- Trang Chủ
- Trùng sinh
- Trọng Sinh Những Năm 80: Ký Sự Làm Giàu (Dịch) (Đã Full)
- Chương 82: Vườn Cây Ăn Quả Nhà Anh Ba Nhất Định Sẽ Phát Triển
“Ha ha, bởi vì đứa trẻ này ăn uống nhiều, em không biết mỗi lần nó uống đều uống rất nhiều, em nhìn bình sữa này xem, đứa trẻ này một lúc đã uống hết nửa bình.” Tô Đan Hồng cười.
Tiểu Nhân Nhân đã không còn hứng thú với người lạ mặt này, liền ôm bình sữa của mình uống tiếp.
Nửa ngày sau, thằng bé mới đẩy bình sữa ra.
Vân Lệ Lệ nhìn đứa trẻ, không thể không thừa nhận, đứa trẻ này thật sự thông minh, ăn uống no rồi, chính mình liền bỏ xuống, đứa bé mới có mấy tháng tuổi chứ?
Vân Lệ Lệ quay sang nói chuyện về hành tây, mẹ chồng cô ta có nói qua, cô ta phải tự mình nói, không phải chỉ có một mình cô ta ăn mà là cả gia đình.
“Hành tây sau nhà ấm trồng cũng không nhiều, mẹ có đôi khi đến đây hái một ít mang về đổi khẩu vị, nếu em không tin, có thể đi đến sau nhà ấm trồng hoa nhìn thử, một chút rau cũng không đáng bao nhiêu tiền, sao chị có thể giấu chứ?” Tô Đan Hồng cười nói.
Vân Lệ Lệ có hơi xấu hổ, Tô Đan Hồng ngày càng lợi hại, châm chọc người khác không có chữ thô tục nào.
“Cũng do em ngửi thấy mùi thơm.” Vân Lệ Lệ gượng cười nói.
“Đúng là có mùi thơm thật, chị tưới bằng nước tiểu của trẻ nhỏ, nhất định ăn rất ngon.” Tô Đan Hồng cười.
Vân Lệ Lệ không muốn cùng cô nói chuyện, đây là chuyện ghê tởm đến mức nào? Vậy mà cũng có thể ăn sao?
“Chị dâu ba, chị có biết giá nhà ở thành phố Giang Thủy bên kia đang tăng cao không?” Vân Lệ Lệ ngược lại nói.
Tô Đan Hồng gật đầu: “Chị đã nghe rồi, vốn dĩ cũng muốn đi mua một mảnh đất, nhưng mà hiện tại tiền đã dồn vào vườn trái cây, chờ sau này nếu còn muốn mua, đến lúc đó lại đi xem, cũng không phải không mua nổi.”
Một câu này khiến Vân Lệ Lệ đang muốn khoe khoang bị mắc nghẹn lại trong miệng.
Nhưng Vân Lệ Lệ cũng không phải người bình thường, cười nói: “Hiện tại nếu không mua, về sau mua sao có thể dễ dàng, giá nhà bây giờ tăng đặc biệt nhanh, rất nhanh sẽ lên bốn mươi.”
Tiểu khu của bọn họ còn tốt một chút, tuy rằng cũng tăng, nhưng cũng chỉ tăng khoảng năm sáu đồng.
Chân chính tăng giá, là những tiểu khu ở vị trí trung tâm, mới tăng giá cao.
Còn tám mươi mét vuông thì sao, tính ra cũng khoảng bốn năm trăm đồng, cao hơn cả tiền lương của hai người trong một năm.
Tô Đan Hồng có biết điều đó không?
Chị Hồng bên kia có tin tức, trước tiên cô ta cùng chị Hồng đi mua tiểu khu, tiểu khu kia không sai biệt lắm sẽ tăng giá, nhưng nếu nói tăng nhiều như vậy, đó là điều không có khả năng, cũng chỉ có địa phương trọng điểm mới có thể tăng như vậy.
Mặt khác, tăng năm sáu đồng là nhiều, nhưng tổng quan mà nói, nếu thật sự tăng, trung bình không dưới tăng hai ba đồng mỗi mét vuông, đây là chị Hồng làm bên bất động sản thân quen nói với cô ta.
Một trăm một mét vuông, nếu tăng lên, sẽ khoảng hai ba trăm.
Hai ba trăm đồng tiền, người một nhà thêm tiền lương không ăn không uống sẽ còn dư lại nhiều.
“Hơn nữa, phòng ở lúc trước nhà em đã mua thật sự quá đúng, nếu không bây giờ, không biết ăn mặc tiết kiệm đến khi nào mới có thể mua được.” Vân Lệ Lệ cười nói.
Hai vợ chồng bọn họ đều có thu nhập, tuy rằng ngày thường tiêu sài cũng không ít, nhưng tiền trợ cấp ngày thường gì đó, một tháng tiền lương của cô ta cũng khoảng hai mươi đồng, những thứ linh tinh khác thêm lên cũng có thể được hai ba hoặc hai bốn đồng, Qúy Kiến Văn cũng giống vậy.
Cô ta đã tính toán tốt, năm nay để con gái ở nhà chồng, cho mẹ chồng chăm sóc vài ngày, cô ta có thể tiết kiệm được chút chi phí mời bảo mẫu, cô ta dự định sẽ tiết kiệm tiền trong hai năm tới, thì trong vòng ba năm sẽ trả hết khoản vay mua nhà.
Nhưng mà kế hoạch này cô ta cũng không có ý định nói ra, chuyện này không cần thiết cùng chị em dâu nói, đến lúc đó nói cho mẹ chồng là được, đây cũng là cháu gái nhà họ Qúy, chắc chắn sẽ được chăm sóc.
“Phòng ở có thể mua được là tốt, về sau hai vợ chồng cũng có thể nhẹ nhàng hơn, rốt cuộc thì thành phố Giang Thủy phát triển cái gì cũng cần tiền, không giống ở quê của chúng ta, trong đất cái gì cũng có.” Tô Đan Hồng nói: “Em đã xem vườn trái cây nhà chị chưa?”
“Đứa trẻ nhà em rất bám người, trời đang lạnh nên em cũng không thể mang nó ra ngoài, nhưng em đã nghe Kiến Văn nói qua, thật sự rất tốt.” Vân Lệ Lệ cười ha ha nói.
“Cũng không biết có thể lên được hay không.” Tô Đan Hồng khiêm tốn nói: “Nếu có thể lên tốt, về sau mọi người muốn ăn trái cây có thể đến lấy, không cần phải tốn tiền đi mua.”
“Vậy thì tốt quá, em rất mong chờ.” Vân Lệ Lệ cười ha hả nói.
Tô Đan Hồng nói không thành vấn đề, nghĩ thầm nếu cô dám xem vườn trái cây nhà tôi như vườn nhà mình thử xem?
Bọn họ vẫn lịch sự với nhau, nhìn thời gian không còn sớm, Vân Lệ Lệ liền đi ra, mở máy giặt đem quần áo lấy về.
Nhưng cô ta không dám tự mình đi về, vẫn để Qúy Kiến Quân đưa cô ta đi, Đại Hoắc dọc đường đi theo nhìn chằm chằm.
Trở về nhà họ Quý, mẹ Qúy hỏi: “Tại sao lại đi lâu như vậy?”
“Con cùng chị dâu ba nói chuyện một chút.” Vân Lệ Lệ nói, trong lòng còn sợ hãi, “Mẹ, trong nhà chú ba sao lại nuôi một con chó đen, nhìn thật đáng sợ, đó là loại chó gì, chẳng lẽ chú ba từ bộ đội mang về?”
“Bộ đội sao có thể cho mang chó về, là do tự Đan Hồng nuôi, con không biết nó ăn thức ăn ngon như thế nào, bị dọa như vậy là điều hiển nhiên, không chỉ có một con đâu, trên núi còn có ba con nữa, đều rất to, hơn nữa đặc biệt hung dữ, nhưng chúng rất thông minh, chỉ cần con không chọc nó, nó cũng sẽ không cắn.” Mẹ Qúy nói.
Mấy con chó nhà con trai thứ ba, so với người rất ngoan, mỗi ngày hai bữa cơm đúng giờ, hơn nữa chỉ toàn ăn thịt kho tàu, mỗi lần nhìn thấy trong lòng bà đều đau xót muốn chết.
Bà nói rất nhiều lần, nhưng mà lần nào con trai thứ ba và Đan Hồng cũng không để trong lòng.
Hiện tại bà coi như cũng nhìn ra, bởi vì đó là mấy con chó tốt, đặc biệt hung dữ, vườn trái cây nhà nó to rộng như vậy, nên để mấy con chó đến canh giữ!
Thật ra, bà cảm thấy bốn con chó cũng không lớn để đủ dùng.
Một con chó canh giữ nhà, rốt cuộc tiểu Nhân Nhân vẫn còn nhỏ, đôi khi Kiến Quân lại không ở nhà, chỉ có thể dựa vào một mình Đan Hồng là không được.
Trên núi tuy có ba con chó cũng không ít, nhưng vườn trái cây lại lớn như vậy. . .
Mẹ Qúy lắc đầu, vẫn cảm thấy không sao, bốn con chó ăn thức ăn mà lớn như vậy, nếu còn nuôi dưỡng nữa sẽ lớn đến mức nào?
Vân Lệ Lệ bĩu môi, còn nói thêm: “Mẹ, vườn trái cây của chú ba thật sự có thể phát triển?”
“Còn chưa biết được, sang năm mới có thể biết được kết quả.” Mẹ Qúy dè dặt nói.
Lúc này Qúy Kiến Văn từ bên ngoài đi vào, nghe được lời nói này liền cười: “Mẹ yên tâm, vườn trái cây của anh ba khẳng định sẽ lớn, sang năm cũng nhất định sẽ phát triển!”
Nhìn con trai, mẹ Qúy cười nói: “Lạnh không? Mẹ mang nước cho con uống.”
Bên cạnh Vân Lệ Lệ trợn tròn mắt ngay lập tức, rốt cuộc là con trai ruột, con dâu như cô ta cũng không được đãi ngộ như vậy.
Nhưng Vân Lệ Lệ cũng không ngốc đến mức đi tranh đoạt, hơn nữa lời nói của Quý Kiến Văn khiến cô ta chú ý: “Kiến Văn, quả mầm trên núi đều sẽ lớn tốt?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận