Văn án 1: Lúc Khương Văn Chiêu trọng sinh, phủ quốc công vẫn chưa bị tịch thu, gương mặt nàng vẫn rất xinh đẹp ~
Văn án 2: Một cô nương của phủ quốc công cư nhiên nghĩ hết biện pháp để ôm đùi to của một cử nhân ngoài kinh, mà người này nhân tính vặn vẹo, vẫn là...
Văn Chiêu lãnh đạm chém đứt. Bởi vì nàng biết, hắn mười sáu tuổi đỗ trạng nguyên, ba mươi tuổi thành tể tướng.
Khương Văn Chiêu: Đùi này ta không ôm nỗi! Quá đày đọa người ta rồi!
Lục Nhiên vươn chân ra: Cho nàng, đảm bảo lần này sẽ không đày đọa.