Tô Đan Hồng oán giận nhìn anh.
“Vợ à, anh…anh quên mất em không thể ăn cay.” Quý Kiến Quân bỗng vô cùng hổ thẹn nói.
“Em mặc kệ, ngày mai anh lại đi thả lưới, làm riêng cho em một phần cá viên khác!” Tô Đan Hồng bỏ đũa xuống, nói thẳng.
“Không thành vấn đề!” Quý Kiến Quân lập tức đáp ứng.
Lúc này Tô Đan Hồng mới không tranh cãi với anh, có đồ ngon lại không nghĩ cho vợ? Điều này cần được chỉ dạy!
Vốn Tô Đan Hồng cũng không muốn ăn, những mẩu xương cá gì đó trông không thèm ăn lắm, nhưng không ngờ tay nghề của Kiến Quân nhà cô tốt như thế, cá viên chiên này lại thơm như vậy.
Cô liền muốn ăn rồi.
Cho nên không thể nói là Quý Kiến Quân có đồ ngon không nghĩ cho vợ, là cô vừa nhìn qua đã nói không muốn ăn…
Nhưng Kiến Quân nhà chúng ta thương vợ, đương nhiên muốn giữ thể diện cho vợ, dỗ dành vợ thật tốt rồi.
Người vợ được anh dỗ dành tốt thì tiếp tục về phòng thêu thùa.
Quý Kiến Quân chiên một thau lớn, trông có thể đạt năm, sáu cân, cho thím Dương cách vách nửa cân, nhân lúc còn nóng, lại mang một ít lên núi cho cha Quý nếm thử, cũng lấy hai cân sang nhà họ Quý đưa cho mẹ Quý, phần còn lại anh mới ăn.
Bên nhà cụ Quý, Quý Vân Vân ăn cá viên chiên thơm ngào ngạt, nói: “Cá viên chiên này vẫn ngon như trước, chẳng qua anh ba thích ăn cay quá, đã cho thêm không ít ớt, nếu như không thêm ớt thì mùi vị càng ngon hơn.”
“Có ăn mà em còn chê nữa.” Quý Kiến Văn cười nói: “Đổi lại mẹ chúng ta đoán chừng không chiên cá viên này đâu, cái này phải lãng phí không ít dầu.”
Đừng nói mẹ anh ta, cho dù là anh ta, cũng không muốn chiên cái này, quá phí dầu rồi.
Nhưng khỏi phải nói, ăn có vị rất ngon.
Vân Lệ Lệ ăn cá con chiên, nói: “Bác ba đã chiên bao nhiêu thế? Hình như chị dâu không thể ăn cay được.”
“Chắc chắn anh ba đã giữ lại cho mình không ít, em thấy anh ấy đã chuẩn bị nhiều cá như thế mà.” Quý Vân Vân lập tức nói.
“Anh ba thích ăn cái này, chúng ta cứ đi theo hưởng phúc là được, cũng gần như thỏa mãn cơn thèm rồi.” Quý Kiến Văn nói với bọn họ.
Anh ta còn có thể không biết ý của hai chị dâu em chồng này là gì sao? Đây là ăn thấy ngon, còn muốn ăn nữa.
Vân Lệ Lệ cũng không nói gì nữa, nhưng Quý Vân Vân bĩu môi, nói: “Từ lúc anh ba cưới người phụ nữ đó, anh ấy đã trở nên vô cùng keo kiệt!”
Bắt đầu từ năm ngoái đã không cho cô ta một xu, đây có còn là người anh ba trước đây sẽ lén lút nhét tiền cho cô ta không?
Quý Vân Vân nói như vậy, là hoàn toàn quên mất chuyện mấy ngày trước cùng nhau đi dạo phố, anh ba vẫn cho cô ta mười đồng như cũ.
Quý Kiến Văn cau mày, nói: “Vân Vân, sao em lại nói như vậy, đó là chị dâu ba!”
Còn chưa kể, trước đây Quý Kiến Văn cũng không hài lòng về người chị dâu thứ ba này, rất thích tính toán chi li, chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi, cô cũng có thể làm ầm ĩ lên, người trong nhà ngay cả một năm cũng đừng hòng sống yên ổn.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái sau khi chị dâu thứ ba của anh ta lấy ra bốn trăm đồng làm lắng xuống chuyện anh ta mượn ba mẹ năm trăm đồng mua nhà, anh ta đã thay đổi cách nhìn đối với người chị dâu này.
Với lại không kể chuyện riêng nữa, nói đến chuyện anh ba của anh ta từ khi rời khỏi đơn vị.
Trong mấy người anh trai, anh ta biết ơn anh ba nhất, anh ta cũng biết tiền của mình gần như là tiền lương của anh ba cấp cho, cho nên đã vô cùng lo lắng khi nghe thấy anh ba mất công việc này, anh ta vội tìm trong thành phố Giang Thủy xem có việc gì cho anh ba làm không.
Con dâu nhà người khác, đặt vào nhà này của anh ta, nếu anh ta mất chén cơm dạy học, thì chắc chắn sẽ luôn muốn ầm ĩ với anh ta.
Áp lực gia đình, áp lực hôn nhân, áp lực thất nghiệp toàn bộ theo nhau mà đến, anh ta cũng không dám nghĩ tới.
Vốn tưởng rằng vì chuyện này chị dâu thứ ba sẽ trực tiếp chia tay với anh ba, nhưng lại khiến anh ta vô cùng khâm phục!
Anh ta thật sự khâm phục, chị ấy lại không coi trọng việc mất đi công việc ổn định chút nào, còn chăm sóc anh ba tốt như vậy, dáng vẻ mạnh mẽ đó có chỗ nào giống bị thương nghỉ việc đâu?
Anh ta đã âm thầm hỏi anh ba, hỏi xem có để lại mối nguy tiềm ẩn nào không, anh ba cười nói với anh ta rằng, không có.
Từ trước đến giờ anh ba đều nói năng thận trọng, lúc kết hôn sớm càng thận trọng hơn, vô cùng nghiêm túc, đâu có giống hiện tại?
Cả người trông khỏe hơn rồi, với lại cũng cực kỳ hoạt bát, sắc mặt càng khỏi phải nói.
Đây đều là công lao của ai?
Nói không phải công lao của chị dâu thứ ba, anh ta cũng không tin.
Anh ba nghỉ việc rồi, nhưng chị dâu thứ ba đã trở thành chỗ dựa vững chắc của anh ấy, nhìn vườn cây ăn quả kia xem, đó đều là công lao của ai? Còn có mấy con dê, mấy con gà kia nữa.
Lo liệu nông trường này trông rất ra dáng, đợi đến đầu xuân năm sau, khỏi phải nói nhiều, nhà anh ba chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt.
Lại sinh thêm đứa con, sự nghiệp ngày càng đi lên, rồi nhà anh ba có thể có được hoàn cảnh hiện tại, đều nhờ vào ai?
Giống như người trong thôn đều nói, là nhà chị dâu thứ ba của anh ta thịnh vượng.
Cho nên bây giờ vị trí của chị dâu thứ ba trong lòng anh ta, khỏi cần phải nói rồi.
Nghe thấy sự ghen ghét trong lời nói của em gái mình, Quý Kiến Văn cũng nhíu mày.
Quý Vân Vân thấy anh ba của cô ta lại che chở người phụ nữ đó, lập tức không hài lòng, nói: “Em đã nói cái gì? Sao bây giờ ngay cả anh tư cũng nghiêng về phí người phụ nữ đó vậy, anh không biết chị ta quá đáng bao nhiêu đâu, mấy ngày trước lúc em đi ngang qua, nhà chị ta có một con chó đen, chị ta còn bỏ mặc em cả nữa ngày mới đi ra, hại em bị con chó đen đó dọa sợ gần chết!”
“Lại nói xấu chị dâu thứ ba của con hả?” Mẹ Quý vừa đi cho cá nhà kế bên về thì nghe thấy lời này của con gái, lập tức nói.
Quý Kiến Quân mang hai phần sang, ăn một phần, còn một phần thì gửi cho nhà hàng xóm có quan hệ không tệ với nhà họ Quý.
Hàng xóm láng giềng ở thôn quê đều như vậy, nếu không sao lại có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần chứ?
“Chẳng lẽ con nói sai sao!” Quý Vân Vân không vừa lòng nói.
“Chị dâu thứ ba của con đã giải thích với mẹ rồi, lúc con gọi người con bé đang đi vệ sinh, hơn nữa trước sau cũng không lâu lắm, là con vẫn thích gấp gáp? Đại Hắc cắn con hay sao, một chuyện nhỏ xíu con để cho mẹ nhớ cả đời, chị dâu thứ ba của con đem bao nhiêu đồ ăn ngon sang đều vào bụng con hết, sao không thấy con nói vài lời tốt đẹp với con bé?” Mẹ Quý dạy bảo.
Quý Vân Vân bị nói đến đỏ mắt, hừ một tiếng liền đi vào, ngay cả cá viên chiên cũng không ăn nữa.
“Mẹ à, mẹ đừng nói Vân Vân như vậy…”
Vân Lệ Lệ vừa mở miệng, mẹ Quý liền nói: “Con bé cũng lớn rồi, con làm chị dâu cũng đừng chiều chuộng nó, ở nhà chúng ta, chúng ta có thể nuông chiều nó, tới tuổi này đợi gả đi rồi, nhà người ta còn có thể chiều nó sao?”
Vân Lệ Lệ tự chuốc họa vào thân.
Quý Kiến Văn lại gật đầu tán thành, nói: “Mẹ nói đúng lắm.”
Ăn cá viên anh ba mang sang lại nói xấu chị dâu thứ ba, không thể nuông chiều cô nhóc này nữa.
Lúc này con gái trong phòng đã thức dậy, đang khóc, Vân Lệ Lệ cũng thừa dịp đi vào.
“Mẹ, mẹ nếm thử xem, đây là cá viên chiên anh ba mang sang, rất thơm đó.” Quý Kiến Văn cười nói.”
“Anh ba con thích ăn cái này, đã bỏ thêm ớt hả?” Mẹ Quý nhận lấy cá viên, nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận