Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân kéo một chiếc xe đẩy, cùng mẹ Quý đi lên trấn trên, có cả Quý Vân Vân đi theo.
Mới sáng sớm, trên đường đã có người đi lại, tất cả đều là mua thịt, rau củ, rất náo nhiệt.
“Vân Vân, con tự đi xem đi, mẹ với anh ba con đi mua thịt.” Mẹ Quý nói.
“Mẹ đi đi, con không còn là trẻ con nữa.” Quý Vân Vân bịt mũi, không thể chịu đựng nổi mùi ở chợ này, vội xua tay đẩy mẹ cô ta đi.
Mẹ Quý không quản cô ta nữa, đi mua thịt với Quý Kiến Quân.
“Năm nay không cần mua nhiều thế nữa, ăn cái gì đó tươi mới qua tết là được.” Mẹ Quý nói với con trai.
Năm ngoái Đan Hồng vừa lên trấn trên, liền muốn đem cả trấn trên về nhà, thật sự khiến bà không biết phải làm sao, nhưng con dâu vì chào đón con trai, để con trai về ăn một cái tết lớn, nên bà cũng không nói gì cả.
Nhưng năm nay thì khác, đây là con trai mình, hơn nữa, chủ yếu suốt cả năm đều ăn uống đầy đủ, ăn tết, đón lễ cũng không khác biệt lắm.
“Dạ, con biết rồi, con mua một ít về đổi món là được.” Quý Kiến Quân nói.
Quả thực anh cũng không định mua nhiều.
Mua năm cân thịt bò, năm cân sườn cừu, sau đó anh không mua nữa, những cái khác anh không tính mua nhiều, vì ở nhà vẫn còn nhiều thịt heo, dù mang cho cha mẹ anh, nhiêu đó cũng gần đủ rồi.
Phần còn lại đợi sau tết sẽ mua tiếp.
Mẹ Quý thấy anh chỉ mua một ít, lúc này mới gật gật đầu không nói gì, bà cũng mua một ít, Quý Kiến Quân muốn trả tiền giúp, mẹ Quý lắc đầu nói: “Không cần, con với Đan Hồng cứ sống tốt là được, chỗ mẹ vẫn còn tiền.”
Đây là cần mua về ăn tết, đến lúc đó nhà thằng cả, thằng hai với thằng tư đều sẽ về, không có lý nào để thằng ba trả tiền này được.
Điều này mẹ Quý vẫn phân định rõ ràng.
Mẹ Quý mua mấy cân sườn cừu, không mua thịt bò, còn thịt heo, hôm qua trong nhà giết heo cũng đã mua một ít, gần như cũng đủ ăn rồi.
Đương nhiên, nếu so với tết năm ngoái chắc chắn là không được tốt như thế, năm ngoái, không ít đồ trong nhà đều là Đan Hồng mua, nhưng cô không nhận được lời tốt đẹp nào.
Cho nên mẹ Quý liền nghĩ, gần đủ là được rồi, cũng không nhất định phải ăn tốt như thế.
Lại nói, ba nhà khác không đem đồ sang mà muốn ăn ngon sao? Năm nay đừng mơ nữa, đem cái gì tới thì ăn cái đó đi!
Quý Kiến Quân cũng không dây dưa với những vấn đề này nữa, mua thịt xong, anh liền đến chợ rau củ mua rau, đây là vợ anh đã đặc biệt dặn dò anh.
Mua ba quả bí ngô lớn, nhà mình hai quả, một quả cho mẹ anh, với hai quả bí đao lớn, mỗi nhà một quả.
Mấy rau khác cũng không có gì đáng mua, trong nhà kính trồng hoa ở nhà có trồng một ít, lúc nào cũng có thể ăn, hơn nữa trong nhà còn có củ cải với bắp cải nữa.
Nhưng chọn tới chọn lui, cũng mua rất nhiều đồ, dù sao, ngoại trừ nhà mình phải ăn tết, còn có nhà họ Tô bên đó nữa.
Quý Kiến Quân cũng định gửi một ít qua đó.
Rau củ với người nông dân thì không quý hiếm gì, nhưng thịt thì hiếm.
Cho nên Quý Kiến Quân tính sau khi về, sẽ gửi cho nhà họ Tô bên đó một ít thịt, lần trước vợ anh sinh Nhân Nhân, mẹ vợ còn dẫn theo chị dâu thứ hai nhà họ Tô sang, xách theo hai giỏ trứng gà với ba con gà mái, tấm lòng không hề nhẹ.
Quý Kiến Quân cùng mẹ Quý đi mua, đồ đạc gần như chuẩn bị đủ rồi.
Quý Vân Vân đang ở một cửa hàng của trấn trên nhìn trúng một bộ quần áo, nhưng không có tiền, cô ta đi đến quấn lấy mẹ Quý: “Mẹ ơi, mẹ mua quần áo cho con đi, bộ đồ đó con vừa thử rồi, con vô cùng thích!”
“Con không phải không có quần áo, mua cái gì mà mua, đốt biết bao nhiêu tiền?” Mẹ Quý tức giận lườm cô ta.
“Mẹ, sắp đến tết rồi, con mua bộ đồ thì làm sao, hơn nữa những bộ đồ đó đều là chị dâu thứ tư của con mua cho con!” Lúc Quý Vân Vân nói câu này, thì nhìn về phía anh ba cô ta.
Vốn tưởng anh ba cô ta sẽ đưa tiền ra, nhưng không ngờ anh ba không hề biểu hiện gì, cô ta lập tức nói: “Anh ba, anh xem chị dâu thứ tư, lại nhìn chị dâu thứ ba đi!”
“Chị dâu thứ ba của em thì thế nào?” Quý Kiến Quân nhàn nhạt nói.
Mẹ Quý cau mày: “Vân Vân!”
Quý Vân Vân hừ một tiếng: “Còn cần phải nói sao, chị dâu thứ tư mua quần áo cho em, nhưng chị dâu thứ ba thì không mua gì cho em cả!”
“Mấy miếng thịt trong nhà ăn, không phải chị dâu thứ ba của em mang sang ư? Hay em không có ăn?” Quý Kiến Quân nói, cũng không kiên nhẫn nói với cô ta: “Được rồi, chỉ là bộ đồ thôi, bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, ba mươi đồng!” Quý Vân Vân vội nói.
Mẹ Quý trừng mắt: “Ba mươi đồng? Bộ đồ đó dát vàng hay sao?”
Lại cười giễu nói: “Chị dâu thứ tư của con chịu mua cho con bộ đồ giá bao mươi đồng ư?” Cộng tiền lương của hai vợ chồng thằng tư lại mới được bao nhiêu? Một bộ đồ gần như là hai tháng tiền lương của hai vợ chồng bọn họ!
“Lại không phải bảo mẹ trả tiền, mẹ quản nhiều như thế làm gì?” Quý Vân Vân tức giận nói.
“Vừa mới tiêu không ít, không còn lại bao nhiêu tiền, mười đồng, em có lấy không?” Quý Kiến Quân hỏi cô ta.
Quý Vân Vân trực tiếp chìa tay, Quý Kiến Quân liền đưa cô ta mười đồng tiền, Quý Vân Vân lẩm bẩm nói: “Quỷ keo kiệt!” Nói xong, liền xoay người bước đi.
Sắc mặt mẹ Quý trầm xuống.
Quý Kiến Quân không để tâm, nói: “Mẹ, chúng ta về thôi.”
“Kiến Quân, sau này con phải quản lý con nhóc này, càng lớn càng không ra làm sao!” Mẹ Quý nói.
Quý Kiến Quân cười: “Mẹ, dù sao Vân Vân cũng là em gái con, những cái này không là gì, chỉ là những thói quen xấu này quả thực cần phải sửa đổi, người đã lớn vậy rồi, nếu không phải đi học cũng gần gả được rồi, ở nhà chúng ta có thể nuông chiều, nếu như gả đi, nhà người ta sẽ không giống nhà chúng ta, người mà nhà người ta lấy là vợ, không phải tổ tiên.”
Mẹ quý cũng sầu lo, thở dài nói: “Mẹ cũng nói với nó rồi, nhưng con nhóc này không chịu nghe!”
“Chẳng phải quan hệ giữa em ấy với em dâu thứ tư rất tốt sao? Mẹ đi nói với em dâu thứ tư, dù sao cũng là chị dâu, nên nói thì phải nói.” Quý Kiến Quân nói.
Mẹ Quý gật đầu.
Về đến nhà, Quý Kiến Quân gửi đồ của mẹ Quý sang nhà mẹ trước, sau đó mới đẩy đồ của nhà mình về.
Tô Đan Hồng bế bé Nhân Nhân ra, nhìn thấy rau củ nhiều như vậy, cô cười nói: “Năm nay có thể ăn một cái tết lớn rồi.”
Quý Kiến Quân nhìn thấy hai mẹ con cô, tâm trạng liền trở nên tốt hơn, cười nói: “Lát nữa anh sẽ gửi một ít thịt sang cho mẹ chúng ta.”
Tô Đan Hồng vừa nghe thấy chữ mẹ chúng ta cô liền biết, đó là mẹ Tô, nếu nói mẹ Quý, thường anh đều trực tiếp gọi là mẹ.
“Ừm, anh xem gửi một ít sang đó là được.” Trong lòng Tô Đan Hồng hài lòng, ngoài miệng nói.
Chồng hiếu kính nhà mẹ cô như vậy, cho thấy anh quan tâm mình, sẵn lòng giúp cô một phần hiếu kính, sao cô không vui cho được?
Quý Kiến Quân cũng cảm thấy vợ anh vui vẻ, anh nở nụ cười, thu xếp đồ cho xong, liền đi chặt thịt.
Anh cũng không keo kiệt, mẹ vợ anh thích thịt mỡ, cho nên anh đã cắt cho bảy, tám cân thịt mỡ, còn có xương sườn, cũng trực tiếp chặt miếng sườn có vẻ đạt bốn, năm cân, lần trước trong nhà đã mua rất nhiều đường đỏ, cho nên anh đã lấy thêm khoảng ba cân.
Kèm những quà vặt khác, ví dụ như hạt dưa, còn có những thứ như kẹo hạt thông, cũng gói lấy một túi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận