Bên trong trụ sở công hội Nhất Tiếu Khuynh Thành, thành Bạch Hà.
“Ông nói cái gì?!” Phong Hiên Dương bất thình lình vỗ mặt bàn, giận dữ quát, “Đám người đó đột nhiên đề giá cao, thật nghĩ chúng ta là coi tiền như rác đấy à?”
“Phong thiếu, hãy bớt giận.” Người đàn ông trung niên hơi béo khuyên giải nói, “Không phải bọn họ vô duyên vô cớ đề giá tiền ấy, mà do có vốn liếng.”
“Vốn liếng? Chỉ bằng đám học đồ rèn cao cấp như tụi nó, trong Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng có vậy, không thiếu hai người bọn chúng!” Phong Hiên Dương nhíu chặt mày, ánh mắt mang theo sát ý.
Gia tộc của gã tuy là gia đại nghiệp đại, nhưng trong gia tộc không chỉ có mỗi mình gã cạnh tranh vị trí người thừa kế, gã vì muốn trở thành người thừa kế tương lai của gia tộc mới gia nhập vào Minh Phủ, thông qua tư liệu nội bộ của Minh Phủ biết được tính đặc thù của Thần Vực, từ đó mới đầu nhập mạnh vào Thần Vực. Chỉ cần có thể lập lên một mảnh trời ở Thần Vực, việc gã trở thành người thừa kế gia tộc sẽ là ván đã đóng thuyền.
Gã dùng nhiều tiền đào mấy người này qua chỉ vì muốn đả kích cửa hàng Chúc Hỏa thôi, đang khai chiến toàn diện với công hội Linh Dực, số lượng tiêu phí tiền tài mỗi ngày không phải nhỏ, nay gã lại đối phó cửa hàng Chúc Hỏa đều bỏ tiền túi của mình hết, bây giờ vốn lưu động gã nắm trong tay chỉ mới mấy trăm triệu tín dụng, tự nhiên không thể phung phí.
Học đồ rèn cao cấp thật sự có ít, nhưng gã có thể dùng số tiền này đi tới Hiệp hội Rèn Đúc tuyển nhận hơn mười tên Học đồ rèn cao cấp đấy, còn hơn đào lũ người này phải trả lương và cho đãi ngộ cao, còn thanh toán tiền bồi thường giá trên trời nữa, kết quả đào về lại là đám phế vật có đẳng cấp nghề sinh hoạt bằng không.
“Phong thiếu, hai người tôi nói đến có chút đặc biệt.”
“Đặc biệt? Đặc biệt đến độ dám thét giá gấp ba, bọn họ coi mình là Thợ rèn à?”
“Phong thiếu, mặc dù bọn họ không phải Thợ rèn, nhưng họ mới học bản thiết kế hiếm xong, có thể chế tác Đá Quang Minh. Đá Quang Minh là thứ có thể giúp người chơi có thể đánh quái thăng cấp buổi tối, không có thời gian hạn chế, đã thế thành phẩm rẻ, là một vốn bốn lời. Mà trong số đám Học đồ rèn cao cấp của cửa hàng Chúc Hỏa, chỉ có ba người học được nó, bọn họ tự nhiên thét giá rồi.”
“Đá Quang Minh? Cư nhiên có đồ tốt như vậy, ông có hỏi sao lấy được nó không?”
Phong Hiên Dương vừa nghe tác dụng của Đá Quang Minh, ngay lập tức ý thức được giá trị của Đá Quang Minh lớn cỡ nào, nếu như có thể lấy được bản thiết kế, gã không cần nện tiền đào góc tường cửa hàng Chúc Hỏa nữa, trực tiếp thông qua việc bán Đá Quang Minh đánh bại thương hội Chúc Hỏa, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường vương quốc Tinh Nguyệt.
“Cửa hàng Chúc Hỏa tất nhiên giấu bí mật này rất kĩ, sẽ không nói cho bọn họ biết, nhưng tôi đã phái người dốc sức điều ra thông tin về Đá Quang Minh rồi. Nhìn cửa hàng Chúc Hỏa như vậy có vẻ có rất ít bản thiết kế Đá Quang Minh, nếu không sao chỉ cho ba Học đồ rèn cao cấp học chứ.”
“Hơn nữa theo như tôi nghe ngóng, ba Thợ rèn của cửa hàng Chúc Hỏa hình như không chế tác Đá Quang Minh, chỉ rèn Mảnh Giáp Cường Hóa Sơ Cấp, rất có thể cửa hàng Chúc Hỏa không có dư lực mới để Học đồ rèn cao cấp đi học chế tạo Đá Quang Minh. Nói cách khác, rất có thể cửa hàng Chúc Hỏa chỉ có ba bản thiết kế Đá Quang Minh thôi. Nếu chúng ta có thể đào hai người trong số đó qua bên mình, sẽ làm cửa hàng Chúc Hỏa tổn thất lớn phi thường.”
“Ông nói đúng, nếu quả thật để mặc cửa hàng Chúc Hỏa chế ra lượng lớn Đá Quang Minh, chờ khi đó muốn đối phó cửa hàng Chúc Hỏa sẽ phiền phức hơn nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, ả đàn bà Ưu Úc Vi Tiếu kia, ai bảo trêu vào thiếu gia tao đây, giờ phải cho ả biết đau là như thế nào. Bất kể giá nào, nhất định phải đào hai người kia qua đây. Tốt nhất là có thể đào luôn người còn lại.” Phong Hiên Dương nghĩ đến thái độ cao ngạo của Ưu Úc Vi Tiếu, bật cười hả hê.
“Phong thiếu, yên tâm đi, hai người kia là chốt rồi. Chẳng qua người còn lại rất cố chấp, e rằng phải tốn tiền nhiều hơn hai người trước rất nhiều, đã thế cửa hàng Chúc Hỏa mới cho ra hợp đồng mới, tiêu phí có lẽ phải hơn 50 triệu.” Người đàn ông trung niên cẩn thận nói, dù sao nó không phải con số nhỏ, chỉ vì đào ba người phải tốn 50 triệu, 50 triệu tín dụng này đa số là phí bồi thường. Bởi vì giá trị bản thiết kế Đá Quang Minh tính sơ bộ đã xấp xỉ trăm kim, đào ba người phải chi tiền bồi thường gấp hai mươi lần, tức là 6000 kim, tự nhiên phí bồi thường cao ngất ngưởng.
“Đi đào người đi, nếu như có thể đào hết cả ba người từ cửa hàng Chúc Hỏa qua đây cũng tính là đáng giá.” Phong Hiên Dương chau mày, cắn răng nói, nếu tốn 50 triệu có thể có được cả người lẫn bản thiết kế, thì gã nhất định vỗ tay chúc mừng, nhưng cửa hàng Chúc Hỏa tuyệt đối không ngu như vậy, dù đần cỡ mấy cũng biết mặt hàng độc nhất vô nhị đáng giá nhường nào, có thể giúp cửa hàng mình tăng sức cạnh tranh lớn biết bao nhiêu.
Sau đó người đàn ông trung niên rời khỏi phòng họp đi bàn giá cả.
Mà ở kho ngân hàng, Thạch Phong đã thuê một kho tư nhân.
Kho ngân hàng trong Thần Vực, nếu người chơi muốn gửi món đồ nào thực sự trân quý, không muốn bị người khác nhìn thấy, thì có thể thuê một kho tư nhân, sở hữu gian phòng riêng, không có chủ nhân cho phép thì không ai có thể do thám động tĩnh bên trong kho tư nhân cả, nhưng phí thuê đắt đỏ, không giống gửi đồ bình thường, mà còn tính phí mỗi ngày.
Thuê một kho tư nhân cỡ nhỏ, có thể gửi ba chục ngàn ô vật phẩm, phí một ngày là ba mươi ngân tệ, thời gian thuê tối thiểu là một tháng, tức là tốn 9 kim tệ, chỉ khi nào thuê ba tháng mới có ưu đãi, nhưng vẫn tốn mất 25 kim.
Kho cỡ vừa, có thể gửi trăm ô vật phẩm, phí một ngày là 1 kim, một tháng 30 kim, ba tháng 85 kim.
Kho cỡ lớn, có thể gửi năm trăm ngàn ô vật phẩm, phí một ngày là 4 kim, một tháng 120 kim, ba tháng 350 kim.
Người chơi bình thường sẽ không đi thuê kho tư nhân, nhưng khi đẳng cấp người chơi càng cao, dễ kiếm được kim tệ hơn, thì nhiều người chơi buôn bán đều thuê kho tư nhân cả.
Lúc này Thạch Phong trực tiếp thuê hai kho cỡ lớn, đã thế còn là thuê liền ba tháng, một cái cho mình dùng, một cái cho công hội dùng.
Có vậy thì sau này đám Thủy Sắc Tường Vi muốn gửi hay lấy ra thứ quan trọng gì, không cần lo lắng bị công hội khác dòm ngó, dù sao chuyện này không hiếm thấy ở Thần Vực, không ít công hội vì không thuê kho tư nhân, mà dẫn tới bí mật của mình bị hội khác biết được.
Để phòng ngừa chu đáo, Thạch Phong tự nhiên thuê một cái.
Sau khi Thạch Phong tiến vào kho tư nhân, không gian bên trong có nhiều dãy kệ tủ có ngăn được xếp đặt ngay ngắn, vô cùng chỉnh tề.
Thạch Phong trực tiếp lấy ra hết đống vật phẩm gửi ở kho hàng bình thường đổi sang kho tư nhân, kho tư nhân sẽ tự động phân loại toàn bộ vật phẩm một cách thông minh, không cần người chơi tự sắp xếp.
Thạch Phong mở một ngăn tủ ra, ở trong đó đặt một quả cầu thủy tinh màu xanh đậm, quả cầu này chính là quả cầu thủy tinh Thạch Phong lấy được từ trong đại điện Vĩnh Hằng, nhưng vì quả cầu thủy tinh màu xanh đậm quá lợi hại, Thạch Phong có kháng tính cực cao đi nữa thì khi chạm vào quả cầu thủy tinh này cũng rớt 1000 điểm HP mỗi giây, để người khác chạm phải chắc chết ngay.
“Chạm vào chết ngay?” Thạch Phong nghĩ đến tình huống đạt được quả cầu thủy tinh màu xanh đậm này, chợt ý thức được, Thần Tinh hắn giành được từ tay thú vương Tracy chẳng phải cũng giống vậy ư?
Chẳng qua khi đó Thần Tinh không bị phong ấn, nên Kỵ Sĩ Thiên Không mới vừa đụng vào liền chết.
“Không biết phải không ha.” Thạch Phong hơi hồi hộp lấy Thần Tinh ra, cẩn thận để vào hộc tủ, muốn xem xem nếu để hai quả cầu thủy tinh gần nhau sẽ có phản ứng gì.
Nháy mắt Thạch Phong đặt nó vào, hai quả cầu thủy tinh lập tức phóng xạ ánh sáng kinh người, chiếu sáng toàn bộ kho tư nhân, chói mắt cực kỳ, áp lực mạnh mẽ, khiến Thạch Phong cảm thấy cơ thể mình nặng nề đi.
“Đây là hơi thở thần linh!” Thạch Phong hoảng sợ hô lên.
Ngay lúc này, bên tai Thạch Phong vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
Hệ thống: Có mở phong ấn, để hai cái dung hợp không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận