Dịch: hoangforever
Như vậy, người sau khi đã chết, rốt cuộc họ sẽ đi tới nơi nào?
Phương Lí hắn thật sự không biết.
Bởi vì, hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, sau khi hắn đã chết, hắn liền đi tới một nơi không có được bình thường.
“Đây... đây là nơi nào?”
Phương Lí nhìn hoàn cảnh xung quanh mà khuôn mặt hiện ra sự ngỡ ngàng.
Vào lúc này, hắn đang đứng trên một mảnh đất trống bao la bát ngát.
Đây là một mảnh đất trống vô cùng hoang vu, không có bất kỳ cây cối, hoa cỏ nào, chỉ có một tầng đất hiện ra giữa không trung. Một màu đất nâu nâu, làm cho lòng người không khỏi cảm thấy ấm áp.
Bốn phía xung quanh mảnh đất này là bốn bức tường.Nó tạo thành một không gian thoáng đãng, bọc kín mảnh đất này lại. Một không gian cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Nói tóm lại, nơi này chẳng khác nào một cái nhà tù.
Mặc dù phía trên không có trần nhà, không có ánh sáng mặt trời, thế nhưng Phương Lí vẫn cảm giác được nguồn sáng xung quanh.
Trong không gian khép kín này ấy vậy mà lại có một cái cánh cửa. Cái cánh cửa này ở ngay trước mặt Phương Lí.
“Cửa?”
Phương Lí gần như vô thức định đi về phía cánh cửa này.
Đột nhiên, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tâm trí Phương Lí, làm cho Phương Lí đang định đi tới cánh cửa kia liền đứng khựng lại tại chỗ.
“Bắt đầu tiến hành hướng dẫn thông tin.”
Hướng dẫn thông tin?
Nó là cái quái gì vậy?
Ý nghĩ như vậy liền xuất hiện trong đầu Phương Lí. Khoảnh khắc tiếp theo, có vô số thông tin liền từ trong đầu hắn phóng thích ra giống như kiểu một số ký ức xa xăm được khai quật ra hoặc là những ký ức không thuộc về hắn bị thứ sức mạnh gì đó mạnh mẽ quán chú vào đầu hắn vậy.
Và kèm theo sau là cái âm thanh lạnh lẽo, máy móc kia.
“Không gian chủ thần. Lý do vì sao nơi này được gọi là không gian chủ thần bởi vì nơi này là một cái không gian do chủ thần tạo ra.”
“Không gian này không có điểm cuối. Thế nhưng nó lại có thể kết nối được với tất cả thế giới giả tưởng, hư cấu trong trí nhớ của con người.”
“Ở đây, bạn có thể nhận được lực lượng mà bạn vẫn hằng mong ước.”
“Ở đây, bạn có thể nhận được của cải vô tận.”
“Nhưng, những thứ này, bạn phải chiến đấu thì mới có được. Và chủ thần không gian cấp cho bạn cái cơ hội đó.”
“Số hiệu 11273. Vào lúc bạn chết, bạn đã được chủ thần chọn trúng, nhận được cơ hội sống lại lần nữa và tiến vào không gian chủ thần này.”
“Từ hôm nay trở đi, bạn sẽ trở thành sứ giả chủ thần. Nhiệm vụ của bạn là lần lượt qua lại giữa các thế giới, sau đó nhận được những thứ mà cả đời người khác không bao giờ nhận được...”
“Đương nhiên, tiền đề để bạn có được những thứ này chính là tiền vốn (Điểm đổi thưởng).”
“Sử giả chủ thần lần đầu tiên tiến vào không gian chủ thần đều sẽ nhận được 1000 điểm thưởng và 5 điểm thuộc tính tự do. Bạn hãy sử dụng nó đúng cách để tránh việc chết yểu trong lần phó bản thế giới đầu tiên.”
“Không còn nhiều thời gian cho bạn nữa. Sau 30 phút nữa, phó bản thế giới đầu tiên sẽ được mở ra, và bài kiểm tra đầu tiên sẽ tới.”
“Trong khoảng thời gian này, bạn không thể rời khỏi không gian cá nhân của bạn. Và bạn chỉ có thể thông qua khảo nghiệm phó bản thế giới đầu tiên, mới có thể chân chính trở thành sứ giả chủ thần, mở ra một con đường có khả năng đi tới vô hạn.”
Sau khi nói xong, giọng nói lạnh lùng kia liền lặng lẽ rút lui, giống như kiểu nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình vậy, để lại Phương Lí một mình với một đống thông tin trong đầu.
Những thông tin kia chẳng khác nào thông tin dành cho tân thủ khi bạn tham gia một trò chơi vậy, đem những thứ cơ bản của không gian chủ thần này nói cho Phương Lí biết.
Cho nên, Phương Lí biết, cái âm thanh vừa rồi cũng không phải là một tồn tại vĩ đại nào đó đang nói chuyện với mình. Mà nó chẳng qua chỉ là một cái tính năng cơ bản trong cái không gian chủ thần này, giống như kiểu thông báo hệ thống trong trò chơi vậy.
Sau khi nhận được những thông tin này, Phương Lí mới dần dần từ trong trạng thái hoảng hốt phản ứng lại, vẻ mặt mờ mịt lúc trước dần trở nên phức tạp hơn.
“Sống thêm.... một lần nữa sao?”
Đây có thể xem như là một chuyện may mắn không?
Đáng tiếc, đối với chuyện lần này, Phương Lí không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Rõ ràng chết với mình cũng không sao cả...”
Đúng vậy a!
Chết cũng không sao cả.
Bởi vì, Phương Lí trời sinh không sợ chết!
Không!
Phải nói là, nguyên nhân hắn không sợ chết tới từ tính cách khiếm khuyết của hắn, để cho Phương Lí đối với cái từ “Chết” này không có sinh ra bất kỳ tia cảm xúc nào, đương nhiên hắnkhông có sợ chết rồi.
“Thế nhưng, có thể không chết cũng xem như là một chuyện tốt đi.”
Dù sao, Phương Lí đối với chết không có bất kỳ cảm xúc nào thôi, chứ không phải hắn thích chết.
Với suy nghĩ như vậy, Phương Lí đắm chìm vào thông tin hướng dẫn ở trong đầu.
Một giây sau, một đoạn thông tin liền hiện ra.
.........
Figure( nhân vật ): Phương Lí
Race( chủng tộc ): loài người
Level( cấp bậc ): 5 cấp
STR( lực lượng ): 1
VIT( bền ): 1
AGI( nhanh nhẹn ): 1
INT( thần bí ): 1
(Chủng tộc loài người, thanh niên 20 tuổi, các thuộc tính đều được chia đều ra, ngoài trừ INT, cấp bậc đều là 5)
..........
Trong không gian chủ thần, năng lực của Sứ giả Chủ thần chủ yếu là do 3 bộ phận hợp thành.
Một: thuộc tính.
Hai: kỹ năng.
Ba: trang bị.
Ba bộ phận này đều được chủ thần không gian số hóa, các Sứ giả chủ thần có thể tùy thời gọi ra, làm chủ khả năng của mình mọi lúc mọi nơi.
Trong đó, các thuộc tính đại biểu cho năng lực cơ bản của cá nhân như sau:
STR quyết định về sức mạnh, thể chất.
VIT quyết định tới năng lực bền bỉ, chịu đựng.
AGI quyết định tới tính nhanh nhẹn.
INT thì quyết định tới phương diện thiên phú thần bí kia. Nghĩa là như thế nào?? Nghĩa là nó quyết định tới khả năng, mức độ thực hiện các kỹ năng thần bí.
Năng lực của các Sứ giả chủ thần bắt đầu thông qua việc thăng cấp các thuộc tính cơ bản này.
Mà (Chủng tộc loài người, thanh niên 20 tuổi, các thuộc tính đều được chia đều ra, ngoài trừ INT, cấp bậc đều là 5).
Hắn mặc dù năm nay vẫn chưa tới 20 tuổi, thế nhưng 4 hạng mục thuộc tính cơ bản là STR, VIT, AGI, INT lại là 1.
“........Nói cách khác, cho dù ở trong nhân loại thì mình thuộc vào loại cặn bã nhất sao?”
Khóe miệng Phương Lí giật giật.
Hắn thật sự muốn hỏi một chút, ngoài trừ thuộc tính INT kia, còn lại 3 hạng mục thuộc tính cơ bản, không biết đứa trẻ 10 tuổi sẽ được phân chia như thế nào?
Chẳng lẽ, hắn ngay tới cả đứa bé 10 tuổi còn không bằng sao??
“Quên đi, ai bảo mình không thích vận động cơ chứ?”
Từ khi hắn lên 7 tuổi, Phương Lí nhận ra bản thân hắn khác thường cho với các bạn cùng trang lứa, từ đó hắn không còn thích chơi đùa nữa.
Hiện tượng này càng lúc càng dữ dội hơn khi hắn lớn lên.
Lớn lên, hắn chỉ biết ở trong nhà, ôm lấy cái máy tính laptop và smartphone. Đối với các môn hoạt động thể thao ngoài chơi như bóng đá, bóng rổ... hắn không có tham gia bất kỳ thứ nào.
Hắn cứ như vậy sống hơn 10 năm, tố chất thân thể của hắn cao mới là lạ đó??
Sau khi chấp nhận thuộc tính có một không hai của mình, Phương Lí kiểm tra thanh kỹ năng.
Sử giả chủ thần mới tiến nhập không gian chủ thần, thanh kỹ năng đương nhiên là trống không.
Thế nhưng khi Phương Lý nhìn tới thanh kỹ năng, hắn lại ngạc nhiên. Bởi vì ở nơi đó có một cái kỹ năng.
Hơn nữa, kỹ năng này lại còn khiến cho hắn kinh ngạc không dứt.
.........
Trực tử ma nhãn (kỹ năng thiên phú): Có thể nhìn thấy “cái chết” của mọi thứ. Đem thông tin “cái chết”, một khái niệm không thể nhận thức được bằng thị giác, hiển thị trực quan, rõ ràng, mắt thường có thể nhìn thấy được. Và nó được thể hiện bởi “đường thẳng” giống như một đường vẽ nguệch ngoạc. Khi “đường nét” này bị đứt, nơi bị cắt đứt sẽ là phần cuối và chủ thể sẽ bị chết. Chết vì lý do không thể chữa khỏi cũng như không thể phục hồi lại được.
.......
Phương Lí đầu tiên là sững sờ ngay tại chỗ, sau đó hắn bắt đầu cuống quít nhìn bốn phía xung quanh.
“Gương.... Gương....Nếu như không có gương thì mặt nước cũng được.”
Đáng tiệc, cái không gian chủ thần này không có gì cả, ngoài đất là đất cũng không có gì.
Âm thanh hệ thống lại một lần nữa xuất hiện, nó lạnh lùng nói.
“Một cái gương bình thường,10 điểm thưởng.”
10 điểm thưởng?
Vậy thì còn do dự cái gì nữa?
Phương Lí trực tiếp xác nhận đổi.
Ngay lập tức, một chiếc gương đột nhiên lóe lên trước mặt Phương Lí, sau đó rơi vào tay Phương Lí.
Phương Lí cầm chiếc gương lên và soi. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt này mặc dù không được tuấn tú, bất phàm nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác thân thiện.
Mái tóc đen nhánh, không sáng bóng nhưng lại rất thuần khiết.
Phương Lí nhớ rõ màu mắt của hắn cùng với màu với mái tóc, đều là một màu đen tuyền.
Thế nhưng vào lúc này, con ngươi hiện ra trong gương cũng không phải là màu đen tuyền.
Mà là một màu băng xanh biếc, chất chứa 7 sắc cầu vồng ở bên trong. Ở giữa phần trung tâm của con người nó hiện lên ánh sáng 7 sắc cầu vồng.
“Trực tử ma nhãn....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận