Dịch: Hoangforever
Dương Hổ quay đầu lại, thấy Phàn Kính râu quai nón đi cùng chủ tướng đến, bèn hậm hực ngậm miệng.
Lý Hòa hoảng sợ quỳ sụp xuống, liên tục kêu la mình thất trách, mình thất trách xin chịu tội.
Người phụ nữ dập đầu trước Giang Hàm Nguyên, vừa khóc vừa cầu xin:
"Là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến chàng ấy cả! Chàng ấy đã mấy tháng rồi không về, là tôi nhờ người nhắn tin, bảo chàng ấy về thăm con gái một chút. Là tôi hại chàng ấy! Là tôi hại chàng ấy..."
Người phụ nữ đau đớn đến tột cùng, nằm sấp trên mặt đất, khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc nghẹn ngào là sự tuyệt vọng và hối hận.
Mặt trời chiều tà dần khuất bóng, cả vùng đất chìm vào bóng tối. Gió thổi mạnh, cuốn lấy tà áo dính đầy máu của Giang Hàm Nguyên bay phần phật.
Đứa bé gái bị thu hút, tưởng người ta đang đùa với mình, liền bò về phía Giang Hàm Nguyên, đưa tay nắm lấy vạt áo, lắc lắc cánh tay, cười khanh khách.
Người phụ nữ giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tướng quân mặt đầy máu, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa bé dưới chân, với vẻ mặt u ám đáng sợ.
Nàng ta bỗng nhớ đến những lời đồn đại về vị nữ tướng quân này. Người ta bảo rằng nàng là "Nữ La Sát", thanh đao Hoàn Thủ bên hông đã lấy đi vô số mạng người.
Còn có lời đồn rằng, nàng được sói nuôi lớn, nên mỗi khi trăng tròn phải uống máu người, nếu không sẽ hóa thành sói dữ.
Người phụ nữ tin tưởng những lời đồn đó là sự thật. Bằng không, một người phụ nữ làm sao có thể ra trận giết địch như nam giới, khiến cho vô số kẻ thù phải chết dưới lưỡi đao của mình?
Nàng ta không dám khóc nữa, vội vàng bò đến, muốn ngăn con gái lại.
Nhưng Giang Hàm Nguyên đã cúi xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ, Giang Hàm Nguyên đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vạt áo mình.
Bàn tay với đầy vết chai sần, thô ráp nắm lấy bàn tay mềm mại của đứa trẻ này.
Có lẽ vì đau, đứa bé bỗng òa khóc.
Người phụ nữ sợ hãi tột độ, nhưng không dám giành lại con, chỉ run rẩy, liên tục dập đầu cầu xin.
Giang Hàm Nguyên khựng lại một lát, rồi buông tay, thả đứa bé ra, xoay người bỏ đi.
"Tuy tên đội trưởng kia đã liều mình chuộc lỗi, nhưng tội của hắn, chết trận cũng không đủ để tha thứ. Hai tên lính canh gác thì theo quân pháp xử lý, chém đầu ngay lập tức. Truyền lệnh, lập tức thảo tờ lệnh, thông báo cho toàn quân, lấy đó làm gương. Còn về lỗi của Lý Hòa, ta không có quyền quyết định, bảo hắn tự mình đến xin Đại tướng quân trị tội!"
“Rõ! Tướng quân cứ yên tâm."
"Còn nữa..."
Giang Hàm Nguyên dừng lại một chút, liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ôm con gái quỳ dưới đất khóc,
"Cho hai mẹ con họ gấp đôi tiền trợ cấp, lấy từ bổng lộc của ta."
Nàng nói nhỏ.
Phàn Kính ngẩn người, quay đầu nhìn lại, rồi đáp “vâng”.
"Những người bị thương hôm nay, tất cả tự mình quay về doanh trại! Những người còn lại theo ta lên đường!"
Nàng dứt lời, xoay người lên ngựa, một tay nắm dây cương, thúc ngựa phóng đi.
Dương Hổ nóng nảy, nhảy phắt lên, lao thẳng đến, chắn trước đầu ngựa của Giang Hàm Nguyên, vung vẩy cánh tay vừa được băng bó:
" Tướng quân, tôi không sao! Chỉ là vết thương ngoài da! Tôi muốn đi theo ngài!"
"Quay về cho ta!"
Giang Hàm Nguyên trầm giọng quát một tiếng, thúc ngựa vòng qua bên cạnh hắn, bỏ đi.
Mười mấy người không bị thương còn lại cười hì hì, làm động tác trêu chọc hắn, rồi đồng loạt huýt sáo một tiếng, nhảy lên ngựa, phóng nhanh theo sau nàng.
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Hổ và mấy người bị thương đứng chôn chân tại chỗ, lòng đầy ấm ức.
Dương Hổ nhìn bóng dáng Giang Hàm Nguyên ngày càng xa, càng nghĩ càng tức, không nhịn được quay sang mắng nhiếc một tên đồng bọn vừa lên ngựa rời đi:
"Trương Hầu Tử, tên khốn nạn nhà ngươi! Hôm nay nếu không phải ta cứu ngươi, đỡ cho ngươi một đao kia, thì ngươi đã chết rồi! Ngươi thì hay rồi, tự mình đi theo tướng quân lên đường! Ngươi cứ chờ đấy, về doanh trại xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Tên lính bị gọi là Trương Hầu Tử thậm chí còn không thèm quay đầu lại, còn tăng tốc phi nước đại, biến mất trong chớp mắt.
Mấy tên đồng bọn bị bỏ lại không khỏi hả hê, nhưng lại không dám cười, cố gắng nhịn đến khổ sở.
"Được rồi được rồi! Theo lệnh của tướng quân, các ngươi tối nay nghỉ ngơi, sáng mai quay về!"
Đối với tên nhóc ngỗ nghịch này – người được nữ tướng quân đích thân chọn ra và còn có vẻ yêu thích, thiên vị - Phàn Kính cũng có chút đau đầu.
Tất nhiên, điều này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Ông vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị với bộ râu quai nón của mình, trầm giọng nhắc lại mệnh lệnh của Giang Hàm Nguyên.
Dương Hổ chỉ đành chịu thua, chán nản liếc nhìn về hướng đoàn người vừa đến, không ngờ lại thấy một kỵ binh đang phi ngựa từ xa tới.
"Trường Ninh tướng quân có ở đây không? Đại tướng quân có lệnh khẩn, lệnh cho Trường Ninh tướng quân lập tức nhanh chóng về doanh trại..."
Người lính truyền tin từ xa đã thấy Phàn Kính và những người khác, liền đạp bàn đạp, đứng thẳng người trên lưng ngựa, hét lớn.
Sứ giả mang đến tin tức của Đại tướng quân - Giang Tổ Vọng.
Giang Hàm Nguyên buộc phải dừng chuyến đi, quay ngựa trở về nơi cha nàng thường trú – đại doanh nằm gần cửa ải Tây Hình, thuộc Yến Môn.
Vài ngày sau, vào lúc nửa đêm, nàng đã tới nơi.
---
Chú thích:
* Chủ tướng thường dùng để chỉ người chỉ huy cao nhất của một đội quân, một đơn vị quân sự.
Chủ tướng có toàn quyền quyết định các chiến lược, kế hoạch tác chiến, điều binh khiển tướng, và chịu trách nhiệm cuối cùng về kết quả của trận chiến, chiến dịch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận