Theo tân sinh lục tục được hội học sinh của mình đón đi, quảng trường vừa rồi còn náo nhiệt phi phàm rất nhanh trở nên quạnh quẽ, chỉ còn lại Lý Diệu và bảy tám gã tân sinh.
Trừ Lý Diệu, tất cả mọi người mặt co mày cáu, than ngắn thở dài. Bọn họ đều là tân sinh của khoa luyện khí.
- Ài, mọi người đều có chỗ dựa, chỉ còn lại mấy người chúng ta không phải anh cũng không phải em, khoa luyện khí không hổ là là chuyên ngành bết bát nhất của Đại Hoang Chiến viện, nhìn xem, ngay cả đón tân sinh cũng chậm hơn người ta nửa nhịp, đến bây giờ vẫn chưa có ai xuất hiện!
Một nam sinh hơi béo da đen bĩu môi, cười khổ nói.
Hắn tên là Hoàng Thông, tính cách rất hướng ngoại, rất nhanh liền khuấy động không khí, khiến những tân sinh không phải anh cũng không phải em này đều trở nên thân thiết với nhau.
Chờ mọi người đều giới thiệu xong tính danh và gia hương của nhau, Lý Diệu cuối cùng không nhịn được, hỏi ra nghi vấn vẫn chôn sâu trong lòng:
- Các vị huynh đệ, mọi người vì sao lại rầu rĩ như vậy? Tuy nói khoa luyện khí không ra làm sao, có điều chung quy vẫn là Cửu Đại, có kém cũng không thể kém quá mức được chứ, sau khi tốt nghiệp rồi cũng có thể tìm được công việc mà, sao các ngươi khó chịu như vậy?
Lời vừa nói ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị quan sát Lý Diệu.
Lý Diệu bị họ nhiều cho dựng tóc gáy, ngây ngốc nói:
- Ta nói sai à?
Hoàng Thông cười quái dị:
- Xem ra bạn học Lý Diệu trước khi khai nguyện vọng chưa tìm hiểu kỹ về chuyên ngành khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện này rồi.
Lý Diệu nhíu mày:
- Ta quả thật là không tìm hiểu sâu, chỉ biết là một trong mấy chuyên ngành kém nhất trong 'Cửu Đại', vậy thì sao? Cùng lắm thì là trình độ dạy học thấp một chút, chỉ cần chúng ta nỗ lực cũng không phải là không thể thành công. Đúng như cái gọi là sư phụ chỉ dẫn vào cửa, còn tu hành là phụ thuộc vào bản thân mọi người mà!
Hoàng Thông thở dài một tiếng, nói:
- Biết ngay là ngươi khẳng định chưa tìm hiểu sâu, nếu không với thân phận Trạng Nguyên trường phổ thông cấp thành phố như ngươi sao lại đi vào vũng bùn này?
- Vũng bùn ư? Ta không hiểu!
- Nói với ngươi nhé, bạn học Lý Diệu, vấn đề lớn lớn nhất của khoa luyện khí Đại Hoang Chiến viện không phải là trình độ dạy học rất thấp. Mà là lý niệm luyện khí của nơi này căn bản bất đồng với chủ lưu trong giới luyện khí sư, thuộc về 'Phi chủ lưu'.
- Nếu dùng lời nói của Tu Chân giới cổ đại bốn vạn năm trước mà nói thì ở trong mắt luyện khí sư chủ lưu, khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện chính là bàng môn tả đạo!
- Bàng môn tả đạo, nghiêm trọng vậy à?
Lý Diệu chấn động
Hoàng Thông gật đầu nói:
- So với tưởng tượng của ngươi thì còn nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể lên tới trình độ 'Đại đạo chi tranh'!
- Đại đạo chi tranh?
Lý Diệu nhíu mày. Đinh Dẫn cũng nói như vậy, xem ra là thật rồi.
Hắn nhớ tới ở Liêu Viễn hào từng thấy giáo thụ của Đại học Tinh Vân và lão sư học của Viện Quân sự Số Một Liên Bang xung đột với nhau.
Vì tranh luận vè bản chất của Linh năng mà hai người từng phát sinh một hồi "Đại đạo chi tranh", suýt nữa thì muốn 'ra ngoài làm một trận'.
Nếu không phải lúc ấy đang ở trước mặt nhiều người, nói không chừng hai thật sự sẽ ra tay đánh nhua, gây ra tai nạn chết người.
Trịnh Đông Minh cũng từng giải thích với Lý Diệu:
- Người tu chân chính là "Người truy tìm chân lý", mỗi một người tu chân đều rất ngoan cố với lý niệm mà mình đi theo. Cho dù là người tu chân tính cách ôn hòa tới mấy, một khi gặp phải "Đại đạo chi tranh", đều sẽ thể hiện ra hết, không chút thỏa hiệp, cho đến khi trảm sát triệt để cho kẻ địch phải thờ phụng "Chân lý" mới thôi. Chân lý là căn bản của người tu chân. Đại đạo chi tranh là chiến tranh lớn nhất của người tu chân. Thậm chí so với chiến tranh với yêu ma quỷ quái còn nghiêm trọng hơn, không để lại chút đường sống nào.
- Chân lý mà khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện thờ phụng có khác biệt với chủ lưu lớn như vậy à? Không ngờ có thể lên tới trình độ 'Đại đạo chi tranh'?
Lý Diệu thật sự không hiểu.
Hoàng Thông ho khan một tiếng, giải thích:
Cái gọi là 'Đại đạo chi tranh', cũng chính là tranh luận giữa phái tinh anh và phái rễ cỏ.
- Lý luận luyện khí chủ lưu lấy đại học Thâm Hải làm đại biểu, tôn trọng đi theo lộ tuyến tinh anh, thiết kế pháp bảo càng phức tạp, kết cấu càng nghiêm mật, uy lực càng cường đại càng tốt!
- Về phần phí tổn luyện chế pháp bảo quá cao, kết cấu rất phức tạp dẫn tới xác suất trục trặc cao, đồng thời điều kiện trang bị pháp bảo càng lúc càng hà khắc... Mấy vấn đề này, trong lý luận luyện khí chủ lưu chỉ coi là râu ria, là vấn đề nhỏ.
- Dựa theo loại lý niệm này, cái quyết định thắng bại của chiến tranh là người tu chân cấp cao, cho nên sẽ bất chấp tất cả mọi giá luyện chế ra pháp bảo cấp cao có uy lực cường đại. Cung cấp cho cường giả Kết Đan và lão quái Nguyên Anh sử dụng, nhiều nhất mới luyện chế một số pháp bảo bình thường cho người tu chân Trúc Cơ kỳ sử dụng.
- Về phần người tu chân Luyện Khí kỳ và binh lính bình thường, không chi phối được đại cục, không đáng để bỏ nhiều tâm tư, không phải là trọng điểm được luyện khí sư chú ý.
- Đây là cái nhìn phổ biến của giới luyện khí sư, đại bộ phận trường học và tông phái luyện khí đều cho rằng là như vậy.
- Mà khoa luyện khí của trường học chúng ta. Chắc là ngoại lệ duy nhất, bởi vì trường học của chúng ta chính là quật khởi từ trong cỏ rác, cho nên đặc biệt coi trọng sức chiến đấu của người tu chân cấp thấp và binh lính bình thường.
- Trong lý niệm luyện khí của phái rễ cỏ, quyết định thắng bại của chiến tranh không phải là người tu chân cấp cao mà hoàn toàn ngược lại, người tu chân cấp thấp và binh lính bình thường nhiều như biển mới là mấu chốt.
- Chỉ cần là ngàn vạn người tu chân Luyện Khí kỳ và binh lính bình thường được trang bị pháp bảo thích hợp, sẽ kiến nhiều cắn chết voi, cho dù là lão quái Nguyên Anh dưới sự trùng kích của cả vạn người tu chân Luyện Khí kỳ cũng sẽ bị nghiền thành thịt nát!
- Xuất phát từ góc độ này, quyết định tiêu chuẩn ưu khuyết của một kiện pháp bảo hiển nhiên không phải là uy lực.
- Phí tổn rẻ, kết cấu đơn giản, tính năng ổn định, không dễ hỏng, hoặc là sau khi hỏng thì dễ sửa chữa, chọn dùng nguyên vật liệu bình thường chứ không phải là thiên tài địa bảo, có thể luyện chế sản lượng lớn trên dây chuyền sản xuất, đồng thời bất kỳ ai cũng có thể học các sử dụng rất nhanh. Có những ưu điểm này mới là pháp bảo tốt thật sự!
- Ngươi xem, lý niệm luyện chế pháp bảo của phái tinh anh và phái rễ cỏ hoàn toàn ngược nhau, là 'Đại đạo chi tranh' điển hình nhất.
- Trước mắt, phái tinh anh là chủ lưu trong giới, 90% luyện khí sư đều thuộc về phái tinh anh, bọn họ coi phái rễ cỏ là mọi rợ ngu muội vô tri, thậm chí cười nhạo pháp bảo phái rễ cỏ luyện chế ra là que cời lửa, vụn sắt, căn bản không tính là là pháp bảo chân chính.
- Nhân vật gánh phái rễ cỏ chính là chủ nhiệm khoa chúng ta, Mạc Huyền giáo thụ, hắn cơ hồ dùng sức của cá nhân gánh lá cờ của toàn bộ phái rễ cỏ, kiên trì lý niệm luyện chế pháp bảo cho người tu chân cấp thấp và người thường, mấy chục năm qua chưa từng dao động, cho nên ở trong giới luyện khí sư có tên hiệu là 'Kẻ Điên'.
Giới luyện khí sư chủ lưu vô cùng khinh bỉ học sinh của "Mạc Điên". Sau khi chúng ta tốt nghiệp rất ít có khả năng ở trong giới luyện khí sư chủ lưu tìm được công tác tốt, năm trăm tông phái cường đại xếp hạng đầu của Liên Bang cũng sẽ không nhận học sinh tốt nghiệp của khoa luyện khí Đại Hoang Chiến viện, chúng ta chỉ có thể tới một số tông phái vừa và nhỏ, hoặc là bộ đội cơ sở trong quân, làm công tác luyện khí căn bản nhất, tóm lại là tiền đồ rất ảm đạm."
- Ngoài ra, chính vì là 'Đại đạo chi tranh' trong giới luyện khí sư, chỉ cần là người tìm hiểu sâu cũng sẽ không ghi danh vào khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện.
- Lấy ta mà nói, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ học ở khoa luyện khí, nguyện vọng đầu tiên của ta là theo kiếm tu hệ võ đấu, có điều ta lựa chọn 'phân phối phục vụ, kết quả là không đủ điểm làm kiếm tu, bị điều tới khoa luyện khí!
- Ta vốn thật sự không muốn đến, có điều ta đã học lại hai năm rồi, thật sự không muốn học thêm năm thứ ba nữa, làm 'học sinh đúp', đó là việc hết sức xấu hổ? Vì bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà tới.
Lời nói của Hoàng Thông khơi dậy sự cộng hưởng của tất cả tân sinh, mọi người mồm năm miệng mười than thở.
- Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta cũng không tới học ở khoa luyện khí quỷ quái này, đều là cha ta ép ta tới. Nói bậy cái gì dù sao cũng là 'Cửu Đại', nói ra vẫn rất uy phong!
- Ai sẽ cam tâm tình nguyện học thuật luyện khí rễ cỏ. Ta đã nghĩ kỹ rồi, có cơ hội ta sẽ chuyển khoa, không nói tới bốn chuyên ngành trọng điểm, tùy tiện là chuyên ngành nào cũng tốt hơn là đi theo Mặc Điên.
- Mọi người cùng nhau nỗ lực đi, tranh thủ sớm ngày chuyển khoa!
Hoàng Thông thấy bộ dạng đăm chiêu của Lý Diệu, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho tiền đồ, không khỏi cười nói:
- Bạn học Lý Diệu, ngươi có gì mà phải lo chứ? Thực lực của ngươi mạnh như vậy, vừa rồi Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường đều đã mời ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể chuyển khoa. Khoa luyện khí có nát đến mấy cũng chẳng liên quan tới ngươi.
Lý Diệu trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Cám ơn sự giới thiệu của ngươi, bạn học Hoàng Thông, có điều ta không định chuyển khoa đâu. Mà hoàn toàn ngược lại, Nghe xong giới thiệu của ngươi, ta cảm thấy lựa chọn khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện là rất chính xác. Lý niệm luyện khí của nơi này rất phù hợp với khẩu vị của ta.
Tất cả bạn học đều há hốc miệng, như đang nhìn một con quái vật.
Hoàng Thông ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng giống như 'Mặc Điên', kiên trì lý niệm luyện khí của phái rễ cỏ?
- Đúng vậy.
Lý Diệu thản nhiên thừa nhận.
Sau khi cắn nuốt đại lượng mảnh vụ ký ức của Âu Dã Tử, lý giải của Lý Diệu đối với luyện khí học đã bất tri bất giác lây nhiễm phong cách của thời đại cổ tu bốn vạn năm trước.
Ở thời đại cổ tu, không có nhiều pháp bảo phức tạp, phải vận dụng mấy chục vạn cấu kiện mới có thể luyện chế ra như Thái Ất Lôi Từ pháo căn bản là không tồn tại.
Cho dù là thần binh lợi khí có thể trảm sát lão quái Hóa Thần, nhiều nhất cũng chỉ từ mấy trăm cấu kiện tạo thành.
Cho nên Lý Diệu tôn sùng lý niệm luyện khí đơn giản trực tiếp, có chút kháng cự đối với những pháp bảo đặc biệt phức tạp tinh vi.
Quan trọng hơn là...
Lý Diệu nhớ mang máng, trong dị mộng rất lâu trước kia, ở thế giới kiếp trước của hắn từng có hai siêu cấp bá quyền, xuất phát từ hai loại lý niệm thiết kế bất đồng, chế tạo ra hai loại vũ khí phong cách hoàn toàn bất đồng, lại cùng vô cùng mạnh mẽ!
Một loại là phong cách kiểu Tô.
Một loại là phong cách kiểu Đức.
Vũ khí phong cách kiểu Đức giống như pháp bảo của phái tinh anh, kết cấu phức tạp tinh vi, phí tổn chế tạo rất cao, công nghệ sản xuất phức tạp, cũng có yêu cầu cực cao đối với người vận hành.
Đương nhiên, uy lực cũng cường đại vô cùng.
Mà vũ khí phong cách kiểu Tô thì giống như là pháp bảo của phái rễ cỏ, chuyên môn tạo ra cho chiến thuật biển người, không cưỡng cầu uy lực, chỉ cầu kết cấu đơn giản đáng tin, phí tổn chế tạo rẻ, có thể sản xuất với sản lượng lớn trong phân xưởng đơn sơ nhất, khiến người thường dốt đặc cán mai thậm chí là phụ nữ cũng ngay lập tức có thể sử dụng.
Vũ khí kiểu Đức dựa vào uy lực cường đại, siêu cấp bá quyền đầu tiên từng càn quét bát hoang, cắn nuốt một nửa văn minh thế giới, trên chiến thuật giành được nhiều thắng lợi huy hoàng.
Nhưng trên chiến lược...
Vũ khí kiểu Tô kết cấu đơn giản, phí tổn rẻ, thao tác tiện lợi lại từ trong một phân xưởng của nhà máy đơn sơ cuồn cuộn không ngừng ùa ra, tập kết thành đại quân sắt thép phô thiên cái địa, dưới sự thao tác của một đám binh lính thô lỗ dã man, chỉ có huyết khí, không hề có kinh nghiệm chiến đấu chống đỡ sự tàn sát của quân nhân tinh nhuệ nhất và vũ khí kiểu Đức, cuối cùng thậm chí đánh bật lại, đập nát tất cả vũ khí kiểu Đức tinh xảo tới cực điểm, có thể nói là như tác phẩm nghệ thuật.
Tổ quốc của Lý Diệu kiếp trước đã phát huy tinh túy của phong cách kiểu Tô tới cực hạn, phí tổn chế tạo vũ khí rất rẻ, ngoại hình vô cùng xấu xí, quả thực quê tới muốn vứt đi, nhưng lại phát huy ra sức chiến đấu có thể nói là điên rồ trên chiến trường!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận