Mọi người nghe Thạch Phong giới thiệu, ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày nói không nên lời.
Bậc thầy võ thuật đáng quý cỡ nào, hầu như không ai không biết.
Khoan hãy bàn tới việc đích thân dạy dỗ, chỉ là đưa cho một kiến nghị, rất nhiều tuyển thủ thi đấu võ thuật đều mong mỏi có bằng được đấy.
Bây giờ lại bảo một bậc thầy đứng đầu tới chỉ đạo đám bọn họ, nằm mơ cũng không có dám mơ như vậy, thậm chí đám Hắc Tử còn cho rằng mình đã nghe lầm.
Nhưng trong thời gian chơi Thần Vực dạo gần đây, trực giác của mọi người đều nhạy bén hơn hẳn, khả năng phán đoán thực lực của một người vẫn phải có.
Huống hồ khí chất cuồng dã của Lôi Báo không hề che dấu tí nào, chỉ đứng ở nơi đó, đã khiến lòng người thấy nặng nề khó thở, nếu không phải bên cạnh Lôi Báo có Thạch Phong đứng đấy, bọn họ đã muốn rời khỏi nơi này ngay, bởi vì loại cảm giác đè nén này thật sự làm người ta không thấy dễ chịu.
Mặc dù không biết thực lực cụ thể của Lôi Báo, nhưng mà mọi người không hề nghi ngờ điều này: Lôi Báo trước mặt họ có thể giết chết cả đám bọn họ trong vòng mười giây một cách ung dung.
“Bậc thầy Lôi Báo, nhờ cả vào anh rồi.” Thạch Phong có thể nhìn ra sự kinh ngạc và không tin nổi của mọi người, chẳng qua đây là sự thực, đãi ngộ mà ngay cả tuyển thủ võ thuật nổi tiếng cũng không có, giờ đám Hắc Tử lại có, nếu đã thế này mà thực lực còn không nâng cao, thì hắn cũng hết cách thật rồi.
Ở đời trước, dưới sự sắp xếp của U Ảnh, Thạch Phong từng đi thăm hỏi rất nhiều bậc thầy để xin dạy dỗ, khi đó hắn không may mắn như đám Hắc Tử, bị một bậc thầy võ thuật cho leo cây mấy tuần lễ đều là bình thường, tự chỉ dạy á, quả thực nằm mơ.
“Không thành vấn đề, nếu chúng ta sớm có ước định, tôi tự nhiên sẽ giữ lời.” Lôi Báo gật đầu, tầm mắt lập tức chuyển dời đến trên người đám Hắc Tử, khẽ cười nói, “Tất cả đi theo tôi đi, để tôi xem cơ sở của các anh chị thế nào, biết đường sắp xếp huấn luyện các người ra sao.”
Mọi người bị Lôi Báo nhìn thẳng, đứa nào đứa nấy đều tóc gáy dựng đứng, cảm giác nguy cơ, thậm chí muốn từ chối huấn luyện, thế nhưng với tính cách của Lôi Báo, sao có thể mềm lòng chứ.
“Hội trưởng…” Mọi người quăng ánh mắt đáng thương về phía Thạch Phong.
Thạch Phong nhún vai, giơ tay tỏ vẻ thương không giúp gì được.
Hắn để Lôi Báo huấn luyện mọi người, kỳ thực chỉ muốn họ học được cách khống chế cơ thể mà thôi, học cách khống chế này rồi tự nhiên sẽ có thể phát huy chiến lực kinh người trong Thần Vực.
Khả năng khống chế điều khiển cơ thể bản thân của Lôi Báo đạt đến trình độ cao nhất, tự nhiên như nước chảy, đạt được trình độ Hổ Báo Lôi Âm, chứng tỏ trên phương diện huấn luyện có biện pháp đặc biệt riêng, bằng không sẽ không thể nào luyện đến trình độ trong ngoài hợp nhất như Hổ Báo Lôi Âm. Mạnh hơn hắn chỉ biết võ thuật nửa mùa này nhiều lắm.
Trong khi Lôi Báo huấn luyện đám Hắc Tử, Thạch Phong cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đi đến phòng huấn luyện trọng lực để rèn luyện.
Độ nhạy não bộ của Thạch Phong bây giờ đã tăng lên, muốn có thể khống chế sức mạnh hoàn toàn, phá vỡ gông xiềng, thì cần cơ thể đủ mạnh, không thì không thể chịu nổi sức mạnh đột ngột giải phóng ấy, dẫn đến thân thể sụp đổ, mà Lôi Báo lại khác, hắn đã rèn luyện đạt yêu cầu rồi, dù có giải phóng sự ức chế của não bộ với sức mạnh thân thể, Lôi Báo cũng có thể thừa nhận, đồng thời phát huy tốt.
Mà phòng huấn luyện trọng lực giúp nâng cao cường độ thân thể rất nhiều, cộng thêm các loại thuốc dinh dưỡng và khoang chữa trị, có thể điều trị thương tích bất cứ lúc nào, tự nhiên Thạch Phong sẽ dốc sức tập luyện điên cuồng hơn.
Thời gian huấn luyện trôi qua nửa ngày, Lương Tĩnh cũng đã xử lý hoàn tất mọi công vụ của biệt thự Lục Thủy, đặt một khoang thực tế ảo trong phòng mỗi người, còn có cung cấp vô hạn thuốc dinh dưỡng cấp A, nhưng đắt nhất vẫn là thuốc dinh dưỡng cấp S, mỗi người một chai. Có thể bổ sung đầy đủ năng lượng cho não bộ của mọi người.
Tiêu pha như thế, ngay cả trợ lý Lương Tĩnh va chạm xã hội nhiều cũng phải sửng sốt.
Bậc thầy đứng đầu dạy dỗ, còn thêm thuốc dinh dưỡng cấp S.
Như vậy chỗ nào giống bồi dưỡng game thủ chuyên nghiệp, không biết còn tưởng rằng đang bồi dưỡng tuyển thủ tham gia cuộc thi võ thuật cấp quốc gia nha…
Chơi mỗi một trò chơi thôi mà phải phá của như vậy sao?
Thạch Phong biết rất rõ cảm giác của Lương Tĩnh lúc này. E rằng không có một công hội nào bây giờ bồi dưỡng cao thủ như thế, ngay cả công hội siêu cấp cũng vậy, nhưng đó là do mọi người không ý thức được cao thủ đứng đầu quan trọng thế nào thôi.
Vả lại Thần Vực cũng mới thịnh hành, lực ảnh hưởng vẫn còn bình thường, nhưng thời gian trôi đi, Thần Vực sẽ càng phổ biến và hot hơn, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống mỗi người, thành thế giới thứ hai chân chính, một cuộc đời khác. Có thể liên tục đi thăm dò bí ẩn của thế giới này, rất nhiều chuyện không thể làm ở trong thế giới hiện thực đều có thể hoàn thành ở đây, phát sinh thặng dư cao hơn bình thường, chớ nói chi các giải thi đấu trong Thần Vực, thu hút quan tâm hơn cuộc thi võ thuật nữa, càng ngày càng được nhiều người hoan nghênh chào đón.
Sau khi Thạch Phong chỉ dạy kỹ xảo chiến đấu trong Thần Vực cho mọi người xong, bọn họ đều trở về phòng mình đăng nhập Thần Vực, bắt đầu một ngày mới ở Thần Vực.
Thạch Phong vừa lên net, việc làm đầu tiên chính là mở bảo rương Bình Minh.
Dứt khoát mở ra Ân Sủng Trời Ban, hiến tế 100 điểm Lực Lượng Sinh Mệnh.
Bên trong phòng rèn cao cấp, 12 cái bảo rương Bình Minh tỏa ra ánh sáng năm màu chói mắt.
“Hử, không thể nào, cũng có thể mở ra thứ này à.” Thạch Phong kinh ngạc nhìn một cuốn sách có bìa màu vàng kim trong tay.
Thạch Phong vốn đã rất vui vẻ, trong 12 cái bảo rương lại mở ra vài món trang phục bậc một, nhưng khi nhìn thấy cuốn sách có bìa óng ánh màu vàng này, hắn đã không phải là hài lòng nữa, mà là khiếp sợ.
Cuốn Sách Hoàng Kim!
Tính ra thì nó là vật phẩm tốt nhất cho công hội sinh hoạt có thể lấy được từ việc mở bảo rương Bình Minh rồi.
Cuốn sách này không phải vật phẩm bình thường, mà là có hạn dùng, sử dụng hết sẽ không còn.
Tác dụng không quá lớn với một người chơi sinh hoạt, nhưng đối với công hội sinh hoạt thì lại có tác dụng tốt hơn cả vật phẩm cấp Sử Thi.
Cuốn Sách Hoàng Kim, đạo cụ có số lần sử dụng hạn chế, có thể tăng độ thuần thục kỹ năng sinh hoạt vĩnh cửu của một người chơi lên một cấp, có thể tăng tối đa lên đến Bậc Thầy, cũng có thể giúp 100 người chơi tạm thời tăng độ thuần thục kỹ năng sinh hoạt lên một cấp, trong vòng hai ngày, cấp cao nhất không thể hơn thợ rèn cao cấp.
“Có cái này, có thể làm học đồ rèn cao cấp tạm thời lên làm thợ rèn sơ cấp trong khoảng thời gian ngắn, cũng có thể làm đám Sương Khả Khả lên làm thợ rèn trung cấp, thế thì có thể tăng tốc độ sản xuất hàng loạt và tăng xác xuất thành công rồi.” Thạch Phong đã nghĩ đến cảnh tượng đồ sộ khi cửa hàng Chúc Hỏa đột nhiên có nhiều thợ rèn như vậy.
Tuy thợ rèn chỉ hơn học đồ rèn cao cấp một bậc, thế nhưng giữa hai trình độ có sự chênh lệch rất lớn.
Lấy Đá Quang Minh làm ví dụ, học đồ rèn cao cấp chỉ có 20-30% xác xuất thành công, mà thợ rèn lại trên 60%, chưa nói đến nhiều vật phẩm cần phải trở thành thợ rèn mới có thể làm ra được.
Hiện nay, tính cả thành Bạch Hà cũng mới chỉ có ba thợ rèn, chính là ba người đám Ưu Úc Vi Tiếu, mà ở thành phố khác có được một hai người đã may lắm rồi, đại đa số thành phố có khi đều không có.
Nếu cửa hàng Chúc Hỏa có một trăm thợ rèn, thì có thể tưởng tượng ra được mang đến sự biến đổi khổng lồ thế nào cho thị trường, sợ rằng tổng số thợ rèn khác trong vương quốc Tinh Nguyệt, cũng không bằng một nửa số lượng của cửa hàng Chúc Hỏa.
“Ưu Úc, lập tức gọi toàn bộ học đồ rèn đúc cao cấp đáng tin cậy đến tập hợp ở phòng họp tầng năm.” Thạch Phong không nghĩ giữ lại Cuốn Sách Hoàng Kim, tuy sau này làm thợ rèn trung cấp trở thành thợ rèn cao cấp có giá trị lớn hơn, nhưng bây giờ sở hữu lực lượng của 100 thợ rèn càng quan trọng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận