Tô Đan Hồng nói là nói hay như thế, không tính toán với Vân Lệ Lệ nhưng hôm nay cô không đến nhà họ Quý.
Lấy cớ cũng rất tốt, trời quá lạnh, lo lắng Nhân Nhân cảm mạo nên không ra cửa lại là một lý do quang minh chính đại.
Bởi vì cô và Vân Lệ Lệ thật sự không hòa hợp được, hơn nữa nhà họ Quý bên kia còn có Quý Vân Vân.
Đương nhiên Quý Kiến Quân cũng sẽ không miễn cưỡng vợ mình, ép cô làm việc không vui, hơn nữa con trai thật sự còn nhỏ, trời đang rất lạnh cũng không thể ôm đi ôm lại.
"Kiến Quân, đưa cho mẹ một bó rau cần, mẹ gói sủi cảo rau cần nhưng lại quên đến hái.”
Hôm nay Quý Kiến Quân trở về, Tô Đan Hồng nói.
"Ừm." Quý Kiến Quân gật gật đầu, rồi đến nhà ấm trồng hoa hái một bó rau cần đưa qua, rau cần xanh non nồng nồng mùi thơm, rất thơm.
"Chú ba đến đấy à." Vân Lệ Lệ cười cười.
"Mẹ nói muốn gói ít sủi cảo rau cần, tôi đưa đến cho mẹ, mẹ đâu?" Quý Kiến Quân hỏi.
Vân Lệ Lệ nhìn rau cần giòn non, cười nói: "Mẹ sang nhà thím cách vách, cũng sắp trở về rồi."
Mới nói dứt lời, mẹ Quý từ bên ngoài đi vào, thấy con trai cười nói: "Mẹ vừa nói chuyện với Đan Hồng, không kịp qua hái."
"Con hái lại đây cũng giống nhau thôi." Quý Kiến Quân nói.
"Đêm nay con và Đan Hồng đừng làm, mẹ gói nhiều một chút là được." Mẹ Quý nói.
"Không cần, trong tủ lạnh cũng còn, tụi con về nấu là được, mẹ mau đi làm đi, con cũng phải về đây.” Quý Kiến Quân nói xong rồi quay trở về.
"Mẹ, này rau cần này tươi quá, vừa mới hái xuống sao? Nhà chú ba sao lại có nhiều rau cần thế ạ?" Vân Lệ Lệ hỏi.
"Trồng một ít." Mẹ Quý nói.
Vân Lệ Lệ nhất thời nở nụ cười: "Vậy cũng thật tốt quá, con cũng thích ăn rau cần, vậy là sau này mỗi ngày đều có thể có rau cần ăn rồi."
Mẹ Quý nhìn cô ta một cái: "Thỉnh thoảng sang hái thì được chứ định mỗi ngày sang hái sao? Đan Hồng trồng cũng chỉ có một ít sao mà đủ cho đại gia đình ăn mỗi ngày được?"
Đó là Đan Hồng đặc biệt trồng để ăn, Đan Hồng chia một ít sang bên này thì được, sao có thể chịu để cả nhà chú tư sang hái ăn mỗi ngày được?
Hơn nữa rau cần này cũng tốt cho Đan Hồng, cô còn phải có sữa cho cháu trai, mẹ Quý không muốn cho nên đã từ chối lời của cô con dâu thứ tư này.
Khuôn mặt cười của Vân Lệ Lệ nhất thời cứng đờ, lại nói: "Cũng không sao, thỉnh thoảng sang hái một chút cũng được, đúng rồi ..., mẹ, nhà chú ba mua được tủ lạnh và máy giặt à?"
"Ừm, cái này cũng là Đan Hồng hiếu thuận, con bé biết rõ eo mẹ không tốt không giúp được con bé quá nhiều, nên để Kiến Quân đi mua máy giặt, cũng thuận tiện hơn nhiều." Mẹ Quý nói.
“Con đây phải qua quấy rầy quấy rầy chị dâu ba, trong nhà một đống quần áo như vậy, xem ra năm nay có thể thong thả rồi.” Vân Lệ Lệ cười nói.
Mẹ Quý nhìn cô ta một cái: "Được, muốn đi giặt thì bây giờ thừa dịp Kiến Quân đang ở nhà con cầm qua đi."
Người nhà lão Tứ này giống như vua chúa vậy, trời lạnh cô ta cũng muốn lau người thay quần áo, trời rất lạnh thì thay ra nhưng không giặt.
Tuy rằng Vân Lệ Lệ thấy hơi kỳ quái, sao lại có chú ba ở nhà thì cầm qua, nếu không có chú ba thì Tô Đan Hồng không cho cô ta dùng máy giặt hay sao?
Vân Lệ Lệ thay quần áo và con gái cô ta thay đồ lót ra rồi cầm một đồng đi qua.
Gõ cửa gọi người, Quý Kiến Quân đi ra mở cửa, cạnh Quý Kiến Quân còn có một con chó lớn cao đến nửa người, con chó lớn nhe răng với cô ta và miệng phát ra âm thanh cảnh cáo.
Không chuẩn bị tâm lý nên ngay từ cái nhìn đầu tiên Vân Lệ Lệ đã bị dọa sợ mà co rúm lại!
"Chú. . . chú ba, đây. . . là chó nhà chú sao?" Vân Lệ Lệ lắp bắp.
"Đại Hắc, trở về." Quý Kiến Quân gật gật đầu, nói với Đại Hắc.
Đại Hắc nhìn thoáng qua Vân Lệ Lệ, lúc này mới chậm rãi trở về, chỉ là cho dù trở về nhưng nó cũng còn nhìn chằm chằm vào Vân Lệ Lệ, giống như nếu kẻ lạ mặt này làm gì quá đáng, nó sẽ lập tức nhảy lên.
Vân Lệ Lệ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Quý Kiến Quân cười khan: "Chú ba, tôi mang quần áo đến đây muốn mượn máy giặt dùng một chút."
Quý Kiến Quân nhìn cô ta một cái rồi nói: "Máy giặt giặt quần áo của Nhân Nhân, nếu có quần áo của người bệnh cảm mạo thì chỉ sợ phải lấy ra."
"Không có không có, chỉ có của tôi và Vi Vi thôi." Vân Lệ Lệ vội vàng nói.
Quý Kiến Quân gật gật đầu, dẫn cô ta theo vào.
Vân Lệ Lệ liếc nhìn con chó đen to lớn đang canh giữ cô ta như ăn trộm, trong lòng cô ta đã hiểu lời mẹ chồng nói với mình trước khi đến, một con chó to lớn như vậy nếu chú ba không có ở nhà, thì cô ta thật sự không dám đi qua.
Chỉ dựa vào Tô Đan Hồng thì khẳng định là không đáng tin cậy, lỡ như con chó này vồ lên người cô ta thì nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Biết dùng chứ?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Biết, nhà mẹ tôi cũng có một cái." Vân Lệ Lệ cười nói.
Nếu không phải biết người chú ba này từng là một quân nhân cứng rắn và thẳng thắn, cô ta sẽ nghĩ rằng anh đang cố tình làm nhục mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, máy giặt thật sự là thứ không phải phụ nữ bình thường có thể sử dụng, nhưng vừa vặn nhà mẹ cô ta lại có một cái, đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó, vì vậy cô ta cũng biết dùng.
Quý Kiến Quân gật gật đầu, rồi mặc kệ cô ta, nói: "Cô giặt đi, giặt quần áo ở đằng kia."
Chỉ chỗ cho cô ta xong, anh xoay người tiến vào nhà bếp bắt đầu làm việc.
Vân Lệ Lệ bỏ quần áo vào, đổ bột giặt, lúc này mới hỏi: "Bác ba, chị dâu ba đâu?"
Bọn anh bên này có mâu thuẫn về cách gọi, gọi chú bác thì gọi là chú bác, thế nhưng chị/em dâu thì lại gọi là chị/em dâu, không gọi thím giống như vùng phía nam Phúc Kiến.
"Ở trong phòng xem Nhân Nhân, thằng bé rất quấn người, không rời mẹ một phút, cô vào tìm cô ấy đi.” Quý Kiến Quân trả lời.
Vân Lệ Lệ đáp lại rồi mới đi qua.
Cô ta gõ cửa nói: "Chị dâu ba có đó không?"
Dù Tô Đan Hồng không hề có kiên nhẫn với cô em dâu này, nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ niềm nở, nói: "Ở đây, em dâu tư cứ vào đi.”
Vân Lệ Lệ đẩy cửa đi vào, vừa bước vào phòng đã thấy ấm áp vô cùng, hẳn là giường được sưởi rất nóng.
Khi cô ta bước vào Tô Đan Hồng đang cầm bình mớm nước cho Nhân Nhân, thằng bé ôm bình uống nước rất vui vẻ.
"Cháu trai của em đây sao, nhìn tuấn tú quá." Vân Lệ Lệ vừa nhìn thấy người thì đã bắt đầu khen.
Trên thực tế, thậm chí cô ta còn chưa nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé.
Tô Đan Hồng cũng vui vẻ khi người khác khen con trai mình, nhưng vẫn rất khiêm tốn, cười cười: "Đứa nhỏ này da thịt căng, bây giờ mỗi ngày không thể rời thân mẹ, nếu không thì sẽ khóc nháo đến mức nửa thôn đều có thể nghe thấy."
"Phải vậy thôi." Vân Lệ Lệ cười cười.
Có lẽ nghe thấy giọng nói, Nhân Nhân nghiêng má sang nhìn cô ta.
Lúc này Vân Lệ Lệ thật sự ngây ngẩn cả người, mới vừa nãy cô ta chỉ thuận miệng khen một chút, nhưng không ngờ đứa cháu trai nhỏ này quả thật là xinh đẹp.
“Chị dâu ba, cháu trai em hình như sắp được ba tháng tuổi rồi nhỉ.” Vân Lệ Lệ không nhịn được mà nói.
Lần trước sau khi cô ta gọi điện cho mẹ Quý, cô ta cũng nghe nói, cân đo đong đếm còn chưa đầy hai tháng cơ mà?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận