Chuyện mua phòng cả Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân đều đã thương lượng qua, cũng chỉ có một mình chị Hồng biết được, những người khác cô không hề nói với một ai, dù muốn nói thì cũng là chuyện sau này.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đưa thư chấp thuận này qua cho trưởng thôn.” Mẹ Quý nói.
“Vâng ạ.” Tô Đan Hồng gật đầu.
Sau khi mẹ Quý quay trở về, Tô Đan Hồng nhìn thời gian, cô đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Cơm trưa cũng chỉ có một mình cô, cô trực tiếp làm sủi cảo nhân thịt heo no bụng là được rồi.
Vốn dĩ cô rấ ít khi ăn thịt heo, nhưng mà không có cách nào, từ sau khi mang thai tiểu tử này xong, cô cực kỳ thèm thịt, không ngừng ăn thịt heo còn có những thịt khác và cá, cả trứng cô cũng muốn ăn, ngược lại không có nhu cầu với rau.
Ăn xong hai chén sủi cảo, lại bỏ một ít bánh cho Đại Hắc.
Ba con chó trên núi cũng giống thế, Đại Hắc cũng là một ngày hai bữa cơm, sớm tối đều ăn một ít.
Nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần mẹ Quý nhìn thấy đều cực kỳ đau lòng.
Bốn con chó ăn thật sự quá nhiều, thịt cá, ăn còn tốt hơn so với con người, nhưng mà đau lòng thì đau lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bảo vệ chủ nhân cực kỳ có linh tính kia của chúng nó, thấy một lần thì khen một lần, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Mẹ Quý cảm thấy là do ăn tốt như vậy cho nên bốn con chó mới có linh tính như vậy, căn bản không cùng một cấp bậc với những con chó khác trong thôn.
Ăn cơm trưa xong, Tô Đan Hồng lại may một đôi tất nhỏ cho tiểu tử, đều cần dùng đến, bởi vì mùa đông này sắp đến rồi.
Sau đó cô đi ngủ trưa, cô cũng không dám ngủ lâu, chắc tầm khoảng một tiếng cô đã dậy, cô đi ra ngoài hoạt động một chút, lại đi đến sân sau nhổ một ít dược thảo, bởi vì những dược thảo này đều được nuôi dưỡng bởi nước suối Linh Tuyền cho nên chúng đều phát triển cực kỳ tốt, còn tỏa ra một loại hơi thở đặc biệt.
Tô Đan Hồng cầm dược thảo đi đến nhà của ông Quý.
Mẹ Quý đang ở trong chuồng dê, đây là đồ giữ lại từ trước kia, lúc đó nhà ông Quý cũng có nuôi dê nhưng sau đó không nuôi nữa.
“Mẹ, mẹ đang trong chuồng dê làm gì vậy?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Mẹ bắt hai con dê con mang về nuôi, Đan Hồng, con cảm thấy thế nào?” Mẹ Quý nhìn thấy cô tới thì cười nói.
“Cũng được ạ.” Tô Đan Hồng nghe vậy cũng rất tán đông, dê nuôi sống khá tốt, phải biết rằng, bên giờ trên núi cũng có không ít cỏ đã phát triển dài, đều có thể cho dê ăn, dù sao mỗi ngày cha Quý đều sẽ đi lên núi, nuôi hai con dê chỉ cần cha Quý thuận tiện mang lên trên núi rồi không cần quan tâm nữa.
Nhưng mà vì tránh cho nhóm dê con này đi loạn, còn phải để đám Tiểu Bạch nhìn qua một chút mới được.
Nhưng những lời này cô không dám nói, nếu không mẹ chồng cô nhất định sẽ thầm nói cô làm kiêu, nhưng quả thật cô cũng có thói quen ở sạch, chỉ cần nghĩ đến một chân dẫm xuống sẽ dính một giày toàn phân dê, cô chịu không nổi.
Cho dù phân dê không tối.
Vừa nghe thấy cô đồng ý, mẹ Quý cũng rất vui mừng, nhìn thấy cô ném dược thảo vào trong chuồng gà, nhóm gà mái giống như nhìn thấy bảo bối gì vậy, chúng lập tức xông đến mổ ăn, bà nói: “Mẹ cũng đi ra bên ngoài nhỏ vài cọng mang về ném cho chúng nó, nhưng chúng không thích ăn, con ném cho chúng nó ngược lại chúng lại như nhìn thấy bảo bối vậy.”
Tô Đan Hồng cười cười: “Đây không phải là cỏ mọc từ trong sân của nhà chúng ta sao, phong thủy miếng đất kia của chúng ta có thể tốt hơn những nơi khác, những thứ mọc từ mảnh đất đó cũng thật sự tốt.”
“Ngược lại những rau con trồng ở bên đó không cần bón phân mà lại có thể phát triển vừa mọng nước lại non mềm, còn ngọt nữa.” Mẹ Quý nói.
Sân sau Tô Đan Hồng còn có một vườn rau, là do mẹ Quý khai khẩn ra, lúc trước nhìn thấy mẹ Quý muốn bón phân, Tô Đan Hồng làm ra vẻ mắc bệnh, cô không cho bà tưới, bởi vì từ đầu đến cuối sân ở kia, mùi thật sự quá nồng.
Mẹ Quý không có cách nào, bà bảo cô tự làm đi, ai mà biết đợi đến khi rau lớn lên, hái ăn thử một chút, ngược lại hương vị cực kỳ ngon.
Lúc sau mẹ Quý suy nghĩ chắc hẳn là Hồ Đại Tiên không thích vùi hương phân bón kia, cho nên bà cũng mặc kệ luôn, không bón phân mà lại có thể ăn ngon như vậy thì càng tốt.
“Đúng rồi, mẹ có đủ tiền mua dê con chưa?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Đủ rồi, còn có một ít tiền.” Mẹ Quý cười nói.
Bà không hề cảm thấy nhà thằng ba đang nói lời khách sáo, giống như là không muốn nhưng lại nói, dựa vào tính tình nhà thằng ba này cô cũng sẽ không hỏi, điểm này cô không giống với những người khác, nhà thằng hai với nhà thằng tư, nếu như vừa nghe thấy loại chuyện này sẽ lập tức trốn đi thật xa, chờ đến khi dê đã trưởng thành, đến lúc đó chúng lại há miệng từng câu gọi mẹ.
Ngoài miệng mẹ Quý không nói ra, nhưng trong lòng đã sớm quen.
“Vậy mẹ nuôi thêm hơn hai con đi, đến lúc đó thả chúng lên trên núi cũng thuận tiện, đợi lát nữa con quay về lấy tiền đem qua cho mẹ.” Tô Đan Hồng nói.
“Được rồi.” Mẹ Quý nghĩ thầm cũng đúng, cho nên bà đồng ý.
Tô Đan Hồng xem gà xong, cô nói chuyện một lúc với mẹ Quý, lúc này mới quay về.
Thời gian lúc này không sai thì là bốn giờ rưỡi, cô nấu hai miếng thịt ba chỉ, khi nấu xong, cô cầm một miếng cùng với tiền mua dê con qua đó.
“Không cần nhiều tiền như vậy.” Mẹ Quý nhận thịt ba chỉ, nhưng hai mươi đồng tiền mẹ Quý lại nhanh chóng lắc đầu.
Hai mươi đồng tiền, đã đủ mua bốn con.
“Mẹ, mẹ cầm đi mua, nếu như mấy chị dâu có vấn đề, mẹ cứ nói dê này là do con nuôi.” Tô Đan Hồng cười nói.
Mẹ Quý do dự một lúc, lúc này bà mới nhận tiền, nói: “Thôi được rồi, vậy mẹ nhận, mệ cũng còn một ít tiền, nếu như con cần gấp thì nói với mẹ.”
“Cảm ơn mẹ.” Tô Đan Hồng cười đồng ý.
Tô Đan Hồng và mẹ Quý ôm một lọ dưa chua, chuẩn bị dùng để ăn chung với thịt, Quý Kiến Quân thích ăn món này, cô cũng rất thích.
Không sai biệt lắm thì đúng 6 giờ Quý Kiến Quân mới đến nhà.
“Lăn lộ cả ngày, mệt rồi đi?” Tô Đan Hồng đi nhanh lên đưa cho anh một ly nước ấm, nói.
“Không mệt, tí lăn lộn này tính là gì? So với nhiệm vụ của bọn anh cũng chỉ là chút mưa bụi.” Quý Kiến Quân cười nói, anh uống một ngụm nước suối Linh Tuyền, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, bây giờ anh cảm thấy cơ thể của anh càng ngày càng tốt.
Đương nhiên điều này còn là do vợ của anh chăm sóc, ngửi ngửi, không biết cô lại đang làm món ngon gì, mùi rất thơm.
“Vợ à, đã làm xong thỏa đáng, mua hai căn, tổng cộng tốn 6 ngàn bốn.” Quý Kiến Quân lấy ra một tập văn kiện, hai bộ chứng từ bất động sản, còn có cả chứng từ phiếu thu chi, đều đã đầy đủ cả.
Tô Đan Hồng cầm lấy nhìn qua một lượt, rất vừa lòng, cũng không khác biệt gì nhiều với căn mà lúc trước cô đã mua ở thành phố Giang Thủy, đều là 108 mét vuông, nhưng mà ngược lại giá cả thật sự không khác lắm thì ít đi hơn một ngàn.
Nhưng vấn đề này không là gì, giá nhà bên thành phố đại học kia quả thật cao hơn so với bên thành phố Giang Thủy, nếu như không có chị Hồng, cũng không nhất định cô có thể mua được nhà bên kia với cái giá như thế.
“Chị Hồng mua mấy căn?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Chị ấy cũng mua hai căn.” Quý Kiến Quân nói.
Anh mua hai căn này cũng không phải ở chung một tòa, chia ra là tòa mười một và tòa mười hai, nhưng mà đều cùng một tầng.
Không giống như Tô Đan Hồng mua bên thành phố Giang Thủy lúc trước, khi đó cô mua tầng bảy, Tô Đan Hồng có một quan niệm với chuyện này, số bảy, bảy tầng là cô thích.
Nhưng mà mặc dù tâng bảy rất không tồi, chẳng qua nó cũng có điều không tốt, lúc này còn chưa có thang máy, muốn bò cầu thang đi lên tầng bảy, ngược lại có khi phải bò mà lên bảy tầng.
Cho nên lúc này Quý Kiến Quân chọn đều tương đối thấp, hai phòng xép anh chọn đều chọn ở tầng năm, tầng năm vẫn có thể chấp nhận được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận