Thạch Phong mở miệng ra là nói mua hai mảnh đất đắt đỏ nhất, Ưu Úc Vi Tiếu chỉ nhìn liếc qua bảng giá, liền há hốc mồm.
Giá bán này là muốn mạng người hả?
Mảnh đất bình thường của thành Bạch Hà đã hơn một nghìn kim, nếu là khu trung tâm nhiều nhân khẩu thì trên ba nghìn kim.
Còn hai mảnh đất Thạch Phong chọn trúng thì cao trên tám nghìn kim, nếu đổi tám nghìn kim thành điểm tín dụng, thì có thể đủ tiền mở một công ty quy mô cỡ vừa trong thành phố ngoài thực tế rồi…
Nhưng Thạch Phong không cảm thấy đắt tí nào, hai mảnh đất này là tấc đất tấc vàng trong tương lai, đời trước hắn chẳng có tư cách tranh mua nữa là.
Mặc kệ là bên cạnh hội đấu giá, hay bên là bên cạnh ngân hàng, đều là nơi người chơi thường đi qua, tuyệt đối có thể đảm bảo lưu lượng người chơi, nếu không phải tiền trong tay hắn vẫn quá ít, thì hắn thật sự muốn mua thêm mấy khu nữa, đến khi biến thành Bạch Hà thành thành phố đứng số một của vương quốc Tinh Nguyệt, giá trị sẽ tăng gấp mấy trăm lần đấy.
(Akiko: cảm giác giống bất động sản của VN mình ghê :v)
“Thưa ngài Tử Tước, hai địa phương ngài chọn, một mảnh 9200 kim, một mảnh 8800 kim, cộng lại là 18000 kim, bớt mười phần trăm là còn 16200 kim.” Nam nhân viên quản lý kích động nói, “Ngoài ra sau khi mua hai mảnh đất này, mỗi tháng cần nộp 15% thuế sở hữu đất đai, nếu trong vòng ba tháng không nộp phí, những mảnh đất thương mại này sẽ bị niêm phong, trong vòng nửa năm không đóng phí, sẽ trực tiếp bị thu về.”
“Thật ác!” Ưu Úc Vi Tiếu nghe vậy, sắc mặt tối sầm, suýt chút hô lên.
Đã tốn nhiều tiền để mua như vậy, kết quả còn phải giao thuế 15% mỗi tháng trích từ thu nhập, hai nơi cộng lại chính là phải nộp 2700 kim đấy, công hội nhất lưu cũng không có nhiều kim tệ vậy đâu, đã thế còn là phải nộp mỗi tháng nữa.
“16200 kim đây.” Thạch Phong dứt khoát trả hết tiền.
Thạch Phong hiểu rất rõ luật trong Thần Vực, đã tập mãi thành quen.
Hơn nữa hệ thống Chủ Thần ra quy định như vậy để phòng ngừa có người mua hết toàn bộ đất thương mại trong thời gian đầu, cho nên mới phải thu 15% thuế sở hữu đất đai mỗi tháng.
Nhìn có vẻ rất đắt, nhưng theo đẳng cấp của người chơi Thần Vực tăng lên, kim tệ càng ngày dễ kiếm hơn, giá trị của kim tệ sẽ thấp dần theo thời gian, sẽ không cao như hiện tại, mỗi tháng giao 2700 kim, không có gì ghê gớm.
Chỉ chốc lát, nhân viên quản lý liền giao khế đất hai nơi cho Thạch Phong, Thạch Phong có thể mở bất kì loại cửa hàng nào ở hai địa phương này, hơn nữa diện tích của hai mảnh đất ấy không nhỏ, không hề kém cạnh thương hội Vệt Sao.
Thương hội Vệt Sao không phải của mình, cho dù tốt cỡ mấy vẫn vậy, thế nhưng hai mảnh đất mở cửa hàng này lại thuộc về mình, muốn thế nào thì làm thế ấy, thuận tiện biết bao.
Sau đó Thạch Phong ở đại sảnh tòa thị chính lựa chọn xây hai loại kiến trúc đẹp, đều là nhà ba tầng. Tầng trệt dùng để bán sản phẩm, tầng hai dùng để làm kho hàng và các phòng rèn, vân vân, tầng ba thì để phòng họp và xử lý các việc khác.
hẳng qua vì xây dựng hai cửa hàng này, Thạch Phong lại tiêu tốn hai nghìn kim, tiếp đó lại tuyển chọn 20 NPC quản lý cao cấp cho cửa hàng.
Một phen tiêu tiền, tài chính của Thạch Phong không còn dư lại bao nhiêu, nhưng còn may là trang phục Long Lân vẫn đang không ngừng được bán ra ở thành Hắc Dực, kim tệ lúc nào cũng chảy vào trong túi Thạch Phong.
“Vi Tiếu, hai nơi này tạm thời giao cho cô quản lý, tôi đã cho cô quyền hạn. Bây giờ cô chuyển dời các thành viên từ thương hội Vệt Sao qua đây, coi Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa là sản phẩm chính nổi bật để bán ra, đừng bán ở thương hội Vệt Sao.” Thạch Phong căn dặn.
“Hội trưởng, nếu như chỉ bán Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa ở hai nơi này, thì sẽ chia nhỏ lưu lượng người chơi, sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới phía thương hội Vệt Sao đó.” Ưu Úc Vi Tiếu bày tỏ lo lắng.
“Tôi chính là muốn chia nhỏ, muốn chuyển hết khách hàng trung thành của thương hội Vệt Sao qua cửa hàng mới, cô cứ nghe theo là được. Phải rồi, Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa phải bán trên 7 ngân tệ một cái nhé, đừng bán lỗ.” Thạch Phong cười bảo.
Thương hội Vệt Sao tuy vẫn còn có tác dụng với hắn, nhưng tác dụng lớn nhất chính là để tích lũy tiền bạc giai đoạn đầu, bây giờ đã tích đủ tư bản rồi, tự nhiên sẽ dần dần từ bỏ. Nếu như đến khi góp đủ ba chục ngàn kim hoàn thành nhiệm vụ, khi ấy nhất định phải nói lời tạm biệt với thương hội Vệt Sao, giờ không tính trước, sau sẽ không kịp.
“Hội trưởng, anh cứ yên tâm đi, Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa tuyệt đối sẽ không thấp hơn 7 ngân tệ.” Ưu Úc Vi Tiếu hết sức tự tin về Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa do các cô rèn ra.
Xác suất rèn thành công một Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa của đám thợ rèn như cô chỉ mới hơn 30%, mà giá thành phẩm của một Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa chỉ có hơn 1 ngân thôi. Tính ra để chế tạo một Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa chỉ tốn 3 ngân tệ tiền vốn là nhiều, bán đi với giá 7 ngân tệ, quả thực quá rẻ rồi.
Dù Thạch Phong không dặn, cô cũng chuẩn bị yết giá 10 ngân tệ, dẫu sao thì level người chơi bây giờ cao rồi, kiếm tiền dễ dàng, hoàn toàn có thể bán đi với giá 10 ngân tệ.
“Hội trưởng, hai cửa hàng mới còn chưa đặt tên đó, không biết nên đề tên gì cho hay?” Ưu Úc Vi Tiếu hỏi Thạch Phong.
“Chỉ với một tia lửa có thể hóa thành đám cháy, cứ gọii là cửa hàng Chúc Hỏa [1] đi.” Thạch Phong nhìn hai mảnh đất vàng trong tay, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Giờ đây hắn rốt cuộc đã sở hữu vốn liếng riêng của mình rồi, có hai mảnh đất vàng này, hắn đã giành trước tất cả các công hội đi một bước tiến dài, về sau công hội có bảo đảm tài chính tương đối ổn định, căn bản không cần sợ đấu dai dẳng với bất kì công hội nào nữa.
Không lâu sau đó, Thạch Phong và Ưu Úc Vi Tiếu đi qua khảo sát hai mảnh đất mới mua, nhưng hai mảnh đất ấy vẫn đang trong quá trình xây dựng phòng ốc, chưa thể nhìn thấy ngoại thất hoàn chỉnh, xây dựng cần phải mấy giờ nữa mới xong, đến lúc đó mới có thể mở cửa hàng bán đồ.
“Người chơi thành Bạch Hà hiện này đúng là nhiều thật đấy.” Thạch Phong nhìn ngó xung quanh, phát hiện người chơi trong khu vực gần hội đấu giá thực sự tấp nập vô cùng, nhiều người chơi hơn thành Bạch Hà đời trước nhiều lắm.
“Hội trưởng, đây là tất nhiên mà, Linh Dực và Nhất Tiếu Khuynh Thành không ngừng cạnh tranh ở thành Bạch Hà, Linh Dực lại là hội đầu tiên có trụ sở công hội, cộng thêm phúc lợi cao của Nhất Tiếu Khuynh Thành, hấp dẫn khá nhiều người chơi ở thành phố khác sang bên này phát triển, căn cứ số liệu thống kê hôm trước, thành Bạch Hà hiện nay đã trở thành thành phố có nhiều người chơi đứng thứ hai trong vương quốc Tinh Nguyệt, chỉ là hơi thua vương thành Tinh Nguyệt thôi.”
Vương thành chính là thủ đô, thành phố bình thường không so sánh được, dù thành Bạch Hà sở hữu ưu thế không nhỏ, nhưng không ít người chơi vẫn thích ở vương thành hơn.
“Vương thành Tinh Nguyệt à?” Thạch Phong nghe Ưu Úc Vi Tiếu nói vậy, đột nhiên nhớ đến một việc.
Hắn có kết bạn với một người ở vương thành Tinh Nguyệt, chuẩn bị cho mua đất, mục đích ban đầu của hắn là muốn để công hội Linh Dực phát triển ở vương thành Tinh Nguyệt, nhưng sau đó hắn hủy bỏ quyết định này, chuyên tâm làm thành Bạch Hà biến thành thành phố nhiều người chơi nhất ở vương quốc Tinh Nguyệt, dù sao thì bề dày nội tình của Linh Dực ở thành Bạch Hà phi phàm.
Hiện tại dù không còn dự định phát triển ở vương thành Tinh Nguyệt nữa, nhưng nhân số ở vương thành Tinh Nguyệt vẫn khiến người làm kinh doanh không bỏ qua được, dù sao mỗi thành phố lớn ở Thần Vực, người chơi được coi là tài nguyên của một thành phố.
Một thành phố càng mạnh, vậy thì công hội khống chế thành phố ấy cũng sẽ càng mạnh.
“Xem ra mình vẫn phải đến vương thành Tinh Nguyệt một chuyến.” Thạch Phong bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp hay, có thể giúp thành Bạch Hà phát triển thêm một bậc.
--------
[1] Chúc Hỏa: dịch nghĩa là ánh nến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận