn biểu hiện của Thạch Phong, “Tôi cứ tưởng có thể gặp được một người lợi hại chút, để tôi hoạt động gân cốt một phen, cứ đánh chết đám tay mơ chán quá chừng.”
“Được rồi, Tiểu Tiêu, tôi còn không hiểu cậu à, chẳng phải là muốn thử Chiến Phủ mới đoạt được sao, xem đẳng cấp của người nọ không thấp, lại dám một mình tới đây, thân thủ chắc không tệ, nhường cậu chơi đấy.” Thích khách level 26 được gọi là anh Thâm liếc mắt nhìn tên cuồng chiến sĩ thật thà kia, cười nhẹ nói, “À, đồ trên người hắn nhìn được đấy, đừng quên dùng thứ kia, biết đâu sẽ đồ tốt.”
“Giao cho tôi đi.” Cuồng chiến sĩ tên Tiểu Tiêu cười híp đôi mắt, ánh mắt hưng phấn nhìn Thạch Phong, từng bước từng bước đi về phía Thạch Phong, còn lấy ra một chai thuốc màu đen từ trong túi ra, rót vào miệng uống hết, “Thứ này quá khó uống rồi, nếu không phải nhìn mày có chút đồ ngon, ông đây cũng không cần chịu khổ.”
“Thằng ranh, đứng yên chớ lộn xộn, tao tới ngay đây.”
Nói dứt lời, cuồng chiến sĩ level 25 Tiểu Tiêu kia giơ cây búa lớn màu máu lên thật cao, đập một búa phủ đầu về phía Thạch Phong.
Nhìn có vẻ tùy ý, nhưng vừa nhanh, chuẩn, ác còn sắc bén hơn người chơi bình thường nhiều lắm, trực tiếp nhắm chính xác hướng cổ của Thạch Phong, làm người ta khó lòng né tránh. Rõ ràng có thể thấy được cách công kích này là do thói quen có được sau khi trải qua nhiều năm huấn luyện, không giống người chơi khác có nhiều động tác dư thừa, dẫn đến né tránh dễ dàng.
Liền nghe ầm một tiếng, búa lớn rơi xuống đất, lõm sâu một hố.
“Hửm, mình chém lệch hả?” Tiểu Tiêu kinh ngạc nhìn cây búa to màu máu dưới chân Thạch Phong, nhưng rõ ràng ban nãy gã nhắm chuẩn mà. “Chẳng lẽ do trước đó mình uống quá nhiều rượu rồi?”
Có điều khi gã đang chuẩn bị cầm cây búa lớn màu máu kia lên lần nữa, đột nhiên thấy một vệt đen xẹt qua, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Trời đất trước mắt đã đảo ngược, sau đó cảm giác thân thể tê rần, tầm nhìn cũng chợt trở nên tối xạm, ngã rầm xuống đất.
Bởi vì là người chơi tên đỏ, trang bị trên người liền tuôn ra hơn nửa, theo sát là một tia sáng đại diện cho linh hồn bất hủ chảy vào trong tay Thạch Phong.
“Tuy không thể coi là cao thủ, nhưng thân thủ điêu luyện, xác thật mạnh hơn người chơi tinh anh không ít, thảo nào một tiểu đội có thể ung dung giết chết một đoàn đội.” Thạch Phong nhìn thoáng qua cuồng chiến sĩ nằm dưới chân, ánh mắt lập tức chuyển hướng năm người còn lại cách đó không xa, căn bản không để ý đến đống trang bị rơi ra.
“Chuyện này…”
Năm tên cao thủ Nhất Tiếu Khuynh Thành nhìn thấy đồng đội đột nhiên té ngã xuống đất, tử vong ly kỳ, đều trưng vẻ mặt không thể tin nổi.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao Tiểu Tiêu lại chết rồi?
Từ đầu tới đuôi bọn họ đều nhìn chăm chú vào Thạch Phong, nhưng Thạch Phong rõ không làm bất cứ cái gì, chỉ có một vệt đen lóe qua trên người Tiểu Tiêu.
“Vệt đen, đúng rồi, chính là vệt đen! Mọi người cẩn thận, thằng kia có đạo cụ đặc biệt gì đó.” Thích khách được gọi là anh Thâm vội vã nhắc nhở, nói xong liền sử dụng Tiềm Hành, ẩn mình vào bóng tối.
Bốn người khác cũng phản ứng kịp, rối rít lấy vũ khí ra, nhìn chòng chọc từng hành động của Thạch Phong.
Lúc này bọn họ đã hiểu được, họ đã gặp phải kẻ mạnh rồi, nếu không dốc sức ứng phó, rất cũng có thể sẽ bị Thạch Phong hố chết.
Chẳng qua khi bọn họ nhìn chăm chú vào Thạch Phong, lại bất ngờ phát hiện Thạch Phong biến mất.
“Người đâu?”
Năm người quay đầu nhìn xung quanh, không hề phát hiện động tĩnh nào, một người sống sờ sờ như vậy lại biến mất dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ…
Lẽ nào hắn là thích khách?
Cái suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu họ.
Nhưng nãy họ đã quan sát kĩ, khẳng định là kiếm sĩ, nếu không họ sẽ không tùy ý như vậy, dù sao nếu muốn bắt được một thích khách tiến vào trạng thái ẩn thân là phi thường khó.
Đang khi năm người suy đoán tìm kiếm tung tích của Thạch Phong, thì Thạch Phong chợt xuất hiện sau lưng năm người ấy.
“Không hay rồi, hắn ở phía sau!”
Năm người đều có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, cảm nhận được nguy hiểm không phải người thường sánh được, lập tức phát hiện vị trí của Thạch Phong, đồng thời xoay người tấn công Thạch Phong.
Chỉ thấy trong tay Thạch Phong lại lòe ra mấy vệt đen, căn bản không để thời gian phản ứng, hoặc có thể nói là không cho cơ hội phản ứng lại, vệt đen ấy xẹt ngang không có điểm báo trước nào, im hơi lặng tiếng, đột nhiên xuất hiện, ngay cả bọn họ có năng lực cảm nhận nguy hiểm nhạy bén vô cùng cũng không phát giác ra tí dấu hiệu gì.
“Đáng chết!” Thích khách được gọi là anh Thâm vội vàng sử dụng Biến Mất, dùng thời gian vô địch ngắn ngủi để chặn một kiếm vô cùng quỷ dị kia.
Có điều những người khác không may mắn như gã, đều bị Thâm Uyên Giả chém trúng, ba bốn ngàn điểm HP chợt về không, sát thương kinh khủng, làm mọi người cho rằng mình gặp quỷ rồi.
“Không được, còn ở lại đây mình chắc chắn sẽ chết!” Anh Thâm là kẻ sống sót duy nhất nhìn Thạch Phong đang mỉm cười nhìn chăm chú vào mình, tóc gáy dựng đứng hết lên, trong lòng run rẩy, rõ ràng gã đang ở trong trạng thái ẩn thân, người chơi không thể nào nhìn thấy được gã, nhưng ánh mắt của Thạch Phong lại thể hiện rõ là có nhìn thấy.
Gã không biết rằng, Thạch Phong là chức nghiệp bậc một, cảm giác vốn cao, đã thế còn có Con Mắt Toàn Tri, Tiềm Hành của thích khách là thùng rỗng kêu to.
Trong nháy mắt kinh sợ ấy, anh Thâm này đã bị một vệt đen đánh trúng, thanh máu tụt xuống vèo vèo, sau đó giải trừ trạng thái Tiềm Hành, ngã lăn ra mặt đất.
“Kiếm nhanh quá!”
Thích khách được gọi là anh Thâm này đến chết còn không nghĩ ra được, Thạch Phong lúc nào chém ra.
Nhóm bọn họ dầu gì thì đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến sống còn, vô cùng mẫn cảm với sự nguy hiểm, vậy mà Thạch Phong xuất kiếm không có lấy một dấu hiệu nhận biết trước, thậm chí khi kiếm đã cách gã còn mấy centimet, gã vẫn không phát giác ra được, huống chi nói đến việc ngăn cản. Như vậy thật quá đáng sợ.
“Chú là kẻ thứ sáu!” Thạch Phong nhìn thích khách đầy mặt khiếp sợ, thấp giọng nói, “Yên tâm đi, rất nhanh thôi, chú mày sẽ có nhiều bạn bè đi cùng mình.”
“Mày rốt cuộc là ai?” Thích khách được gọi là anh Thâm vừa nghe câu đó, muốn mở miệng hỏi, nhưng sự sống của gã đã đi đến cuối, không nói ra thành tiếng được nữa, nghĩ đến người như vậy muốn đối phó nhóm bọn họ, khiến gã cảm giác rợn hết cả tóc gáy. Cao thủ như thế đột nhiên nhằm vào bọn họ, họ căn bản không có tí khả năng chống lại nào mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận