Vừa mới lên núi, cô phát hiện ra quả núi nhà cô đã thay đổi thật lớn.
Bên ngoài có bức tường cao thật cao vây quanh, không thể thấy được bên trong như thế nào nhưng thỉnh thoảng có thể nghe được những tiếng dê kêu chó sủa từ trong truyền ra.
Đường tới cửa chính cũng đã bằng phẳng, bên này cũng đã lo liệu tốt rồi, sau này nếu vận chuyển trái cây các loại, lái xe đến đây là tốt nhất.
Cửa sắt lớn khép hờ lại, bây giờ ban ngày cũng không có khóa, hơn nữa bên trong còn có cha Quý, ngay cả Ái Đảng và Quý Hồng Quân cũng ở đây. Mọi người đang bận bịu cột trái cây lên phòng đông lạnh.
Thấy vợ chồng hai người họ đi đến, cha Quý chỉ chuồng gà, dê bên cạnh, nói: “Mấy đứa qua đó nhìn chút đi.”
Quý Kiến Quân liền mang Tô Đan Hồng đi đến, bọn họ đều đang bận, hơn nữa cả hai cũng không có gì để nói.
Tô Đan Hồng nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi Kiến Quân, anh nhớ nói bọn Hồng Quân và Ái Đảng để mùa đông bọn họ cũng thay phiên lên giúp cha nuôi gà nuôi dê, tiền công của họ để em trả.”
Quý Kiến Quân sửng sốt một chút liền cười nói: “Anh cũng đang muốn nói với em chuyện này đây.” Chỗ bọn họ có tuyết rơi nhưng cũng không phải là quá nhiều, thường kéo dài đến cuối năm, dài nhất kéo dài hai tháng, có lúc thì một tháng.
Vì vậy nên trên núi mới thiếu nước, trơ trụi.
Cũng vì thời gian rảnh rỗi ngắn, hơn nữa trước kia cũng nói qua với Quý Hồng Quân và Ái Đảng về việc thuê dài hạn. Nếu thuê dài hạn thì mùa đông để họ phụ trách việc lên núi giúp cha Quý nấu nước làm gà, cũng có người giúp cha Quý coi này coi kia. Việc này kể ra khá là nhàn, hai người một người sáng lên, một người chiều lên, trao đổi qua lại.
Như vậy lúc phát tiền lương, có vẻ như họ là người hào phóng rộng rãi, cũng giải thích việc thuê mướn lâu dài.
Thấy Kiến Quân nhà nàng cũng nghĩ như vậy, Tô Đan Hồng liền mặc kệ không nói gì thêm.
Sang xem đàn gà, hơn mười ngày trôi qua, gà con mỗi ngày đều được ăn ngon, lại có gà mẹ mang đi dạo, lớn lên rất tốt, cả đàn ở quây quần bên cạnh ba con gà mái.
Tô Đan Hồng liền cho bọn họ thêm nước, biết nước này là đồ tốt, ba con gà mái tới đây mổ uống, con gà con cũng bắt chước mổ nước mà uống.
“Mùa đông đúng là không thể nào thiếu bọn họ làm việc.” – Tô Đan Hồng cười nói.
Hơn ba trăm con gà con từ đâu chạy đến, nếu đều nuôi hết thì cũng không phải là ít, mặc dù mang sovới dự tính ban đầu nhiều hơn một chút nhưng so với vườn trái cây rộng lớn của cô thì nhiêu đây chẳng là gì cả.
Có nhiều gà con như vậy là rất tiện, chờ chúng lớn một chút là có thể ăn cả ngày.
Cũng may Quý Kiến Quân đã thương lượng xong với người xây gạo, qua mấy ngày nữa bên kia sẽ mang cám gạo đến, đến lúc đó có thể đổi thức ăn cho gà rồi, còn lại ngô và gạo ủ cũng đã chuẩn bị gần xong hết. Đến lúc đó dùng Linh Tuyền nấu chính là không còn vấn đề gì cả.
Mặc dù Tô Đan Hồng có lòng tin là gà ăn thức ăn được nấu bằng nước Linh Tuyền sẽ không bị bệnh nhưng vẫn là cách nói cũ, để chặn miệng người trong thôn, cô còn đặc biệt viết toa thuốc, chuẩn bị cùng Quý Kiến Quân thu xếp đồ đạc cuối năm rồi mua về.
Bỏ thuốc vào trong thức ăn cho gà, gà chắc chắn sẽ không bị bệnh.
Cho nên sau này gà nhà cô không bệnh tật gì cả, dáng dấp béo tốt tất cả là nhờ có phương thuốc này.
Người trong thôn muốn? Được chứ, không thành vấn đề nha, cô sẽ cho, bởi vì nó cũng không phải là đồ vật quý giá gì cả chỉ là một phương thuốc trị cảm cúm phổ thông mà thôi, đều dùng những dược liệu quen thuộc thường gặp.
Chuồng gà rất sạch sẽ, trên đất cũng không có nhiều đồ bài tiết, mùi cũng phai nhạt đi không ít.
“Bọn họ làm việc cũng khá chu đáo đó chứ.” Quý Kiến Quân hài lòng nói.
Mỗi ngày chuồng gà được quét dọn hai lần, một lần sáng sớm một lần tối muộn, quét dọn xong rồi sẽ tưới thêm nước khử trùng, những thứ này đều vô cùng cần thiết, nếu không, gà sẽ dễ dàng đổ bệnh.
Hai vợ chồng nhìn, vẫn có chút mùi nhưng người nuôi gà đều biết điều này là khó tránh khỏi, cái này còn tương đối sạch sẽ.
Hai người bọn họ nhìn đàn gà con ngoài cửa, sau đó đi đến chuồng dê dạo quanh, Quý Kiến Quân nhìn vợ anh lại cho dê uống nước, nhưng rõ rằng chỉ là một bình nước nhỏ, tại sao lại có nhiều nước như vậy?
Còn nữa, mỗi lần vợ anh cho dê uống nước, đám súc vật này cũng tự giác đến, còn đặc biệt nghe lời.
Tô Đan Hồng chỉ chớp mắt, nhìn ánh mắt Quý Kiến Quân nhà nàng nhìn chằm chằm bình nước mà bật cười, chẳng qua cô không để ý đến anh, cho dê uống nước Linh Tuyền xong cô lại đi xem bọn Tiểu Bạch.
Bọn Tiểu Bạch lâu rồi không thấy nữ chủ nhân nên lúc này đặc biệt vui sướng, nay ba con chó cũng đặc biệt trưởng thành, cộng thêm được ăn ngon nên dáng dấp rất tốt.
Tô Đan Hồng lại cho bọn nó uống thêm nước Linh Tuyền, dặn chúng canh đằng sau vườn cây thật kỹ sau đó mới cùng Quý Kiến Quân đi dạo vườn trái cây lớn này.
Quý Kiến Quân im lặng không nói lời nào chỉ lặng lẽ dẫn vợ đi dạo, mang cô đến mấy cây trông khá yếu ớt, nói: “Vợ à, trong bình còn nước không?”
Quý Kiến Quân nói lời này có chút ranh mãnh nhưng anh cố ý.
Tô Đan Hồng nhướng mày nói: “Còn chứ, còn đầy một bầu, không tin anh lại tưới cho cây đi.”
Đem bình nước đưa cho anh.
Quý Kiến Quân nhận lấy, nhất thời nuốt nước miếng một cái, thật đúng là tràn đầy một bầu, vậy nước lúc nãy vợ anh cho gà, dê rồi ba con Tiểu Bạch là gì đây?
“Anh cũng không nên hỏi em, hỏi Hồ Đại Tiên đi, những thứ này đều là tiên pháp của Hồ Đại Tiên.” Tô Đan Hồng cười híp mắt.
Quý Kiến Quân tức giận trừng cô.
Làm anh sợ đến như vậy mà cô còn giỡn cho được.
“Kiến Quân, anh có muốn biết hay không?” Tô Đan Hồng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Quý Kiến Quân sửng sốt một chút, thấy vợ anh thật sự muốn nói cho anh biết, anh do dự một chút, sau đó lắc đầu một cái, đi lại dắt tay cô đi dạo, anh nói: “Vợ à, em không cần lo lắng anh, anh chỉ cần biết em là vợ của Quý Kiến Quân anh, là mẹ của con anh, những thứ khác anh không quan tâm. Em không cần lo lắng về anh, cũng không cần sợ anh sẽ hiểu lầm, sẽ suy nghĩ nhiều, vợ à, anh sẽ xem em là tiên nữ hạ phàm độ kiếp.
Trong lòng Tô Đan Hồng rất cảm động, thật ra cô lo lắng anh sẽ suy nghĩ nhiều, cuộc sống gia đình bây giờ của cô rất an tĩnh, rất lí tưởng, cô không muốn giữa bọn họ có gì ngăn cách.
Cho nên cô mới muốn nói cho anh.
Không nghĩ đến anh quan tâm cô như vậy.
“Vậy anh phải đối xử với em tốt thật tốt, em nói cho anh biết, anh đừng có mà không tin, nếu anh dám đối xử không tốt với em, nếu anh dám học theo đám đàn ông bên ngoài trăng hoa dối lừa vậy thì em sẽ mang theo con trai bay thẳng về trời, tiếp tục cuộc sống tiên nữ của em, còn con trai mình thì là tiên đồng, để cho anh ở chốn phàm trần này mà hối hận không thôi!” Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân cười toét miệng một tiếng: “Vậy sợ là đời này vợ phải ở phàm trần bên anh rồi.”
Tô Đan Hồng nghe hiểu ý của anh: “Nói vậy cũng vô dụng, nhìn sau này anh làm thế nào đi, cuộc đời còn dài mà.”
Hai vợ chồng đi dạo trên núi một vòng, Tô Đan Hồng liền không nhịn được mà muốn về nhà, cô nhớ con trai.
Hơn một tháng trời cô không rời khỏi bé con vậy mà bây giờ ra cửa liền thấy nhớ.
Quý Kiến Quân dẫn cô về nhà.
Tô Đan Hồng đem bình nước đưa anh, bản thân thì chào hỏi mẹ Quý, xong xuôi liền quay về phòng trước nhìn con trai, nhìn bé con của cô không có lương tâm mà ngủ ngon trên chiếc giường quen thuộc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận