Xác cá voi dưới biển sâu, cần mười lăm năm để phân hủy, để quên một người, phải mất bao lâu? - Nghiêm Hi Quang.
Nhiều năm trước đây, anh là một thợ may nhỏ ở Ôn Châu, chân trái có tật, không có trình độ học vấn.
Trong ký ức lộn xộn của anh ở tiệm may, anh và cô thời trẻ từng có một mối tình không thể kiềm lòng.
Nhiều năm về sau, cô có bằng cấp, rời khỏi thị trấn nhỏ, thi đỗ trở thành một sinh viên đại học danh tiếng.
Còn anh, lại trở thành một truyền kỳ.
Không có bằng cấp, lưu loát tiếng Ý, đam mê với âu phục, là người đàn ông lúc nào cũng vắt một sợi thước dây trên cổ.
Trích 1 đoạn nhỏ:
"Vậy anh nói, anh có thể hô hấp, có thể bước đi, có thể sống, dựa vào cái gì?" Cô hỏi anh.
Nghiêm Hi Quang đùa cô: "Thẩm Mộc Tinh."
"Đáng ghét, không phải Mộc Tinh, mà là mặt trời!"