Sau khi về nhà Quý Kiến Quân liền trực tiếp vào nhà bếp nấu canh cá, vợ anh rất thích món canh cá anh nấu, chỉ có vài con cá diếc không lớn lắm, cỡ bốn năm lạng.
Canh này bổ dưỡng, vợ anh cũng vui vẻ uống, hơn nữa còn đặc biệt có sữa.
Mới bắt nồi lên thím Dương đã đến gõ cửa, Quý Kiến Quân mở cửa để để thím ấy vào, Đại Hắc khá quen thuộc với người hàng xóm này, vả lại thấy có chủ ở nhà nên nó cũng không ngó ngàng mấy.
"Thím vào nhà uống cốc trà gừng táo đỏ cho ấm người, đợi lát hẵng đi hái, bây giờ thời gian còn sớm." Quý Kiến Quân nói.
Bây giờ cũng mới bốn giờ, bình thường khoảng năm giờ bọn anh mới ăn.
"Thím vào xem cháu trai trước đã." Thím Dương cười nói.
Quý Kiến Quân để thím ấy vào, nói với Tô Đan Hồng: "Đan Hồng, em rót cho thím ly nước, anh còn có việc trong bếp."
"Ừm, anh mau đi đi." Tô Đan Hồng cũng rất quen thuộc với thím Dương, cười cười nói.
Quý Kiến Quân đã đi làm việc tiếp rồi, anh muốn đem phần còn lại của con cá cho mẹ anh băm nhuyễn, như vậy thì có thể làm món cá viên anh thích ăn.
Nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ tiếc dầu ăn, cho nên anh định mang về nhà mình chiên, vợ anh cũng sẽ không quản anh cái việc khỉ gió này.
Nhưng trước khi bận rộn, Quý Kiến Quân vẫn đến nhà ấm trồng hoa hái cho thím Dương một mớ rau cần.
Tô Đan Hồng đang nói chuyện phiếm cùng thím Dương, thím Dương rất thích Nhân Nhân, lâu ngày chưa gặp nên khi vừa bước vào thím ấy đã bế thằng bé lên, dứt khoát khen: "Cái này là nhờ mẹ chăm tốt, cháu nhìn Nhân Nhân xem, trong thôn này không có con nhà nào hơn được đâu."
Khen hơi quá đáng rồi, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đan Hồng vẫn thích nghe.
Trong lòng thích nghe nhưng ngoài miệng vẫn muốn khiêm tốn chút, cô cười nói: "Thím không chê là được rồi, thằng bé này lì lợm lắm, nếu không thấy người là sẽ khóc ầm ĩ ngay, đêm hôm khuya khoắt cũng không để cho người ta an tĩnh."
"Thế này mà đã nói là ầm ĩ sao? Do cháu chưa thấy qua người ầm ĩ đấy thôi, thím thấy Nhân Nhân là đứa trẻ ngoan nhất rồi." Thím Dương lại nói.
Thỉnh thoảng thím ấy cũng sẽ lại đây, mắt thấy Nhân Nhân mỗi ngày mỗi khác, mỗi lần thím ấy đến đều thấy thằng bé sạch sẽ gọn gàng, có lúc tự nằm ở trên giường chơi, bộ dáng nho nhỏ cười ha ha ngoan ngoãn hiếm có.
Tô Đan Hồng cười cười, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy Nhân Nhân đang được thím Dương bế a a kêu lên, tình trạng khẩn cấp.
Tay mắt cô lanh lẹ ôm lấy con trai, sau đó mới bế thằng bé lại đối diện bô tiểu, gần như vừa mới kề sát vào thì thằng bé đã giống vòi nước, róc rách.
Thím Dương kinh ngạc nói: "Muốn đi tiểu thì thằng bé tự kêu lên sao?"
"Thằng bé này thích sạch sẽ, lần trước tiểu ướt cả người không thoải mái, nên lúc sau trước khi muốn tiểu thì sẽ tự kêu lên." Tô Đan Hồng cười nói.
Thím Dương vô cùng ngạc nhiên, nói: "Nhân Nhân mới bao nhiêu tuổi chứ, thằng bé đã hiểu gì đâu? Đúng là đứa trẻ thông minh!"
Tô Đan Hồng cười cười.
Rất nhanh cô đã chỉnh trang xong cho thằng bé đang hài lòng mãn nguyện, rồi lại rót cho thằng bé một bình nước ấm.
Thằng bé ôm bình uống một cách thỏa mãn.
"Thím không biết đấy thôi, thằng bé này ưa sạch sẽ lắm, hôm trước mới lau người cho xong hôm nay lại ầm ĩ rồi, phải lau người cho thằng bé qua một lần mới coi như ổn." Tô Đan Hồng nói.
Trời lạnh thế này cô cũng lo con trai bị cảm lạnh, không ngờ đến thằng bé còn khoa trương hơn cả cô, muốn trực tiếp lau người còn vui vẻ nghịch nước.
Nhưng không có cách nào để cho thằng bé nghịch nước được, chỉ đơn giản lau người sơ một phát là được rồi, khăn quấn người còn là do cha thằng bé làm ấm lấy từ trên nắp nồi lại đây.
Thật sự là xoay người ta như chong chóng.
Thím Dương cười cười, nhìn thằng bé uống nước và trò chuyện một tí rồi mới tạm biệt ra về.
Tô Đan Hồng đặt cậu bé lên giường chơi một mình, sau đó tiễn thím Dương ra cửa, còn đưa cả rau cần cho thím Dương.
"Sao hái nhiều thế, thím cần một ít để gói sủi cảo thôi là được rồi." Thím Dương nhìn rất nhiều rau cần, vội vàng nói.
"Không ăn hết bữa này thì để dành cho bữa sau được mà." Tô Đan Hồng cười nói.
Thím Dương cười cười, cũng không nói gì nữa.
Tiễn thím Dương xong Tô Đan Hồng trở về phòng, con trai cô đã nhắm mắt đi ngủ.
Tô Đan Hồng không còn cách nào, bởi vì một khi thằng bé này ngủ thì sẽ ngủ đến gần bảy tám giờ, sau khi tỉnh lại thằng bé có thể hoạt bát đến vài giờ...
Không để ý đến con nữa, đắp cái chăn nhỏ lên cho thằng bé rồi Tô Đan Hồng đi vào nhà bếp.
Mùi thơm của canh cá diếc lan tỏa, Tô Đan Hồng rất hài lòng, sau đó nhanh chóng bắt đầu lấy vỏ sủi cảo ra để gói, dù là thịt hay vỏ bánh thì tất cả đều được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh.
Hôm nay trời quá lạnh, cơm hay đồ gì đó để trên bàn thì lạnh hết cả, vẫn là ăn sủi cảo tiện hơn, vừa có thể ăn no bụng vừa có thể ăn khi còn nóng.
Lúc Quý Kiến Quân trở về cô đã gói xong xuôi, chỉ còn chưa bắt nồi lên thôi.
"Anh đang làm gì vậy?" Tô Đan Hồng thấy anh bưng cái chậu trở về, hỏi.
"Anh muốn ăn cá viên chiên.” Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng nhìn thoáng qua mấy miếng cá, trong đó có xương đầu cá và những thứ tương tự, nhất thời không còn thấy ngon miệng, nói: "Đợi ăn xong thì anh tự đi làm đi.”
Toàn bộ nhà bếp rộng và đầy đủ như vậy, cũng đủ để anh tự tung tự tác rồi.
"Ừm." Quý Kiến Quân gật đầu.
Tô Đan Hồng đã nấu sủi cảo, chẳng mấy chốc từ trong nồi đã múc ra một bát sủi cảo nóng hổi, còn rót cả nước trà gừng táo đỏ, cái này là ắt không thể thiếu, cha Quý cũng rất thích uống.
Quý Kiến Quân đưa cơm trở về, hai vợ chồng ăn cơm xong rồi lại cho mấy con chó ăn, lúc này Quý Kiến Quân mới xắn tay áo bắt đầu làm cá viên chiên.
Tô Đan Hồng thì trở về phòng, thừa dịp con trai đang ngủ, cô lấy khung thêu ra và bắt đầu thêu.
Bây giờ cô phải làm việc trong khi thằng bé đang ngủ, nếu không thì cô sẽ phải dỗ dành con, hẳn là sẽ bị mất tập trung.
Trong này cô đã đã có một bộ rồi, nhưng bây giờ trời rất lạnh, cô không thể không làm cho Quý Kiến Quân, cuối năm lại sắp trôi qua mà cô chỉ hoàn thành một phần ba. Với tốc độ này thì phải ra giêng thêu mới xong.
Nhưng thêu thì thêu, mùi thơm nức mũi vẫn lan đến.
Lần này thế mà Quý Kiến Quân đã có đủ nguyên liệu, lá hẹ, gừng, chút tiêu và đủ mỡ lợn, món cá viên chiên đầy đủ cả sắc cả vị!
"Kiến Quân, sao lại thơm thế? Anh làm món gì vậy?" Tô Đan Hồng đi đến, nhịn không được hỏi.
"Cá viên chiên đây này." Quý Kiến Quân cười nói, chỉ vào mấy viên chiên bên cạnh và nói: “Ăn thử đi, anh mới ăn một viên, mùi vị rất tuyệt vời!”
Tô Đan Hồng nuốt một ngụm nước bọt, cầm đũa gắp một viên lên ăn, nói: "Anh có bỏ ớt không?"
“Ừm, nhưng anh bỏ một chút thôi.”Quý Kiến Quân ngẩn người, nhất thời nhớ ra, bây giờ vợ anh không thể ăn ớt!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận