Hội trường trung tâm Bắc Đẩu.
Mặc dù bây giờ mặt trời chói chang, nhưng mà khách khứa bên ngoài cửa chính hội trường vẫn nườm nượp.
Trước thảm đỏ, từng chiếc xe sang trọng có nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp giàu có bước xuống, chậm rãi đi vào trong hội trường. Không khí trong hội trường Bắc Đẩu sục sôi, còn hơn cả cuộc thi võ thuật cấp thành phố nữa, khiến người ta hưng phấn.
“Ít người nhỉ.”
Thạch Phong ngồi trong xe nhìn lướt qua hội trường từ ô cửa kính, phát hiện người tới xem cuộc tranh tài lần này đều là người có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Kim Hải hết, không hề có một người dân thường.
Theo lý mà nói, Bắc Đẩu cử hành lần tranh tài này, chắc hẳn muốn quảng cáo Bắc Đẩu, tạo danh tiếng vang dội, để cứu vớt xu hướng suy tàn của trung tâm thể hình Bắc Đẩu, phải tuyên truyền toàn thành phố mới đúng.
Cao thủ ám kình vốn ít, cao thủ ám kình đọ sức với nhau càng thêm hiếm gặp, không biết bao nhiều người muốn coi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hắn, không hề giống như đã tuyên truyền rộng khắp, nếu không thì tình huống sẽ còn nóng chạm bỏng tay hơn, đủ vây kín hội trường Bắc Đẩu.
“Thưa ngài Thạch Phong, là thế này, bởi vì yêu cầu của bậc thầy còn lại, muốn thi đấu riêng tư, không muốn huyên náo làm ai ai cũng biết, cho nên cuộc tranh tài này không hề tuyên truyền, chỉ mời một vài nhân vật nổi danh. Dù là vậy, bậc thầy kia đã rất không vui rồi, chủ tịch Tiêu phải ra đủ thù lao, nếu không số người xem còn phải giảm bớt một nửa.” Lương Tĩnh nhìn về phía Thạch Phong, trên môi đỏ mọng khẽ nhếch tạo thành nụ cười yếu ớt, nịnh nọt nói, “Nếu ngài Thạch Phong cảm thấy quy mô quá nhỏ, về sau chúng tôi có thể sắp xếp, tuyệt đối có thể giúp ngài Thạch Phong nổi tiếng trong thành phố Kim Hải này.”
Lương Tĩnh làm trợ lý chính của chủ tịch, khả năng quan sát và giao tiếp đều xuất chúng. Ban nãy thấy nam bảo tiêu Lô Chí Hồng trầm mặc ít nói có biểu hiện vô cùng cung kính thế kia, dù cô có ngốc, cũng nhìn ra được Thạch Phong không đơn giản như bề ngoài.
Trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu thế này, tương lai khẳng định càng cao hơn nữa. Nếu như bây giờ có thể thân thiết hơn, khẳng định sẽ giúp con đường tương lai của cô sáng lạn.
Cho nên tự nhiên không từ bỏ cơ hội ngay lúc này.
“Người nọ khiêm tốn thật đấy, nhưng vậy cũng tốt, tôi cũng không thích quá nhiều người.” Thạch Phong cười cười.
Thạch Phong vốn không muốn quá nổi tiếng làm gì, khiêm tốn phát triển mới đúng, nếu không phải vì 15 bình thuốc dinh dưỡng cấp S và 5 khoang thực tế ảo, hắn thật không muốn tham gia cuộc đấu này.
Sau đó Thạch Phong đi theo Lương Tĩnh vào trong cánh gà của hội trường nghỉ ngơi, lẳng lặng chờ tranh tài bắt đầu.
Khán phòng trong hội trường thi đấu Bắc Đẩu lúc này đã ngồi đầy người, bọn họ ai ai cũng là người có địa vị tương đối cao ở trong thành phố Kim Hải.
Thậm chí còn có vài vị ở thành phố khác, mà trong phòng VIP ở lầu hai còn có vài nhân vật được người ở thành phố Kim Hải kính trọng.
Lúc Này Tiêu Ngọc đang tiếp đãi những khách quý chân chính ấy.
Nếu Thạch Phong ở đây, nhất định sẽ phát hiện có không ít người quen góp mặt.
Ngồi chính giữa nhất là Hứa Văn Thanh, ông Hứa – hiệu trưởng trường đại học Kim Hải, bên cạnh còn có quán chủ Trần Võ của võ quán đứng đầu thành phố Kim Hải, Triệu Kiến Hoa của tập đoàn họ Triệu, và các quản lý cấp cao khác ở thành phố Kim Hải.
“Tiểu Tiêu, anh lần này khiến bọn tôi kinh hỉ ghê gớm, vậy mà có thể mời được hai bậc thầy võ thuật so đấu, lần đầu tiên mới có ở thành phố Kim Hải chúng ta đấy.” Ông Hứa vuốt râu bạc, có chút kích động nói, “Không biết hai bậc thầy được mời tới đây là ai, có thể tiến cử gặp mặt hay không.”
Các khách quý khác ngồi cạnh cũng rối rít gật đầu phụ họa.
Thi đấu võ thuật hiện nay được toàn thế giới săn đón nhất, địa vị hiển nhiên không tầm thường.
Mà cao thủ ám kình đi tới đâu cũng là nhân vật danh chấn một phương cả. Bình thường căn bản không gặp được ở trong thành phố phổ thông như Kim Hải, cho dù bọn họ là nhân vật cầm quyền ở thành phố Kim Hải, muốn gặp mặt cũng rất khó.
“Ông Hứa, ông cứ nói đùa, sao tôi có thể mời được hai bậc thầy võ thuật chứ. Chỉ là hai người họ đều muốn so đấu, cho nên mới nhờ tôi sắp xếp.” Tiêu Ngọc cười ha ha đáp, trong lòng vui sướng khó diễn tả, “Bây giờ hai bậc thầy đều đang nghỉ ngơi, chuẩn bị thi đấu sắp tới, mời bọn họ qua đây cũng không tiện lắm, đánh xong tôi sẽ sắp xếp sau.”
“Tôi nghe nói hai bậc thầy so đấu lần này đều rất trẻ tuổi.” Ông Hứa hơi ngạc nhiên nói.
“Vâng, xác thật tuổi trẻ, đều chưa tới 30 tuổi.” Tiêu Ngọc gật đầu, rất kiêu ngạo nói, “Đặc biệt nhất là bậc thầy kia, quán chủ Trần cũng đã gặp, tuy năm nay mới 27 tuổi, nhưng thực lực rất cao cường, trước đó còn từng đánh bại mấy bậc thầy nổi tiếng đã lâu, nghe bảo qua đoạn thời gian nữa sẽ tham gia vòng loại thi đấu võ thuật cấp thế giới, rất có cơ hội lấy được thành tích tốt.”
“Xác thật, bậc thầy Lôi Báo là thiên tài chân chính mà, tôi từng có cơ hội so đấu một phen, đáng tiếc không được mấy chiêu đã bị đánh bại dễ dàng, bây giờ bậc thầy Lôi Báo trải qua một năm vùi đầu khổ luyện, sợ rằng thực lực càng kinh người hơn, bữa rồi gặp hắn, ngay cả tôi cũng thấy cả người rét run.” Trần Võ gật đầu, thổn thức không thôi.
Lôi Báo tuyệt đối là cao thủ ám kình mạnh nhất mà gã từng gặp, kỳ tài võ thuật, tương lai rất có thể trở thành một Đại tông sư, dù không sử dụng đến ám kình, cũng có thể ung dung đánh bại gã, nếu như sử dụng ám kình, có lẽ một chiêu là có thể quyết sống còn, mà không còn là thắng thua thôi đâu.
Mọi người nghe quán quân cuộc thi võ thuật đại đanh đỉnh đỉnh của thành phố Kim Hải là Trần Võ đều bị đánh bại dễ dàng, còn là chuyện một năm trước, đều cảm thấy khó tin nổi.
Trần Võ là ai, ở đây không ai không biết, là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Kim Hải đấy.
Thậm chí mới đầu năm nay giao thủ với vài bậc thầy võ thuật, tuy bị đánh bại, nhưng các bậc thầy võ thuật ấy muốn thắng, cũng không hề dễ, có thể nói là cao thủ có trình độ gần với bậc thầy võ thuật nhất, cho nên tất cả mọi người trong thành phố Kim Hải đều gọi Trần Võ thành Bậc thầy Trần.
Tuổi của Trần Võ cũng không lớn, thực lực còn giữ vững, đã nửa bước vào trong ngưỡng bậc thầy rồi, nhưng vẫn không đánh lại mấy chiêu, có thể tưởng tượng được bậc thầy Lôi Báo kia là đáng sợ cỡ nào.
“Chà, còn có thiên tài như vậy ư, Tiểu Tiêu nhất định phải tiến cử cho ông gặp, ông đã lớn tuổi thế này, dù đã từng coi cuộc thi võ thuật cấp thế giới, nhưng cho tới nay vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với bậc thầy cỡ này.” Ông Hứa sáng mắt lên, hận không thể đi làm quen ngay bây giờ.
Nghe mọi người nói thế, Triệu Nhược Hi theo Triệu Kiến Hoa đến ngồi ở hàng sau lộ vẻ mặt lo âu.
“Làm sao giờ?” Triệu Nhược Hi lo lắng.
Tuy cô tin tưởng vững chắc rằng Thạch Phong cũng rất lợi hại, nhưng so với kỳ tài võ thuật Lôi Báo trong miệng ngưởi ta, kể cả kinh nghiệm lẫn thực lực, có lẽ đều thua kém hẳn.
Nếu như Lôi Báo ra tay không biết nặng nhẹ, sợ rằng Thạch Phong thảm rồi…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến thời điểm thi đấu báo trước, toàn bộ hội trường đều sôi trào hẳn lên.
Bậc thầy võ thuật so đấu, là lần đầu tiên diễn ra ở cả thành phố Kim Hải, thường thì các cuộc đấu như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên cuộc thi toàn thế giới, đại đa số mọi người đều được nhìn qua TV phát sóng thôi, căn bản không có cơ hội tận mắt nhìn thấy.
Khi mọi người ở đây đều đang bàn luận hai bậc thầy là ai, thì hai lối đi tới lôi đài đã có làn sương trắng bốc lên, từ mảnh sương trắng xóa có hai người đi ra, hai người họ là nhân vật chính của hôm nay.
Lôi Báo và Thạch Phong.
Khi mọi người tận mắt thấy dáng vẻ thật của hai bậc thầy, ai ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới hai người còn trẻ như vậy, nhất là khi nhìn Thạch Phong, tất cả mọi người trong phòng VIP đều lấy làm kinh hãi.
“Thạch Phong! Sao cậu ta lại ở chỗ này?” Ông Hứa dụi dụi con mắt, còn cho rằng mình mắt mờ rồi, đã nhìn nhầm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận