Lúc này khắp tế đàn màu đen tỏa sáng một vầng màu đỏ máu nhạt, lóa mắt dị thường trong bóng đêm.
Mà trên mặt đất đâu đâu cũng toát lên làn sương đỏ tươi, bị bầu trời trên tế đàn hút lên thành một mắt bão, không ngừng hấp thu những sương khói màu đỏ tươi ấy, mà không gian nơi mắt bão dần dần đứt gãy.
Chỉ trong vòng đoạn thời gian ngắn ngủi, kẽ nứt không gian đã biến thành một hố đen không gian rồi.
Giây phút hố đen không gian hình thành, nguyên vùng Tháp Tử Vong giống như bị đông lại, tự thành một thế giới, không có cái gì bên ngoài ảnh hưởng được vào trong.
Ngay cả Thạch Phong cũng bị gián đoạn mọi cách liên lạc với bên ngoài, thanh bạn bè đều xám xịt xuống, ai cũng không liên hệ được.
Bầu không khí ngưng trọng như đầm thủy ngân, mọi cử động đều bị hạn chế cực lớn như rót chì.
Thậm chí Thạch Phong có cảm giác mình giống như ngọn nến tàn trong gió khi ở trong khu vực Tháp Tử Vong, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một làn gió nhẹ thổi tắt.
Mà hết thảy chuyện này đều vì áp chế uy nghiêm kinh khủng rò rỉ từ trong hố đen không gian kia.
“Trong hố đen đó có gì chứ?”
Thạch Phong mở to mắt, muốn nhìn rõ không gian trong hố đen, nhưng trong đó cứ như đã bị một sức mạnh kì dị nào đấy che chắn, dù Thạch Phong sở hữu thị lực siêu phàm cỡ mấy, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng não bộ của hắn không ngừng cảnh báo một việc.
Phải trốn!
Chỉ áp lực rò rỉ từ hố đen không gian đã đủ để không gian Tháp Tử Vong đông lại thành một lĩnh vực tách biệt.
Chuyện này, Thạch Phong là lần đầu gặp phải.
Đang khi Thạch Phong khiếp sợ, thì hơn trăm Thú Sĩ Sương Máu dưới tế đàn bỗng hóa thành một đống sương máu.
Đúng thật là làn sương tạo thành từ máu, hơn nữa còn là đột nhiên không tiếng động trở thành một luồng sương khổng lồ.
Cảnh tượng vốn tấp nập đông đúc ở Tháp Tử Vong, nháy mắt biến thành trống không một ai, phảng phất như một tòa quỷ thành.
Nhìn thôi cũng làm người ta rợn hết cả da gà.
Trong lúc nhất thời toàn bộ làn sương máu kia đều bị hút vào trong thần văn màu máu trên tế đàn màu đen, làm những thần văn vốn màu đỏ tươi kia càng đỏ gắt chói lọi, hố đen không gian bởi thế mà càng mở rộng, áp lực thần thánh kia càng ngày càng mạnh.
Ban nãy còn nặng nề như thủy ngân, giờ thì như thép đè trên người, Thạch Phong muốn động đậy một chút cũng không làm được.
“Đây là uy lực thần linh?” Trong đầu Thạch Phong chợt lóe một suy đoán.
Khẳng định là uy lực thần linh. Thạch Phong đã từng cảm nhận uy lực thần linh không ít lần, chỉ cần uy lực thần linh vừa ra, hễ người chơi ở trong lĩnh vực bị uy lực thần linh chiếu rọi, đều sẽ bị áp chế trên mọi phương diện. Hơn nữa nếu chênh lệch đẳng cấp càng lớn, thì áp chế càng mạnh, chỉ có ngang level mới không bị ảnh hưởng. Chẳng qua những lần Thạch Phong chịu uy lực thần linh ảnh hưởng, chưa có lần nào khiến hắn không thể cử động, giống như bị dính thuật định thân vậy.
Thạch Phong chưa kịp ngẫm nghĩ sâu xa, Thú Vương Tracy trên tế đàn màu đen đã đọc xong chú ngữ, đột ngột, toàn bộ Tháp Tử Vong trở nên lặng như tờ.
Trên gương mặt dữ tợn của Thú Vương Tracy, Thạch Phong nhìn ra cảm xúc kích động và khát vọng.
Bấy giờ hố đen không gian đã bao trùm mảng bầu trời trên tế đàn, nếu nó rơi xuống, Thạch Phong khẳng định chắc chắn toàn bộ tế đàn màu đen kia sẽ bị nuốt chửng không để lại một mảnh.
Chỉ là hố đen không gian cũng không rơi xuống, mà lại vang lên tiếng nổ rung trời, nổ tung như tiếng pháo hoa giao thừa, như tiếng sấm mùa xuân.
Bên trong hố đen không gian có vẻ đang có vật gì muốn chui ra khỏi sức mạnh kỳ dị kia vậy.
Thạch Phong cảm giác không ổn lắm.
Nếu là thần linh giáng thế, vậy thì hắn chắc chắn phải chết.
Một vị thần linh nhạy bén phi thường, dù cách xa nghìn mét, người chơi chưa phát hiện thần, thần đã phát hiện người chơi trước.
Không phải chưa có người chơi từng thử.
Đời trước, không thiếu người chơi cảm thấy hứng thú muốn biết thần linh mạnh cỡ nào, đáng tiếc nhiều người chơi bậc bốn còn chưa tiếp cận phạm vi 3000 mét, đã bị thần linh tát chết, mà người chơi bậc năm mới có thể may mắn tránh khỏi, chỉ có người chơi bậc sáu mới có tư cách chống lại, nhưng cũng chỉ là tư cách mà thôi.
Lúc này hắn cách tế đàn màu đen chưa tới 2000 mét. Nếu thần linh giáng thế, lập tức có thể phát hiện hắn ngay, đồng thời một cái tát đập chết hắn.
“Chắc không giáng thế đâu nhỉ.” Thạch Phong đã phát hiện sức mạnh kỳ dị duy trì hố đen không gian sắp không chịu nổi.
Trong chớp mắt, bên trong hố đen không gian thò ra một bàn tay lớn che trời. Tế đàn màu đen to lớn giống như món đồ chơi của bàn tay đó vậy.
Chỉ là khi bàn tay đó thò ra, thì giữa không trung chợt xuất hiện vô số xiềng xích màu vàng, lập tức trói chết bàn tay ấy không cho động đậy.
“Thật tốt quá, là Xích Thần Trật Tự, quả nhiên thần linh không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.” Thạch Phong nhìn thấy những xiềng xích nhỏ bất ngờ xuất hiện trên không trung, liền thở phào nhẹ nhõm.
Xiềng xích màu vàng tuy chỉ là xiềng xích nhỏ, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó, dù có là thần linh cũng không phản kháng lại được.
Nhưng bàn tay che trời kia hơi cử động, một vật rơi xuống từ trong lòng bàn tay, tỏa ra vầng sáng lóa mắt, chiếu rọi khắp Tháp Tử Vong.
Tiếp đến nó rơi xuống trước người Thú Vương Tracy, sau đó bàn tay che trời kia lại lùi về trong hố đen không gian.
Toàn bộ Tháp Tử Vong lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
“Lẽ nào vị thần linh kia muốn đưa cho Thú Vương Tracy một thứ, mới phá vỡ hố đen không gian?” Thạch Phong khiếp sợ cực kỳ.
Hi sinh quân đội khổng lồ mấy trăm ngàn thú nhân, thông qua huyết tế triệu hoán thần linh để lấy được một vật, dù Thạch Phong không nhìn rõ nó là cái gì, nhưng Thú Vương Tracy đã bằng lòng trả giá cao đến thế, khẳng định là không phải bảo vật tầm thường.
Nếu như có thể cướp đi…
Nghĩ nghĩ, Thạch Phong chịu thua lắc đầu.
Muốn cướp đồ của quái vật Truyền Kỳ, là đang nói chuyện đùa, kẻ không muốn sống nữa mới dám làm như thế, bởi vì nó không thua kém việc đi cướp đồ trong tay Ma Đạo Sư bậc bốn Weiman – quan chấp chính thành Bạch Hà vậy, tự sát còn dễ chịu hơn nhiều.
Đang khi Thạch Phong chuẩn bị xoay người rời đi.
Đằng xa xa Tháp Tử Vong bỗng có một bóng người bay tới, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn Thạch Phong dùng Bay Nhảy nhiều lần, chỉ mấy giây thôi, bóng hình nhỏ xíu như con kiến đã hiện rõ hình người bình thường.
“Kỵ Sĩ Thiên Không?” Thạch Phong lấy làm kinh ngạc, cư nhiên đến đây là một nhân loại.
Đã thế còn là chức nghiệp bậc bốn Kỵ Sĩ Thiên Không.
Chỉ thấy Kỵ Sĩ Thiên Không bao phủ bởi vầng sáng năm màu trực tiếp xông về phía Thú Vương Tracy.
Thú Vương Tracy cảnh giác cực độ, muốn cất bảo vật màu vàng chói lọi kia ngay đi.
Nhưng Kỵ Sĩ Thiên Không này sớm đã có chuẩn bị, hét lớn một tiếng, vung một kiếm về hướng bầu trời.
Nhất thời trên đỉnh đầu Thú Vương Tracy xuất hiện một thanh kiếm thánh khổng lồ màu vàng kim, hóa thành một tia sáng rơi thẳng xuống Thú Vương Tracy.
Thạch Phong nhìn ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Kỵ Sĩ Thiên Không nọ lại biết cấm chiêu bậc bốn Thương Khung Chợt Lóe.
Cấm chiêu là kỹ năng cấm kỵ ở Thần Vực, lý do gọi là cấm kỵ, bởi nó sở hữu sức phá hoại to lớn vô cùng, ngoài ra muốn học được kỹ năng này trắc trở hết sức, chức nghiệp đồng cấp không thể nắm giữ được nó.
Thương Khung Chợt Lóe bậc bốn đủ địch lại kỹ năng bậc năm, dù Thú Vương Tracy là quái vật Truyền Kỳ, cũng chỉ hơi nhỉnh hơn chức nghiệp bậc bốn thôi, đối mặt chiêu thức có uy lực ngang với kỹ năng bậc năm, buộc phải chọn phòng ngự bảo vệ tính mạng.
Lập tức, Thú Vương Tracy rút thanh kiếm lớn màu đỏ ngòm bên hông ra, nổi giận gầm lên, toàn thân bộc phát khí thế kinh khủng, cứ như đang mở kỹ năng bùng nổ nào đó, giúp sức mạnh của gã tăng lên một trình độ khủng khiếp, ngay sau đó vung manh thanh kiếm đỏ ngòm kia, một luồng sáng màu máu bay vút về hướng kiếm thánh màu vàng.
Oanh oanh oanh!
Cả Tháp Tử Vong rung chuyển lắc lư, như tận thế đến.
“Không phải chứ!” Thạch Phong kinh hãi.
Thú Vương Tracy dĩ nhiên chặn được Thương Khung Chợt Lóe.
Chẳng qua Kỵ Sĩ Thiên Không lúc này đã đứng trước mặt bảo vật óng vàng, giơ tay cướp lấy.
Mắt thấy bảo vật lóe sáng kia sắp rơi vào trong tay Kỵ Sĩ Thiên Không, Thạch Phong lại nhìn thấy ánh mắt cười nhạo từ Thú Vương Tracy.
“AAA!”
Giây phút Kỵ Sĩ Thiên Không chạm đến bảo vật vàng óng kia, liền tru lên tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, ngay sau đó khắp cơ thể tan rã hóa thành vô số đốm sáng…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận