Ưu Úc Vi Tiếu dứt lời.
Mãi một lúc sau, mọi người trong phòng khách mới tỉnh hồn lại, dồn dập nhìn về phía U Lan đang kinh ngạc.
U Lan hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Biểu hiện của Ưu Úc Vi Tiếu nằm ngoài dự đoán của cô, thái độ quyết tuyệt không phù hợp lẽ thường.
“Cô Vi Tiếu này, cô có lẽ đang hiểu lầm gì đó.” U Lan tỉnh táo lại, rồi chậm rãi nói, “Nhất Tiếu Khuynh Thành bọn tôi muốn bàn không phải hợp tác, mà là nhập cổ phần, tôi nghĩ cô Vi Tiếu hẳn phải biết tài lực của Nhất Tiếu Khuynh Thành như thế nào, chỉ cần có Nhất Tiếu Khuynh Thành chúng tôi trợ giúp, thì lúc đó cửa hàng Chúc Hỏa dù muốn vật liệu hay là tài chính đều không thành vấn đề.”
“Cửa hàng Chúc Hỏa dù sao không phải thuộc công hội chiến đấu, rất hạn chế phát triển, còn chịu hạn chế phạm vi thành phố, có lẽ bây giờ là cửa hàng số một thành Bạch Hà, nhưng không khả năng luôn không mở rộng phát triển về các thành phố khác mà, dù sao số lượng người chơi thành Bạch Hà có hạn, tiền có thể kiếm được cũng rất có hạn.”
“Tôi thừa nhận Chúc Hỏa rất có tiền, thế nhưng muốn mua đất vàng ở những thành phố khác phải cần đủ danh vọng, làm sao so được với các công hội ngay từ đầu đã phát triển ở thành phố đó chứ? Đợi khi người của cửa hàng cô thật vất vả đủ danh vọng ở thành phố khác, e rằng mấy mảnh đất vàng kia sớm đã bị công hội khác mua đi rồi.”
“Mà sau khi chúng tôi nhập cổ, cửa hàng các cô sẽ không gặp hạn chế này, bởi vì Nhất Tiếu Khuynh Thành bọn tôi đã sớm có nhiều người ở các thành phố lớn, đừng nói mấy thành xung quanh Bạch Hà, chỉ cần đủ nhiều kim tệ, thì mua hết đất vàng ở mọi thành phố trong vương quốc Tinh Nguyệt cũng có thể nữa, để cửa hàng Chúc Hỏa mở khắp mọi nơi trên vương quốc Tinh Nguyệt, mà cửa hàng các cô cũng không cần lãng phí nhiều thời gian và công sức ở phương diện này.”
“Lẽ nào cô Vi Tiếu đây không có hứng thú sao?”
Lời nói của U Lan tràn ngập tự tin cùng điều kiện mê người, càng nói đúng trọng tâm khuyết điểm của cửa hàng Chúc Hỏa.
Mà U Lan có thể nói ra những lời này, tất cả đều là dựa hơi Minh Phủ sau lưng Nhất Tiếu Khuynh Thành, đây là điều công hội khác tuyệt đối không làm nổi, đổi thành công hội nhất lưu cũng không được.
Các quản lý công hội lớn khác ngồi trong phòng khách nghe mà thấy tim đập thình thịch, chỉ đáng tiếc cửa hàng Chúc Hỏa không phải của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ đã có thể tưởng tượng tương lai tươi sáng của cửa hàng Chúc Hỏa rồi, một bên có ưu thế về nhân lực và tài nguyên, một bên có kim tệ và sản phẩm bán chạy, hai bên hợp tác quả thực đẹp cả đôi đường.
“U Lan quả nhiên thật lợi hại, không hổ là người được cả nguyên lão Minh Phủ vừa ý.” Phong Hiên Dương vốn còn nổi giận đùng đùng cũng nhìn về phía U Lan, trong lòng thầm khen, khóe mắt chú ý Ưu Úc Vi Tiếu luôn giữ im lặng nãy giờ, hài lòng cực kỳ.
Đối với một cửa hàng, đặc biệt là một cửa hàng có sản phẩm bán chạy, cần nhất luôn không phải là vật liệu mà là thị trường, vừa vặn Nhất Tiếu Khuynh Thành bọn họ có thể cung cấp, lập tức tóm lấy yếu điểm của cửa hàng Chúc Hỏa. Xài chiêu này ảnh hưởng hơn bất cứ uy hiếp nào nhiều.
Lúc này Ưu Úc Vi Tiếu mới mở miệng đáp lại: “Điều kiện xác thực rất mê người, nhưng hai người nên rời đi, những người còn lại còn có ba mươi phút suy nghĩ, nếu như không muốn hợp tác cũng có thể rời đi, tôi còn có việc, không rảnh tiếp đãi.”
Vừa dứt lời, Ưu Úc Vi Tiếu liền rời khỏi phòng khách mà không quay đầu lại lấy một lần, giống như từ đầu tới giờ không có để tâm đến đám bọn họ vậy.
“Lẽ nào cô ấy không động lòng?” U Lan nhìn Ưu Úc Vi Tiếu rời đi, không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Lợi ích to lớn như thế, bất kỳ cửa hàng nào cũng sẽ không thể từ chối mới đúng. Dù có từ chối cũng là do bên cô đòi điều kiện quá mức khắt khe, nhưng bên cô còn chưa đưa ra bất kỳ điều kiện gì đã bị từ chối rồi…
Rốt cuộc là tình huống thế nào?
Ngay khi U Lan vẫn nghĩ không thông, thì các quản lý cấp cao của công hội khác đều dồn dập ký hợp đồng, mấy điều kiện chuẩn bị sẵn đều không đề cập đến.
U Lan thấy cảnh này, nhất thời hiểu ra.
Ưu Úc Vi Tiếu rõ là muốn ra oai phủ đầu, giết gà dọa khỉ, mà bên cô vừa vặn chính là con gà đó.
Phong Hiên Dương bấy giờ cũng nhìn ra, hết thảy đều bởi gã lên tiếng phản đối đầu tiên, dẫn đến việc Ưu Úc Vi Tiếu nhằm vào, điều này làm gã nổi cơn giận tanh bành. Nhưng trong lòng lại có chút hối hận, sao ban nãy mình nhanh mồm nhanh miệng thế làm gì.
Còn bảo để Nhất Tiếu Khuynh Thành tới đối phó cửa hàng Chúc Hỏa hả, căn bản không thể nào, người chơi sinh hoạt đâu có ra khỏi thành. Ở lì trong thành phố, ai có thể làm gì được cô ấy?
Coi như giết đối phương về level 0 đi, thế nhưng người chơi sinh hoạt vẫn còn kỹ năng nghề phụ, không có ảnh hưởng gì hết, không giống người chơi chiến đấu, ỷ lại đẳng cấp và trang bị vô cùng.
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể tự thành lập cửa hàng mau mau.” U Lan bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuyện phiền phức hơn so với tưởng tượng, chẳng qua cửa hàng Chúc Hỏa cũng cảnh tỉnh cho cô hay, “Tôi nghe bảo bên thành Phong Diệp sắp đủ danh vọng rồi, trực tiếp phát triển mậu dịch ở thành Phong Diệp đi đã, vả lại đất ở đằng đó rẻ hơn, rồi liên hiệp mấy thành khác, nhằm vào cửa hàng Chúc Hỏa trên thương trường, sớm muộn cũng có thể đánh bại cửa hàng Chúc Hỏa thôi.”
“Được đấy, bên kia giao cho cô.” Ánh mắt của Phong Hiên Dương lúc này đằng đằng sát khí, nhìn về phía Ưu Úc Vi Tiếu đã rời đi, khóe miệng bật ra tiếng cười lạnh, “Nếu Chúc Hỏa không muốn hợp tác, tôi không tin mỗi công nhân Chúc Hỏa đều như vậy, tôi sẽ đào sạch thợ rèn của chúng, tôi muốn xem thử xem Chúc Hỏa có thể chống được bao lâu!”
Nếu như một cửa hàng không cung cấp được hàng hóa, đương nhiên sẽ không có khách đến nữa, dù chiếm tấc đất tấc vàng cũng vô dụng, cửa hàng Chúc Hỏa có thể nhanh chóng trở thành cửa hàng số một ở thành Bạch Hà, hoàn toàn là nhờ vào Mảnh Giáp Bảo Vệ Cường Hóa Sơ Cấp, bằng không sao có khả năng vượt quá cửa hàng Vệt Sao.
Song, ngay khi Phong Hiên Dương thương lượng làm sao đào người chơi sinh hoạt của cửa hàng Chúc Hỏa, thì Thạch Phong đã đặt chân đến bản đồ Song Tháp.
Bản đồ Song Tháp là khu vực level 45 đến level 50, xem như là một đất nước nhỏ độc lập trong vương quốc, quái vật ở đây không giống với quái vật ở bản đồ level thấp, đa số đều là Thú Nhân thông minh, còn chiến đấu và sinh hoạt theo hình thức bộ tộc, người chơi đến nơi này nếu không cẩn thận đều sẽ trở thành con mồi của những quái vật này, là cấm địa tuyệt đối với người chơi Thần Vực giai đoạn hiện nay, không bàn tới áp chế đẳng cấp, chỉ xem thuộc tính đã có chênh lệch cực lớn rồi.
Chẳng qua Thạch Phong không để bụng chút nào, thuộc tính bản thân hắn đã sớm vượt qua trình độ trung bình của người chơi hiện nay.
Đặc biệt là có trang bị Truyền Thuyết (mảnh vỡ) Thiên Long Thánh Tức, trên diện thuộc tính hoàn toàn có thể ngang hàng người chơi level 40 bình thường.
Không có đẳng cấp áp chế, chênh lệch thuộc tính 5 level, không ảnh hưởng gì với Thạch Phong cả.
Thạch Phong rất quen thuộc tòa tháp đôi này, dọc theo đường đi không gặp phải quái vật gì, liền đến khu vực trung tâm Tháp Tử Vong của bản đồ Song Tháp.
Hai đỉnh Tháp Tử Vong cao vút tận lên đám mây đen, ngước nhìn không thấy đỉnh, không khí xung quanh lại càng âm trầm, gió lạnh rít gào.
Ở bên cạnh Tháp Tử Vong to lớn, còn có tường thành cao cao sừng sững, đâu đâu cũng có Binh Sĩ Thú Nhân giương nanh múa vuốt, không khác gì một cứ điểm bền chắc không thể công phá.
Mà nơi đây chính là địa điểm đất lành nhất để Thạch Phong cà bản thiết kế Đá Quang Minh.
“Có lẽ chính là chỗ này.”
Thạch Phong một đường mở ra Ngự Phong Phi Hành cùng Chiếc Nhẫn Hư Vô bay lên trên tường thành cao vút, nhìn lướt qua Dũng Sĩ Thú Nhân level 47 nhiều vô số kể dưới chân tường, mỉm cười nhạt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận